“Tôi rất rụt rè, lại sợ người lạ nên không dám nói lời nào, chỉ biết cúi đầu và lén lút nhìn mợ tôi mà thôi.
Vốn dĩ, tôi chỉ muốn giả vờ đáng thương trước mặt cô ấy, nhưng khi
nhìn thấy bàn chân trắng mịn đang xỏ đôi dép lê kia, gót chân nhỏ nhắn
mịn màng, bên trên là cẳng chân trắng nõn thon dài... tôi dần dà cảm
thấy khó thở.
Tôi không dám nhìn cô ấy nhưng chẳng thể tự kiểm soát được đôi mắt của mình.
Hôm đó, mợ tôi mặc một chiếc áo sơ mi cực rộng và chiếc quần ngắn cũn cỡn bên dưới. Đây là lần đầu tiên mà tôi biết đến phong cách thời trang này, và trông thật là xinh đẹp.
Mợ của tôi là là tuýt người thời thượng, mặt cực xinh, dáng rất ngon, còn biết làm nũng nữa. Thường ngày, dù chỉ với một động tác nhỏ thôi mà mợ đã có thể khiến cậu tôi nóng ran cả người. Cô ấy thực sự là một
tuyệt tác, một con yêu tính!
Sau ngày hôm đó, tôi cũng không nhớ rõ là chuyện gì xảy ra. Chỉ là, tôi cũng tạm dọn vào ở chung với cậu tôi.
Mợ rất tốt với cậu, nhưng lại đối xử cực kỳ ác liệt với tôi. Căn bản
là, cô ấy không quan tâm đến cảm xúc của cậu tôi, thường ra vẻ quở trách tôi trước mặt cậu, châm chọc mỉa mai rồi và nói đủ thứ lời hằn học.
Tôi âm thầm chịu đựng, cảm giác vô cùng ấm ức. Đến một ngày nọ, cậu
tôi đi sang khu Tân Hỗ bàn chuyện công nợ làm ăn. Trong mấy ngày đó, tôi là người duy nhất ở chung nhà với mợ.
Bất ngờ thay, tôi nhận ra thái độ của mợ đối với tôi đã thay đổi rất
nhiều. Dù vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng khi ngồi trong phòng
khách xem ti vi hoặc ăn cơm, cô ấy vẫn cố tình ngồi thật gần vào tôi.”
Phan Thủ Nghiệp chợt khoa tay, múa chân: “Thậm chí, gần đến nỗi mà
tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ đến từ cơ thể cô ấy. Khi đó, tôi cứ
tưởng mình như bị điện giật vậy. Mợ tôi mang tất chân, dù chỉ ngồi ăn
cơm như thế nhưng trông vô cùng quyến rũ.
Sau bữa tối, mợ bảo tôi vào nhà vệ sinh giặt quần áo. Trong vỏ chứa
đồ bẩn, tôi trông thấy nội y mà cô ta vừa thay rồi đặt lại tại đó. Ái
chà chà, món nội y đó còn tỏa ra mùi nước hoa trên người cô ta nữa.
Chưa hết đâu, tiếp theo đây mới là chuyện mà tôi không thể tưởng
tượng nổi. Đang giặt đồ được một nửa, chợt mợ nhỏ bước vào nhà vệ sinh.
Cô ấy khóa cửa nhà vệ sinh trước mặt tôi rồi bước vào buồng tắm một
mình. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nước chảy xen lẫn với những âm thanh
là lạ...”
Từ giọng nói, mọi người đều có thể nhận ra nét xấu xa trong ý nghĩ
của Phan Thủ Nghiệp. Hiện tại, dường như gã đang rơi vào trạng thái phấn khích tột độ, nào có phải là xưng tội giống như Vương Sư vừa rồi đâu?
“Sau đó, cậu trở về. Đáng lẽ ra, cuộc sống của tôi lại tiếp tục như
bình thường mới đúng. Thế nhưng mà, tôi mất ngủ hàng đêm sau khi nếm thử trái cấm vào hôm ấy. Đêm nào cũng vậy, tôi đều nấp trước cửa phòng cậu
mợ để nghe trộm.
Cậu tôi cao tuổi rồi. Vì lý do sức khỏe, ông ấy cũng không đi làm
thường xuyên nữa. Mà vì ở chung nhà và gặp mặt nhau thường xuyên, dường
như cậu cũng bắt đầu có ý nghi ngờ tôi.
Tôi chưa bao giờ muốn giết hại cậu tôi cả. Kẻ đáng sợ chính là Quách
Ngọc Tinh. Cô ấy đã chủ động đến tìm tôi, dùng thân thể và tiền bạc để
làm mồi nhử, muốn tôi giết chết cậu mình.
Đây không phải lỗi của tôi, là do người phụ nữ ấy xúi giục. Tôi cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi!”
