Đỗ Linh đến rất nhanh, dọc đường nhìn như tia chớp xẹt qua, bưng một cái thùng vào nhà Bạch Thanh Thanh.
“Cậu mang gì vậy?”
Thùng mặc dù không có nắp nhưng có bìa cứng che lại nên không thể thấy đồ bên trong.
“Là tài liệu để cứu vớt thế giới quan của cậu.” Đỗ Linh thuận miệng nói,
nhanh hỏi tiếp: “Có gì ăn không? Mình đã phải dọn hết kệ sách để lấy
sách cho cậu đó, nặng muốn chết, cậu mà không cho mình cái gì ngon là
không xong đâu đó.”
“Sách?” Bạch Thanh Thanh nhướng mày. Cô đi
vào bếp, lấy cho Đỗ Linh một khối bánh rồi pha thêm một ly cà phê, đến
khi ra ngoài thì tiện tay cầm quyển sách có một lần Đỗ Linh để lại.
“Kiểu này à?”
“Đúng đúng, mình tưởng cậu ném nó đi luôn rồi chứ, mình đã mua lại quyển khác đây.” Đỗ Linh vung tay, xa hoa nói: “Quyển đó tặng cậu đó!”
“…”
Nghĩ đến nội dung mình mới đọc được trong hai ba trang, vẻ mặt Bạch Thanh Thanh ghét bỏ ném lại.
“Này này, đừng như vậy mà.” Đỗ Linh đau lòng nhặt lên, phủi bụi trên bìa
sách, trịnh trọng nói: “Cậu đừng có xem thường nó, nếu cậu thực hành tốt thì sẽ theo đuổi được Hoắc Minh Châu đó.”
Bạch Thanh Thanh miễn cưỡng nổi lên được ít hứng thú.
Thấy vậy, Đỗ Linh cầm lên một quyển sách, cười tủm tỉm đưa cho cô: “Đây đây
đây, đọc trước cuốn này đi, có gì không hiểu nhớ hỏi nha.”
Vừa cúi đầu đã thấy cái tên quen thuộc trên bìa chọc đau hai mắt Bạch Thanh Thanh.
《 Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi 》.
Lần đầu tiên trong đời thất tình, Đỗ Linh chưa từng lừa cô, nếu Đỗ Linh nói trong đây có đáp án, Bạch Thanh Thanh đành phải mang biểu tình thống
khổ mở ra trang đầu tiên.
Thời gian trôi qua từng giây, trong
không khí vẫn tràn ngập mùi hương ngọt ngào của bánh, cả căn phòng đều
an tĩnh, chỉ có tiếng lật sách vang lên, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tiếng đồ sứ va chạm với mặt bàn.
Đỗ Linh ăn hết một khối brownie, sờ
sờ eo, cảm thấy hình như có mỡ bụng, trong lòng kinh hãi, ngay lập tức
dừng ăn, bước vào phòng bếp, rút một quyển sách từ trong cái thùng mình
đem đến, trong lúc thực hiện còn liếc mắt nhìn Bạch Thanh Thanh một cái.
Không nhìn còn đỡ, vừa thấy đã làm Đỗ Linh hoảng hồn. Cô ấy quen biết với
Bạch Thanh Thanh nhiều năm như vậy mà chưa từng biết là sắc mặt Bạch
Thanh Thanh có thể kém như vậy. Lúc trước thị trường chứng khoán có biến động to lớn, làm người khác không kịp trở tay, tiền bạc của hai người
đều dồn vào đó, khi ấy Bạch Thanh Thanh rất bình tĩnh, bây giờ mày lại
nhăn đến mức có thể kẹp chết con muỗi.
Trong lòng Đỗ Linh run sợ: “Sao… sao vậy?”
“Mình không hiểu.”
“Hả?”
“Ví dụ chỗ này, nữ chính đến mức đi bộ cũng không biết, đi hai bước đã ngã
vào lồng ngực nam chính, sao chép tài liệu cũng làm sai, không biết xử
lý tốt quan hệ với đồng nghiệp, giấy tờ làm việc gì đó làm đến rối hết
cả lên, vứt lung tung bừa bãi, thân là trợ lý suốt ngày cãi nhau với cấp trên, kêu đi làm việc thì không tình nguyện, mỗi ngày đều tìm cớ đến
trễ.” Vẻ mặt Bạch Thanh Thanh không thể tưởng tượng được: “Loại người
này còn không chịu đuổi việc, không lẽ muốn giữ lại cùng nhau ăn Tết
sao?”
Đỗ Linh:… Không thể phản bác.“Đây chỉ là tiểu thuyết, không cần quá thực tế.” Đỗ Linh vội vàng khuyên cô: “Trọng điểm là quá trình yêu đương của nam nữ chính, tuy nữ chính có
hơi ngốc, nhưng trong một hội nghị quan trọng đã giúp đỡ nam chính, lúc
này mới thay đổi ấn tượng của cô ấy với nam chính, phát hiện chỗ đáng
yêu của cô ấy.”
Bị ánh mắt như vậy chiếu đến, khí thế Đỗ Linh lập tức ỉu xìu: “À… Chắc là vậy?”
“Cái hội nghị đó xảy ra vấn đề là do nữ chính làm mất tư liệu của hội nghị,
sau đó còn tiết lộ số tiền đấu thầu của công ty cho công ty đối thủ,
liên tục làm tổn hại lợi ích của công ty, còn làm người có năng lực làm
việc ưu tú bị đuổi đi.” Trong mắt Bạch Thanh Thanh là khinh thường: “Có
thể coi trọng loại phụ nữ này, nhìn lợi ích của công ty lần lượt bị ảnh
hưởng mà còn thờ ơ. Nam chính này bị thiểu năng trí tuệ à?”
Đỗ Linh: “…”
Đỗ Linh nỗ lực tìm lý do thoái thác: “Quyển sách này vẫn luôn được hảng
nhất trong bảng xếp hạng, chứng minh phần đông mọi người đều rất ủng hộ
nữ chính này.”
Bạch Thanh Thanh nhìn cô ấy một cái, cực kì ghét bỏ: “Cậu cảm thấy nữ chính này rất tốt? Cậu thích?”
Đỗ Linh vốn đọc rất vui vẻ, sau khi bị Bạch Thanh Thanh nói vậy, tức khắc cảm thấy trước kia mắt bị mù.
Cô ấy đã quá đắm chìm vào chúng rồi. Đỗ Linh nghĩ: Xém chút quên mất Bạch
Thanh Thanh không giống người thường, đây chính là người tìm bạn trai
bao dưỡng như tiểu bạch kiểm đấy.
Không nói đến nữ chính nữa, Đỗ
Linh kiên cường lại: “Mình đâu có kêu cậu để ý nữ chính, cậu phải để ý
đến diễn biến, cậu đọc đi, ban đầu nữ chính ghét nam chính đến mức đó,
không phải cuối cùng cũng yêu nam chính sao? Trải qua thời gian dài như
vậy, tình cảm của bọn họ rất vững chắc, so với những người cậu bao
dưỡng… Khụ, bạn trai trước kia là khác nhau.”
Bạch Thanh Thanh
lật đến phần sau, đến lúc tổng giám đốc công ty đối thủ của nam chính
lên sàn, nam nữ chính có hiểu lầm, nữ chính khóc vì nam chính, người lại đang ôm ấp nam phụ, cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy đôi
mắt vô cùng đau đớn, cặp mắt cay cay.
Cô mặt không biểu cảm đặt
sách xuống, không nói được gì hết, nhìn Đỗ Linh với ý tứ: Vững chắc
không thể phá vỡ? Mẹ nó cậu đang trêu mình?
Đỗ Linh yếu ớt nói:
“Mình nói là quá trình yêu đương bình thường, trước khi đến bước hẹn hò
chắc chẳn phải có quá trình bồi dưỡng cảm tình ở giữa, trải qua suy nghĩ thật cặn kẽ, quyết định có thể ở bên nhau, mới được đáp ứng.”
“Không sai mà.” Bạch Thanh Thanh thản nhiên nói: “Mình cảm thấy có thể sống
cùng Hoắc Minh Châu, rất phù hợp với tiêu chuẩn của mình.”
“Tiêu chuẩn của cậu là gì?”
“Nam, bề ngoài thuận mắt mình, không thấy chán ghét.”
“…”
Bạch Thanh Thanh suy nghĩ, nói ra tiêu chuẩn mới được thêm vào: “Phải có công việc nữa.”
“…”
Đỗ Linh muốn quỳ trước cô luôn: “Cái này có khác gì với mấy tiểu bạch kiểm lúc trước cậu bao dưỡng đâu! Dù sao cuối cùng cũng sẽ thành đàn ông
tiêu tiền của cậu. À, tài sản của Hoắc Minh Châu rất nhiều, không cần
cậu nuôi, anh ta không giống với mấy tiểu bạch kiểm kia, sao có thể đồng ý với cậu chứ!”
“Sao lại không?” Bạch Thanh Thanh nhíu mày: “Mình có chỗ nào làm anh ta chán ghét mình à?”
“Là tình cảm đó, tình cảm. Hoắc Minh Châu không thích cậu, trong mắt anh
ta, cậu không khác gì với phụ nữ bình thường, anh ta không nhất kiến
chung tình (vừa gặp đã yêu) với cậu, ngồi trên vị trí đó hẳn đã gặp qua
rất nhiều người, ánh mắt đương nhiên rất cao, mới có một ngày, sao có
thể đồng ý hẹn hò với cậu?” Đỗ Linh tận tình khuyên bảo: “Yêu cầu của
anh ta có thể sẽ nhiều hơn cậu, cậu muốn theo đuổi anh ta sẽ phải tốn
rất nhiều công sức đó.”“Ví dụ?”
Bạch Thanh Thanh tự hỏi: “Tặng nhà? Tặng xe?”
Đỗ Linh vô lực: “Vậy nên bọn mình mới càm thấy trước kia cậu bao dưỡng tiểu bạch kiểm đó.”
“Vậy phải làm như thế nào?” Bạch Thanh Thanh rất nghiêm túc.
Đỗ Linh lôi cái thùng mình đem đến trước mặt cô: “Đây đều là do mình đã
chọn lựa rất kĩ, đừng quan tâm đến việc nam nữ chính có thiểu năng trí
tuệ hay không, cũng đừng quan tâm đến cốt truyện, quan trọng là phải xem coi nữ chín yêu nam chính ra sao, nam chính yêu nữ chính ra sao.”
Bạch Thanh Thanh nhíu mày.
“Tin mình đi, thế giới quan của cậu có thể sửa được hay không đều dựa vào những thứ này đó.” Vẻ mặt Đỗ Linh nghiêm túc bảo đảm.
Thư phòng sáng đèn cả đêm.
Hôm sau, Đỗ Linh thức dậy thì phát hiện bảo vật của mình được xếp trong
thùng, bên trên còn có một xấp ghi chú rất dày, cố ấy cầm lên đọc sơ
qua, tức khắc trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Thanh Thanh đã ra ngoài,
không biết đã đi đâu, trên bàn có đặt bữa sáng được đậy kĩ càng. Đỗ Linh gọi điện thoại cho cô, không ai bắt máy.
Bạch Thanh Thanh mất
tích như vậy cũng không phải lần đầu tiên, có vài lúc sau khi xuất
ngoại, không liên lạc suốt mấy tháng, Đỗ Linh đã sớm quen thuộc, ăn sáng xong rồi mang theo cái thùng của mình ra về. Chỉ để lại quyển sách ngơ
ngẩn 《 Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi 》và xấp ghi chú thật dày kia.
Khi Hoắc tiên sinh ra ngoài, ngang qua cánh cửa đối diện cố ý đi chậm lại,
vểnh tai cố gắng nghe ngóng tiến động bên trong, đáng tiếc thay, ngay cả mùi bữa sáng còn không ngửi được, nói gì đến âm thanh.
Đến khi ngồi vào siêu xe giới hạn của mình, Hoắc tiên sinh vẫn hơi thấp thỏm.
Không lẽ hôm qua mình từ chối rất quá đáng sao, tổn thương tận tâm can cô ấy?
Haiz, Bạch Thanh Thanh nấu cơm thật sự rất ngon.
Hoắc tiên sinh thất vọng.
Cả ngày, anh đều thất thần, nhìn điện thoại vô số lần nhưng vẫn không có
tin nhắn gì, ngón tay Hoắc tiên sinh giật nhẹ, cuối cùng cũng không gửi
tin nhắn hỏi thăm.
Sao lại phải lo lắng cho một người mới quen biết, không giống với tổng giám đốc bá đạo tí nào!
Cảm xúc của Hoắc tiên sinh vẫn như vậy đến khi tan làm.
Trợ lý đi lấy xe, anh đứng ở cửa công ty, gần đó có vài cô gái cứ ló đầu
nhìn qua đây, thỉnh thoảng quay qua nói chuyện với người đi cùng.
Tiếng thảo luận không nhỏ theo gió truyền vào tai Hoắc tiên sinh, đánh giá
cùng kích động quen thuộc phiền chán làm Hoắc tiên sinh mím chặt môi,
trên mặt như đang đọng lại một tầng sương lạnh nhạt.
Trước khi
trợ lý lái xe đến đây, một chiếc xe đỏ rực tiến vào tầm mắt mọi người,
gần đến chỗ Hoắc tiên sinh đang đứng thì giảm tốc độ.
Hoắc tiên sinh nghe được tiếng nghị luận của mấy người lúc nãy trồng hoa si: “Trời ạ, có phải đến đón ai không?”
“Đây là chiếc giới hạn mới ra đúng không, không biết ai may mắn đến vậy, trèo lên được người thổ hào*.”
*(Thổ hào: Địa chủ, cường hào ác bá ở nông thôn).
“Thật hâm mộ, nếu có chiếc xe như vậy đến đón tôi, đời này cũng rất đáng rồi.”
“Hừ, nhất định là tiểu yêu tinh không biết xấu hổ nào đó, đu theo được phú
nhị đại rồi khoa khoang, không biết đây là đâu à, Hoắc tổng của chúng ta lợi hại hơn nhiều so với mấy tên phú nhị đại chỉ có tiền kia.”
Gương mặt Hoắc tiên sinh lạnh nhạt, trong lòng không ngừng gật đầu, đúng vậy, siêu xe giới hạn trăm bản của tôi lợi hại hơn chiếc xe đó nhiều.
Trong công ty lại có thể có người trèo theo thổ hào lái xe giới hạn, Hoắc tiên sinh cảm thấy rất thất vọng.
Sau đó chiếc xe thể thao đỏ của tên nhà giàu mới nổi nào đó dừng trước mặt Hoắc tiên sinh.
Tiểu yêu tinh Hoắc tiên sinh vừa leo lên người thổ hào: “…………………………”