5 giờ 55 phút, Mộc Tiểu Nhã tắt máy tính, đi ra quầy bar cà phê ở gian ngoài, vừa pha cà phê, vừa chờ Bạch Xuyên về.
Kể từ hồi dọn đến bên này, gần như mỗi ngày cô đều tính ra được thời gian
Bạch Xuyên sẽ tới đây, pha sẵn trước một ly cà phê, sau đó ngồi trước
cửa sổ chờ Bạch Xuyên đến đây gõ ô kính pha lê.
Cũng không biết thói quen này được dưỡng thành như thế nào, sau khi Bạch
Xuyên xuống xe sẽ không bước vào cửa luôn mà một mực phải tiến về phía
cửa kính pha lê gõ một cái trước mới bằng lòng đi vào.
Đến rồi.
Một chiếc xe taxi dừng lại dưới bậc thang, Bạch Xuyên mặc một cái áo lông
vũ màu đen từ trên xe bước xuống, đôi mắt tinh tường liếc một cái liền
khóa chặt vào thân hình Mộc Tiểu Nhã trước cửa sổ sát đất. Trong nháy
mắt ấy Bạch Xuyên chợt lộ ra một nụ cười nhạt theo bản năng, sau đó bước thật nhanh qua, nhẹ nhàng gõ lên cửa kính pha lê một cái, thông báo anh đã về.
Chờ đến khi Bạch Xuyên tiến vào cửa, Mộc Tiểu Nhã đem ly cà phê đã sớm pha xong đưa cho anh.
“Uống một ngụm, rất ấm.”
“Anh không lạnh.” Tuy ngoài miệng nói không lạnh, nhưng cà phê do vợ pha thì vẫn muốn uống.
“Hôm nay làm việc mệt không?” Mộc Tiểu Nhã quan tâm hỏi.
“Không mệt.” Bạch Xuyên lắc đầu, “Em muốn nói gì với anh?” So với công việc,
Bạch Xuyên càng quan tâm lời Mộc Tiểu Nhã muốn nói với anh hơn.
“Thật ra cũng không có gì.” Mộc Tiểu Nhã dừng một chút, sau khi sắp xếp lại
từ ngữ mới mở miệng, “Em có một chuyện, do dự đã hai ngày rồi, vẫn luôn
không biết có nên từ bỏ không, vì vậy em muốn anh góp ý một chút cho
em.”
“Đừng từ bỏ.” Lời Mộc Tiểu Nhã vừa dứt, Bạch Xuyên lập tức liền đưa ra ý kiến.
Mộc Tiểu Nhã sửng sốt: “Anh còn không biết là chuyện gì mà.”
“Em do dự hai ngày mà vẫn chưa có quyết định, đó chính là không muốn từ bỏ.” Bạch Xuyên nói theo lẽ tất nhiên.
“Nhưng… nếu chuyện này xảy ra, hậu quả có lẽ rất nghiêm trọng.” Mộc Tiểu Nhã
muốn đem hết tất cả những cố kỵ của bản thân ra nói cho Bạch Xuyên nghe, nhưng cô lại không biết nên nói thế nào về chuyện sinh bệnh của mình.
Bệnh của cô đến cùng cũng là một căn bệnh di truyền có tính đột phát,
ngay cả mẹ cô cũng không ý thức được căn bệnh này, bà đến bệnh viện kiểm tra, các triệu chứng của cơ thể cũng đều ở mức bình thường. Dưới loại
tình huống này, ngay cả khi cô không định giấu giếm, nói rằng bản thân
cô có bệnh, liệu ai sẽ tin tưởng đây.
“Không sợ, anh ở bên em.” Câu anh ở bên em này, Bạch Xuyên cũng không nói với
giọng điệu tình ý chân thành, ngữ khí bình đạm giống như đang hỏi Mộc
Tiểu Nhã tối nay ăn gì. Nhưng Mộc Tiểu Nhã biết, mỗi câu Bạch Xuyên nói
với cô đều là hứa hẹn.
“Nếu… anh chỉ có thể đối phó một mình thì sao?” Mộc Tiểu Nhã hỏi.
“Được.” Chẳng có nhiều do dự, thậm chí còn không rõ là chuyện gì, đối với Bạch
Xuyên mà nói, chỉ cần Mộc Tiểu Nhã hy vọng, anh đều sẽ đồng ý.
“Được cái gì mà được, anh đối phó được không mà nói được.” Mộc Tiểu Nhã không nhịn được cười, có đôi khi cô rất hâm mộ Bạch Xuyên, không cần suy nghĩ về chuyện tương lai, chỉ cần sống đơn giản ở hiện tại.
Có lẽ, cô cũng nên học tập Bạch Xuyên, không nên sầu lo những điều còn chưa được xác định.
Cô thích trẻ con, bởi vì thích cho nên luyến tiếc từ bỏ. Nếu không phải
bệnh di truyền kia sẽ tới đúng lúc, Mộc Tiểu Nhã cảm thấy cô nhất định
sẽ cùng Bạch Xuyên sinh thêm mấy đứa nhỏ. Cô thậm chí còn có thể thấy
trước, bọn nhỏ nghịch ngợm gây sự sẽ không ngừng làm loạn thư phòng của
Bạch Xuyên, bức cho người có chứng ám ảnh cưỡng chế như Bạch Xuyên phải
không ngừng dọn dẹp lại thư phòng, nhưng dọn dẹp thế nào cũng không
xong, cuối cùng bị chọc tức đến đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống. Không đến mấy năm, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Bạch Xuyên có khả năng không thuốc mà tự khỏi cũng nên.
“Vậy em sẽ không buông tay, chúng ta thuận theo tự nhiên đi.” Mộc Tiểu Nhã quyết định.
Nếu con đã tới, cô sẽ giữ lại nó, còn nếu không có, vậy cứ như cũ thôi.
Điều duy nhất Mộc Tiểu Nhã cảm thấy may mắn chính là, bệnh di truyền
trên người cô rất hiếm thấy, ít phát tác, cơ hồ đều là di truyền cách
đời. Vì vậy cho dù cô có mắc bệnh di truyền, cũng sẽ không trực tiếp di
truyền lại cho con cô.
“Ừ.” Tâm trạng Mộc Tiểu Nhã tốt, tâm trạng Bạch Xuyên cũng tự nhiên trở nên sáng sủa hơn.
Hai người rời khỏi phòng làm việc và cùng nhau về nhà. Khi đi đến khuôn
viên tiểu khu, một bông tuyết nhỏ bất chợt rơi xuống, khúc mắc đã được
loại bỏ, Mộc Tiểu Nhã vui sướng vươn tay, muốn đón lấy một hai bông
tuyết vào lòng bàn tay mình.
“Trên tay có nhiệt độ, không đón được.” Bạch Xuyên nhắc nhở.
“Em biết, nhưng em thích cảm giác tuyết rơi trên tay mình, lành lạnh man mát, thật thoải mái.” Mộc Tiểu Nhã nói.
Bạch Xuyên như suy tư mà gật đầu, sau đó không hề thúc giục, yên lặng đứng
một bên chờ đợi. Nhìn Mộc Tiểu Nhã ngửa đầu, sung sướng xoay người trên
nền tuyết trắng, từ từ gợi lên những ký ức xa xăm.
“Tuyết rơi, tuyết rơi.” Tiểu Tiểu Nhã mặc như một quả cầu tuyết, đón lấy những bông tuyết rơi từ trên bầu trời và áp chúng lên mặt cậu bé ngây thơ
không biết gì. Cậu bé bị khí lạnh kích thích, thức tỉnh khỏi thế giới
của mình, vừa mờ mịt vừa trống rỗng nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ trước
mắt.
“Anh Bạch Xuyên, anh tỉnh
rồi.” Tiểu Nhã nhỏ thấy cậu bé không còn ngây ngốc nữa, lập tức kéo
người ra khỏi mái hiên, những bông tuyết nhỏ cứ như vậy liền rơi thẳng
lên khuôn mặt cậu bé.
“Lành lạnh man mát, giống bông tuyết đang hôn lên mặt chúng ta không?”
Lúc ấy cảm giác của Bạch Xuyên đối với thế giới bên ngoài còn rất mơ hồ,
cũng không hiểu hôn là ý gì, nhưng hiện giờ Bạch Xuyên đã hiểu, anh ngửa đầu nhìn bông tuyết đang tuỳ ý rơi trên mặt Mộc Tiểu Nhã, đột nhiên
nghiêng người qua, hôn lên phiến môi đỏ thắm kia.
Bỗng nhiên bị hôn, Mộc Tiểu Nhã mở to hai mắt ra nhìn, lại rất nhanh bị trầm luân bởi kỹ thuật hôn của Bạch Xuyên.
“Tiểu Xuyên…” Mộc Tiểu Nhã cảm nhận được sự khác biệt của Bạch Xuyên so với
ngày xưa, cằm của người đàn ông đang chống lên bả vai cô, hơi thở dồn
dập, cánh tay căng chặt siết chặt lấy eo cô.
“Để anh ôm một lát, đừng đẩy anh ra.” Giọng Bạch Xuyên dồn dập, trong giọng nói tràn đầy tự trách, “Anh cũng không biết gần đây mình bị làm sao
nữa, luôn muốn như vậy.”
Như vậy là thế nào?
“Anh biết em không muốn, nhưng em đừng đẩy anh ra được không, hai ngày nay
anh đều không ngủ ngon.” Bạch Xuyên ủy khuất nói, “Giống như chúng ta
trước kia vậy, chỉ ôm một cái thì tốt rồi.”
Đây là…
Mộc Tiểu Nhã lập tức dở khóc dở cười, gương mặt cũng dần dần đỏ bừng vì hơi thở nóng bỏng toả ra từ Bạch Xuyên. Trên phương diện □□, khả năng tự
chủ của đàn ông luôn kém hơn phụ nữ, huống chi Bạch Xuyên còn mới được
nếm thử chuyện này, hơn nữa… cũng không phải cô không muốn, chỉ là khi
đó vì lo lắng chuyện mang thai nên cô thật sự không có tâm tình.
“Cũng không phải không thể…” Mộc Tiểu Nhã biết Bạch Xuyên bị mình cự tuyệt nên sợ hãi, vẫn nên là cô chủ động thôi.
“Cái gì?”
“Chúng ta phải đi mua một thứ, mới có thể như vậy…” Mộc Tiểu Nhã gần như là
dán vào lỗ tai Bạch Xuyên mà nói, tuy buổi tối gió lớn, nhưng tốt xấu gì cũng đang ở bên ngoài nha.
“Thứ gì?! Anh đi mua ngay.” Bạch Xuyên kích động hỏi, trên mặt toả sáng như chưa bao
giờ có ánh sáng chiếu rọi, hoá ra không phải Tiểu Nhã không thích cùng
anh như vậy, mà là vì mình chuẩn bị thiếu!
———
Cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên cạnh tiểu khu.
Mộc Tiểu Nhã đứng ở cửa, để Bạch Xuyên một mình đi vào.
Nhân viên cửa hàng là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, cao cao gầy gầy,
thấy Bạch Xuyên vào thì nhiệt tình tiếp đón: “Soái ca, muốn mua gì?”
Bạch Xuyên lập tức đi đến quầy thu ngân, nhìn một loạt đồ vật trên giá kia, do dự không biết nên lấy cái nào.
“Ồ ~~” Nhân viên cửa hàng nhìn theo ánh mắt của Bạch Xuyên, trong lòng
hiểu rõ mà không nói lập tức thốt ra âm thanh ái muội, đều là đàn ông,
trong tiệm cũng không có những người khác, vì thế chàng trai nhỏ vừa
nhiệt tình hỏi vừa đẩy mạnh tiêu thụ, “Soái ca, mấy cái này đều không
tồi đâu, anh muốn kích cỡ nào?”
“Kích cỡ?!” Bạch Xuyên sửng sốt, Tiểu Nhã chưa nói còn có kích cỡ đâu.
“Đúng đó, cỡ lớn hay trung bình?” Cỡ nhỏ thì không nói, cũng chẳng có người đàn ông nào sẽ thừa nhận mình là cỡ nhỏ cả.
Bạch Xuyên nhất thời không nói gì, anh cũng không biết mình thích hợp với
loại kích cỡ nào, rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên anh nghe nói về
thứ này. Anh do dự mà nhìn về phía cửa, nghĩ muốn ra ngoài hỏi Tiểu Nhã
một chút.
“Anh nhìn cái gì đấy?” Nhân
viên cửa hàng thấy Bạch Xuyên không trả lời, cứ chỉ nhìn ra hướng cửa
kính, cũng theo đó tò mò mà liếc mắt một cái, một cái nhìn này, vừa lúc
đối diện với tầm mắt chột dạ đang tìm tòi nghiên cứu của Mộc Tiểu Nhã.
Lập tức, ánh mắt của chàng trai nhân viên cửa hàng càng thêm ái muội.
Mộc Tiểu Nhã thấy mình bị phát hiện, mặt càng trở nên khô nóng, nhưng phát
hiện thì cũng bị phát hiện rồi, trốn tránh cũng không có ý nghĩa. Mộc
Tiểu Nhã dùng bàn tay che mặt lại, sau đó vẻ mặt không biết sợ mà đi
vào.
“Lấy được chưa?” Vừa rồi ở cửa cô thấy Bạch Xuyên vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, khẳng định là đang gặp khó khăn gì đó.
“Không biết mua kích cỡ nào.” Bạch Xuyên yêu cầu giúp đỡ.
Nhân viên cửa hàng thấy Bạch Xuyên trả lời như thế, biểu tình khiếp sợ nhìn
Bạch Xuyên như nhìn một thằng ngốc, lời này sao có thể nói với bạn gái
được.
Mộc Tiểu Nhã không thích ánh mắt
nhân viên cửa hàng nhìn Bạch Xuyên, lập tức nhíu mày, lấy tất cả TT để
lên quầy, dùng một giọng nói vô cùng khí phách: “Mỗi loại một hộp, chúng ta từ từ thử.”
“…” Chàng trai nhân viên
cửa hàng chưa từng gặp qua hành động nào hào phóng như thế, hơn nữa còn
là đến từ chính nhà gái, trong lúc nhất thời vẫn ngây ngẩn cả người.
“Tính tiền đi.” Mộc Tiểu Nhã không vui thúc giục.
“À à ~~” Chàng trai mờ mịt hoàn hồn, máy móc bắt đầu quét mã, cho vào túi.
Trả tiền xong, nhận lấy túi mua hàng, đón nhận biểu cảm vẫn còn đang khiếp
sợ của nhân viên cửa hàng, Mộc Tiểu Nhã bất chấp tất cả mà nói: “Nhìn
cái gì mà nhìn, chưa thấy ai lần đầu tiên tới mua TT à?”
Nói xong, Mộc Tiểu Nhã ngẩng đầu mà kéo thẳng Bạch Xuyên đi ra ngoài, ra
khỏi cửa, sau khi xác định nhân viên cửa hàng không thấy mình nữa, Mộc
Tiểu Nhã 囧 dậm chân trên nền tuyết trắng, quả thực không thể tin được vừa rồi mình ở cửa hàng tiện lợi lại nói những lời đó.
“A a a… về sau em sẽ không bao giờ đi cửa hàng tiện lợi kia nữa.”
…………… Đây là dấu ba chấm kéo đèn ……………
Sáng sớm hôm sau.
Mộc Tiểu Nhã nhìn một đống túi gói rải rác trên thảm cạnh giường, nhớ lại
hành động nghiêm túc thử kích cỡ tối hôm qua của Bạch Xuyên, trong lòng
không nhịn được mà cảm thán: Có đôi khi làm việc quá nghiêm túc, cũng
không nhất định là chuyện tốt.
Rời
giường, đi chân trần ngồi xổm xuống, Mộc Tiểu Nhã nhặt hết đống đồ rơi
rớt trên thảm, lúc cô đang định ném đi, lại bị Bạch Xuyên vừa chạy bộ về ôm lấy từ phía sau.
“Đã về?” Mộc Tiểu
Nhã ngửa đầu, gương mặt cọ tới những giọt mồ hôi trên cổ Bạch Xuyên, xúc cảm y hệt như thời điểm tối qua cùng nhau thân mật, Mộc Tiểu Nhã không
được tự nhiên muốn né tránh, “Đi tắm đi, đều là mồ hôi.”
“Ừ.” Bạch Xuyên đồng ý, nhưng cánh tay thật dài lại rời khỏi đỉnh đầu Mộc
Tiểu Nhã, nhặt lấy một cái hộp màu xanh sẫm trên thảm rồi nói, “Mang cái này thoải mái nhất.”
Khi làm điều đó
Tiểu Nhã không cho anh nói chuyện, tối hôm qua anh còn chưa kịp nói trải nghiệm tâm đắc của mình cho Tiểu Nhã đâu.
“Lần sau đi cửa hàng tiện lợi, anh đã biết mua cái nào.” Bạch Xuyên biết có
rất nhiều chuyện mình không hiểu, nhưng anh nguyện ý học, cũng học rất
nhanh.
“Anh…” Mộc Tiểu Nhã hận không thể
bùng nổ ngay tại chỗ, nhưng cố tình, cô lại biết Bạch Xuyên căn bản
không có ý tứ trêu chọc mình, “Em biết rồi, anh tắm đi.”
Mộc Tiểu Nhã đoạt lấy cái hộp trong tay Bạch Xuyên, trực tiếp đẩy mạnh
người vào phòng tắm, sau đó mới bình tĩnh hơn một chút. Cô lại tiếp tục
ngồi xổm xuống thu dọn đồ vật trên mặt đất, ngoại trừ cái hộp được Bạch
Xuyên đoạt lấy kia, còn lại toàn bộ đều ném vào thùng rác.
Dọn dẹp xong, Mộc Tiểu Nhã nhìn đồ dùng sinh hoạt cô đơn bị để lại kia, cười không tiếng động.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng trai nhân viên cửa hàng: Tôi đã gặp nhiều người nhưng chưa từng thấy ai mua một đống về để thử từng cái một cả. Cô gái, cô chính là người phụ
nữ khí phách nhất không thua gì đấng mày râu mà tôi gặp trong suốt những năm làm nhân viên cửa hàng.
Về sau cứ cách một khoảng thời gian, Bạch Xuyên sẽ đến mua các mẫu và loại hình cụ thể.
Chàng trai nhân viên cửa hàng: Đều thử qua?
Bạch Xuyên: Ừ.
Chàng trai nhân viên cửa hàng: … (Một đôi vợ chồng thẳng thắn.)