Phan Thủ Nghiệp trợn mắt, trông có vẻ khá thành thật, nhưng những gì
gã nói luôn khiến người ta cảm thấy không đúng lắm: “Tôi biết có cảnh
sát trong số mọi người. Tôi chỉ muốn nói cho kẻ chủ mưu ở đây biết, các
anh bắt nhầm người rồi.
Hung thủ thật sự chính là Quách Ngọc Tinh. Cô ấy buộc tôi phải giết
cậu của mình. Sau đó, cô ấy mất tích! Không! Chắc chắn là cô ấy đã bỏ
trốn rồi!”
Phan Thủ Nghiệp hét to về phía đám đông. Vẻ mặt và giọng nói của gã
không giống như đang giả tạo; nhưng sau khi gã hét lên những lời này,
đèn cảnh báo phía sau ghế điện đột nhiên sáng lên. Ngay lập tức, có hai
luồng điện trực quan xuất phát từ mặt lưng của chiếc ghế chạy dọc vào
chiếc mũ ghế điện.
“A!!!” Phan Thủ Nghiệp giật bắn đầu mình về sau, đập mạnh vào thành
ghế. Suýt nữa thì dòng điện đã bóp nát tròng mắt của gã; vì quá đau đớn
nên không thể đóng kịch được nữa, gã điên cuồng hét lên: “Tôi sai rồi!
Chính tôi đã cưỡng hiếp mợ mình rồi giết sạch cả nhà hai người đó! Tôi
nhận tội! Tôi nhận tội!”
Gã nắm lấy chiếc mũ bảo hiểm bằng cả hai tay rồi muốn cởi nó ra.
Nhưng ngay lúc đó, cường độ dòng điện càng mạnh hơn, bắn tia lửa ra khắp ghế, và tình hình điện giật cứ duy trì như thế suốt 1 phút mới dừng
lại.
Đèn đã tắt, trong phòng tỏa ra một mùi khét lẹt. Phàn Thủ Nghiệp ngã
thẳng tắp xuống đất, thân hình xoắn lại như bánh quai chèo trong khi vẫn còn đội chiếc mũ ghế điện trên phần đầu cháy đen.
“Tra tấn bằng điện!!!”
“Chẳng lẽ cái giá của nói dối chính là mạng sống ư?”
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn tròn đều nhìn chằm chằm vào thân thể
Phàn Thủ Nghiệp; dường như nhiệt độ trong phòng hạ thấp đến mức muốn
đóng băng vậy.
“Nguyên lý hoạt động của máy phát hiện nói dối có liên quan đến nhịp
tim. Vậy, đối phương làm cách nào để nhận tín hiệu từ ghế điện và thực
hiện thao tác vận hành nó nhỉ?” Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy có gì đó
sai sai: “Chắc chắn phải có một người nào đó nhúng tay vào vụ này, và kẻ đó là một trong số 10 người tại đây.”
“Đúng là tự mình hại mình. Nếu kẻ chủ mưu đã có thể âm thầm bắt mày
đến tận đây, chẳng lẽ mày nghĩ người ta không điều tra ra tận gốc gác
của mày à? Nhưng chết rồi cũng tốt.” Người đàn ông gầy ở vị trí số 6
đang thè lưỡi đùa nghịch con dao của mình: “Lại mất đi một đối thủ cãnh
tranh. Đáng tiếc là chưa kịp nghe gã nói về quá trình giết người của bản thân. Nếu đã làm cảnh sát bối rối lâu đến vậy, ắt hẳn phương pháp giấu
xác của thằng này có chỗ độc đáo.”
“Trông điệu bộ của mày, dường như mày muốn giao lưu kinh nghiệm với
gã đó hả? Mà nếu muốn biết câu trả lời, tốt hơn hết là mày nên đi theo
gã ấy xuống dưới đó, rồi hỏi thẳng gã đó luôn cho tiện.” Tôi nhìn tên số 6 với một nụ cười khinh bỉ trên mặt.
“Mày tự lo thân đi thì hơn. Giờ mày chiếm cái ghế của thằng số 3, tới lượt mày ngồi lên chiếc ghế đấy.” Gã số 6 bày ra một bộ mặt lạnh lùng
tàn nhẫn rồi nói với tôi như vậy.
Tôi dang hai tay ra: “Xin lỗi, gã số 2 đã vi phạm luật chơi và mày đã nhìn thấy kết cục của gã rồi đấy. Tao là số 12, dĩ nhiên tao sẽ là
người xưng tội sau cùng.”
“Kẻ cuối cùng luôn chiếm ưu thế. Tao nghi ngờ mày chính là thằng nằm
vùng ẩn bên trong bọn tao!” Sau khi gã số 6 nói xong, một số người xung
quanh quay sang nhìn tôi.
“Nếu tao thực sự là người tổ chức nơi đây, vậy tao có nên làm chuyện
ngu ngốc như vậy không? Phải là người bình thường, không để lộ ra bất cứ điểm nổi bật gì mới dễ nằm vùng chứ.” Vừa cười vừa liếc sang số 6, tôi
bắt đầu châm chọc lại gã bằng giọng điệu bình thản: “Hơn nữa, nếu tao là kẻ chủ mưu, mày đã là một cái xác rồi... Vừa xấu xí, thấp bé, bẩm sinh
đã có một vẻ ngoài biến thái, tao đang tự hỏi vì sao mày lộ rõ cái vẻ
‘phạm tội] như vậy mà bên cảnh sát còn chưa tóm đầu nữa?”
Lần này, tên số 6 thực sự tức giận. Gã không đôi co với tôi nữa, chỉ
nheo mắt lại lại, hung dữ nhìn tôi chằm chằm như để nhớ rõ dáng vẻ của
tôi: “Số 12, dù kết quả trò chơi có ra sao trong đêm hôm nay, mày chắc
chắn sẽ chết!”
Tôi mặc kệ gã, quay sang nhìn người số 4 bên cạnh: “Em gái đẹp, tay
thám tử số 3 đã chết ngoài cửa rồi; tiếp theo là đến lượt em đấy.”
Số 4 quả thực là một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình đầy đặn nuột nà. Dáng người của cô gái này còn đẹp hơn cả Giang Phi nữa, duy chỉ mỗi một khuyết điểm chính là có hai vết sẹo ở cổ và cằm.
Vết sẹo không quá rõ ràng, có vẻ như từng bị ai đó cắn mà ra như vậy.
“Anh có thể chen trước một lượt được không? Vừa có người chết trên
ghế điện, đầu còn dính vào chiếc mũ ấy kìa? Khất cho em một vòng nhé?”
Cô số 4 khoanh hai tay trước ngực, làm ra vẻ mềm yếu, đáng thương.
“Cô biết cách tận dụng vẻ đẹp hình thể của mình đấy, nhưng không hữu
dụng với tôi đâu.” Tôi vẫn ngồi trên chiếc ghế số 3, dùng ngón tay gõ
nhẹ lên mặt bàn: “Sợ xác chết à? Mọi người ngồi ở đây, ai cũng là kẻ
giết người! Làm gì có chuyện sợ xác chết?”
Trò chơi càng kéo dài về sau, tôi càng có ưu thế. Bởi vậy, tôi không bao giờ nhường lượt chơi muộn của mình cho người khác.
Số 4 thuyết phục rất nhiều; và sau khi nhận ra không thể dụ dỗ được
tôi, cô ta cũng không khó chịu, để rồi tiếp tục bày ra vẻ yếu đuối với
gã số 5 cạnh bên: “Em đang sợ lắm. Anh trai, hay mình đổi lượt nhau
nhé?”
Người chơi số 5 là một người đàn ông béo với thể tích ngấn mỡ lên
chừng 1 mét cho cả một vòng quanh ngừi, cao khoảng 1,65 mét, mặt vẫn còn nổi mụn ở độ tuổi hậu dậy thì. Trông kẻ này có vẻ là một học sinh 18,
19 tuổi.
Lời nói của cô gái số 4 khiến dường như đã đánh động đến tên số 5
này. Có lẽ nhìn ra thực trạng này, người số 4 càng tăng độ quyến rũ hơn. Cô đặt những ngón tay mềm mại không xương lên bắp đùi dày hơn eo của gã số 5: “Đổi một lần thôi nè! Đổi xong, đêm nay anh muốn làm gì em thì
làm! Hai chúng ta cũng có thể hợp tác với nhau. Nếu sau ván này, cả hai
chúng ta cùng sống sót ra ngoài, vậy em sẽ ở bên cạnh anh. Em biết nhiều tư thế lắm đó nha!”
Rõ ràng, gã số 5 đã động tâm. Thấy thế, bàn tay của cô gái số 4 càng lúc càng bạo dạn hơn trên đùi gã: “Giúp em nha anh, nha!”
“Tôi cũng muốn giúp cô, nhưng nếu phạm luật sẽ có rủi ro bị điện giật chết tươi đấy.” Đây là lần đầu tiên mà gã số 5 lên tiếng. Giọng nói của gã nghe rất ngột ngạt; đồng thời, miệng của kẻ này còn có mùi hôi nữa:
“Hay là chúng ta đổi sang một phương pháp hợp tác khác nhé?”
Nói xong, gã đứng dậy, đi đến ghế điện. Kẻ này kéo cái xác của gã số 2 ban nãy ra, ném cỗ tử thi ấy sang một bên. Tiếp theo, tên này đặt bàn
tay to rộng của mình lên lưng cô gái số 4: “Tôi đã giúp cô thanh lý cái
xác ấy. Cô cứ đi xưng tội trước. Sau khi sám hối xong, tôi sẽ vote 1
phiếu cho cô. