Hứa Thiên Kim ngẫm nghĩ thật lâu, trước dò xét biểu cảm của cô, sau đó
mới to gan nói: “Nói thật nhé, sau khi nhìn thấy người thật, em không
cảm thấy họ là một đôi đâu. Bọn họ chắc là anh em tốt của nhau, khụ khụ, trong mắt đa số người họ vốn chẳng có gì, nhưng trong mắt ai đó dù một
số hành vi bình thường cũng sẽ bị áp đặt ý nghĩa đặc biệt.”
“Khụ khụ, còn nữa, từ góc độ của một thằng con trai… em không có ánh mắt của fan, dù là trong lịch sử em cũng cảm thấy rất bình thường, chị có biết
người ta gọi nhóm fan CP Diệp Bạch là gì không?”
Lâm Đàm Đàm
trừng mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Mơ mộng hảo huyền, hoàn toàn bịa
đặt, tự đặt ra cơm chó, không tìm thấy cơm chó cũng ráng tự tạo cơm chó
cho mình, một đám đần độn đáng thương tự tạo drama tự sướng xong rồi
thôi miên mình.”
Cô hồ đồ làm fan CP Diệp Bạch quanh năm, đương nhiên biết ngoài kia người ta nói bọn họ thế nào.
Hứa Thiên Kim cười đến cong người: “Vậy… chị cũng biết rồi còn hỏi em chi?”
Lâm Đàm Đàm ngồi lên một tảng đá ven đường, thở dài thườn thượt: “Thật sự
không có chút manh mối nào sao? Hơn nữa, phe đối lập cũng đâu có đưa ra
bằng chứng chứng mình giữa họ không có gì.”
Cuộc đời của Diệp
Tiêu và Bạch Trừng đã bị tên khốn Chu Nham bưng bít sạch vào hậu tận
thế, lượng tư liệu lịch sử còn lại thật sự quá mức ít ỏi, một số thông
tin về cuộc đời họ toàn do những người khác tìm được từ tiểu sử văn
hiến, nếu họ không phải người lãnh đạo căn cứ đầu tiên ở mạt thế, Diệp
Tiêu thật sự làm quá nhiều việc, cứu quá nhiều người, không chừng sẽ
thật sự hoàn toàn biến mất.
Bởi vậy, rất nhiều thứ về họ kỳ thật
chưa chắc đã chuẩn xác, thậm chí còn có rất nhiều phỏng đoán. Từ lời nói của một số danh nhân thời mạt thế, cũng có rất nhiều người thời mạt thế tin hai người họ là một đôi, bởi vì bọn họ đều từ chối rất nhiều người
khác phái bày tỏ với mình, đó là chưa kể những cặp đồng tính cùng nhau
trải qua thời mạt thế cực kỳ nhiều.
Người càng mạnh mẽ càng không thích bên cạnh mình có một kẻ yếu đuối cản trở, bọn họ sinh tồn vội
vàng, căn bản không rảnh đâu mà yêu đương. Là chiến hữu sinh tử có nhau, họ tâm ý tương thông, cùng chung chí hướng, vì thế tạo thành càng nhiều cặp đôi. Dù sao thì áp lực sinh tồn quá lớn, cũng cần giải phóng dục
vọng gì đó khụ khụ.
Càng chết hơn nữa là giá trị nhân sắc của
Diệp Tiêu và Bạch Trừng đều rất cao, cao quá đáng, dùng một câu fan
thường dùng để biểu đạt là… CP nghịch thiên.
Vì thế chỉ qua một
tâm hình, một bức ảnh hai người một đứng một ngồi trong thời mạt thế,
cùng với sự kiện sau khi Bạch Trừng hy sinh vào mạt thế năm thứ bảy
không lâu, Diệp Tiêu đã tự bạo trong tình huống mà vô số chuyên gia, học giả khảo chứng và chứng thực anh hoàn toàn có thể sống sót. Hai cái
“bằng chứng” mạnh mẽ kéo đại quân fan CP hùng hậu, do đó, hợp chất đơn
giản biến thành vô số hợp chất phức tạp, sản phẩm điện ảnh, truyền hình
không biết đã nuôi sống bao người, làm cảm động bao người.
Lâm Đàm Đàm bị cảm động, không phải đã rất tin tưởng, không hề nghi ngờ điều này sao?
Khi đó, ngày ngày cô phải sống với đôi chân tàn tật, chẳng biết lúc nào
sinh mệnh của mình sẽ kết thúc, trong lòng luôn có chút khát vọng, lại
không thể không dằn xuống, ngày qua ngày sống trong bệnh viện, một nơi
lắm thăng trầm, sinh ly tử biệt.
Cô gửi gắm tất cả những thứ cả đời
mình không thể có được như chiến hữu mạnh mẽ, không cần lời nói cũng có
thể hiểu nhau, đồng sinh cộng tử và tình yêu tốt đẹp lên thần tượng của
mình, cô không có lý do gì không tin tưởng đó là sự thật, bởi vì làm như vậy cô sẽ cảm thấy thật ấm áp, thật cảm động, cảm thấy mình được cổ vũ.
Cho nên khi phát hiện CP Diệp Bạch bị hủy, còn là do chính mình phá hoại,
cô thật sự bị đả kích. Bây giờ mỗi ngày trôi qua, cô bắt đầu khôi phục
dần lý trí, cũng chấp nhận sự thật này, ngẫm lại thì… thật ra từ đầu đây vốn chỉ là hiểu lầm mà thôi?
Giống như có ai đó đang nói với cô
biển lớn thật ra không đẹp đẽ gì, cũng không có màu lam, chỉ là một đống hỗn hợp bùn, đất và cát, có màu giống y như bụi bẩn.
Thật chán nản.
Hứa Thiên Kim lo lắng quan sát cô kỹ càng.
Lâm Đàm Đàm im lặng hồi lâu, giống như đã suy nghĩ cẩn thận, cô nhếch môi:
“Tôi biết phải làm sao rồi.” Cô đứng lên, vỗ vai Hứa Thiên Kim: “Không
thể níu mãi chuyện hôm qua, rối rắm những chuyện trong quá khứ, dù đó là thật hay giả thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Đây là một thế giới hoàn toàn mới, chúng ta cần phải dũng cảm tiến về phía trước, tự hỏi
lòng mình, muốn làm thế nào thì cứ to gan mà làm!”
Như phát biểu
tuyên bố nhậm chức, từ đầu đến chân cô tràn đầy một loại hào quang chói
đến mù mắt, Hứa Thiên Kim cảm thấy quả thực muốn mù, cậu ta sửng sốt,
muốn nói gì đó, nhưng Lâm Đàm Đàm vừa tuyên bố tổng kết không muốn tiếp
tục nói với cậu ta, cô vỗ vai cậu, trịnh trọng nói: “Người trẻ tuổi, làm cho tốt nha!”
Sau đó ngẩng cao đầu bước đi.
Hứa Thiên Kim: “…”
Thật ra cậu ta định nói, Diệp Tiêu chắc không có ý gì với Bạch Trừng, nhưng
đối với cô hẳn là có gì đó, nhưng…. Chính cô chắc đã nhìn ra gì đó nên
mới đến đây, nói không chừng bọn họ đã nói rõ với nhau rồi, nhỉ? Nếu
không fan tận trung đến chết sao có thể rối rắm như vậy chứ?
Cậu ta lắc đầu, cười cười.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Đàm Đàm vui vẻ đi tìm Diệp Tiêu, nhưng lại
bị một sự kiện khác cản lại, nói cho đúng là tất cả mọi người đều bị
chuyện này hấp dẫn.