Sau một lúc Diệp Tiêu mới lên tiếng: “Ba ruột của anh thật sự là một kẻ phản bội.”
Lâm Đàm Đàm kinh ngạc nhưng không lên tiếng, vẫn tiếp tục im lặng nghe anh nói.
Yên lặng một lúc, Diệp Tiêu lại tiếp: “Ông ấy là một quân nhân, rất xuất
sắc, rất tài giỏi, từ trước khi năm tuổi, ông ấy luôn là thần tượng của
anh.”
Nhưng sau khi anh lên năm, mọi thứ đã thay đổi.
Chuyện xưa nói thì đơn giản, thân là một quân nhân xuất sắc, người chồng được
giao một nhiệm vụ rất quan trọng. Mục tiêu là một gã buôn ma túy, lần đó có liên kết với quân cảnh, là lúc thu võng của một kế hoạch khổng lồ.
Không biết tin tức rò ra từ đâu, một gã đàn ông thần bí đã đưa tin đe
dọa, kèm theo tin tức còn có băng ghi hình người vợ bị bắt cóc.
Người chồng rất yêu vợ, lúc nhìn thấy băng ghi hình đã lập tức nổi điên lên,
nhưng vì trong thư có viết nếu để lộ chuyện này, vợ ông sẽ chết. Biết
trong đội mình chắc chắn có kẻ làm phản, người chồng không dám mạo hiểm, chỉ đi một mình.
Ông ấy đã có chuẩn bị, muốn đưa vợ đào thoát
nhưng khi ông chạm được đến người vợ xinh đẹp, yếu đuối, người chồng lại bị ngáng chân.
Thì ra vợ ông không hề bị bắt cóc, bà vốn là
người của đối phương. Có lẽ không nên nói vậy, thật ra thân phận của bà
vốn trong sạch, nếu không sẽ không thể vượt qua thẩm tra chính trị để
kết hôn với quân nhân. Nhưng bà xuất thân nghèo khó, được sự giúp đỡ của một người hảo tâm mới có thể đến trường. Khi bà học đại học, bà ngoại
ruột- người thân duy nhất của người vợ bị bệnh nặng, cũng dựa vào người
hảo tâm đó mới có tiền để làm phẩu thuật, giữ được tính mạng.
Người vợ thề phải báo đáp người hảo tâm, lúc bà ngoại lâm chung còn yêu cầu
người vợ thật thà kia phải dùng linh hồn của bà ngoại để thề, nếu người
vợ không báo đáp, bà ngoại sẽ trọn đời không được siêu sinh.
Thật ra lúc đó, người vợ đã yêu đương với chồng tương lai, mà bà và bà ngoại của bà cũng đã bị người hảo tâm tẩy não. Người hảo tâm đã giúp đỡ họ
chính là một thành viên trong tập đoàn buôn lậu thuốc phiện.
Cục
diện nhìn như phức tạp, thật ra hao phí rất ít, chỉ là mánh khóe tung
lưới của tập đoàn nọ, khi một người bị họ nhìn trúng bắt đầu hữu dụng
thì sẽ mang lại lợi ích rất lớn. Người vợ không hề biết mình đã rơi vào
tròng, mãi đến khi nhiệm vụ này khởi động, người hảo tâm đã tìm đến bà.
Thật ra người vợ chẳng biết gì cả, ít nhất là không biết tất cả các mặt, tuy cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng người đó đã nói với bà, chỉ cần giữ chân người chồng một ngày là được. Chỉ cần bà làm được điều đó, ân tình coi như trả xong.
Người vợ thật sự rất yêu chồng của bà, nhưng
bà yêu bà ngoại một tay nuôi nấng mình hơn, để bà ngoại có thể ngủ yên,
người vợ cuối cùng đã đồng ý.
Người chồng bị bắt vốn không có ảnh hướng quá nhiều đến đợt hành động nà. Vì sợ bất trắc, ông còn giao vị
trí đội trưởng của mình cho đội phó, nhưng khi đối thủ bày ra khuôn mặt
hung ác, hành hạ vợ ông đến không còn hình người, ông chỉ có thể chảy
nước mắt cắn răng phục tùng. Người chồng đã đưa ra một mệnh lệnh chí
mạng, lấy lý do mình đã bị phát hiện, ra lệnh cho toàn đội hành động
chậm hơn dự kiến mười phút.
Đối thủ đã bắt người chồng hạ lệnh
cho đồng đội đi đến chỗ có bẫy, ông không chịu. Bắt ông lùi giờ hành
động lại một tiếng, ông cũng không chịu, cuối cùng đối phương đã nhượng
bộ, chậm lại mười phút.
Người chồng đã bị chính vợ mình hành hạ
cả thể xác lẫn tinh thần, dẫn đến nhiễu loạn tâm trí, ông tưởng chỉ mười phút, dù có tổn hại nhưng sẽ không xảy ra vấn đề lớn, đội phó của ông
cũng vô cùng tin tưởng ông mà làm theo.
Chỉ hơn mười phút này, kẻ địch đã bố trí xong, khi đội hành động vọt vào kho hàng, họ không gặp
được kẻ địch lại bị hít vào khí độc nồng độ cao, từng người ngã xuống,
người tử vong tại chỗ vô số. Dù cho lúc đó không chết, lúc đưa đến bệnh
viện cũng có rất nhiều người không thể cứu sống được.
Trong sự
kiện này, vì khí độc rò rỉ, ngoài đội hành động còn liên lụy cả những
người dân sống bên trong, tổng cộng có 132 người chết, bị khí độc làm
cho tàn phế còn nhiều hơn, được gọi là sự kiện 132. Sau này, người chồng được cứu, nhưng cũng bị đưa lên tòa án quân sự.
Ông ấy đã che
giấu hành vi của người vợ, thẳng thắn thừa nhận tội trạng của mình. Vì
hậu quả quá mức nghiêm trọng, bị phán tử hình, lập tức chấp hành.
Người vợ ở bệnh viện nghe tin lập tứ phát điên, để lại di thư nói rõ chân
tướng, sau đó nhảy lầu tự sát ngay ngày chồng bà bị xử bắn.
Di
thư kia chỉ có một số người nhìn thấy, Diệp Thắng Hà là một trong số đó. Ông ta là bạn thân của người chồng, thổn thức không thôi vì cậu chuyện
này nên cứ canh cánh trong lòng, đến cô nhi viện nhận anh làm con nuôi,
để anh sửa sang họ Diệp, tên chỉ một chữ Tiêu, ý nghĩa là xóa bỏ những
chuyện đã qua, từ nay bắt đầu lại từ đầu.
Diệp Tiêu cười khổ: “Dù cho là tình huống bất đắc dĩ, nhưng ông ấy đã phản bội là chuyện như
đinh đóng cột, anh cũng không thể thay ông ấy chối bỏ trách nhiệm.
Anh... anh không biết phải dùng thái độ nào để đối mặt với họ. Từ khi
anh được nhận nuôi, những người biết chuyện nhìn anh với ánh mắt rất kỳ
lạ. Anh biết, họ hận ông ấy, phần hận thù này không thể trút xuống đầu
anh, nhưng không thể không có khúc mắc với anh được. Anh cũng biết, họ
sợ cha nào con nấy, sợ anh sẽ đi theo vết xe đổ của ông ấy.”
Lâm
Đàm Đàm nhép miệng, không biết nên nói cái gì. Cô để ý thấy khi Diệp
Tiêu nhắc đến cha mẹ ruột của mình, anh đều dùng từ “ông” và “bà” để chỉ người, tình cảm của anh đối với họ cũng hết sức phức tạp.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: “Những thứ đó thì có liên quan gì đến anh đâu, lúc đó anh còn nhỏ mà.”
Diệp Tiêu không nói gì.
Lâm Đàm Đàm lại hỏi: “Vậy sao anh lại làm quân nhân?”
Có một người cha như vậy, có thể thông qua xét duyệt chính trị ư?
Diệp Tiêu nói: “Ngay từ đầu anh đã sống dưới thân phận của người bình
thường. Nhưng khi anh lớn dần, một số tài năng của anh đã bắt đầu bộc
lộ, như lời cha nuôi anh nói, anh trời sinh đã là quân nhân.”
Anh ngồi bên cạnh bàn, nhìn ánh đén màu trắng toát ra từ cái đèn nhỏ, ánh
mắt có chút hoài niệm: “Để anh được nhập ngũ, cha nuôi đã vận dụng rất
nhiều mối quan hệ.”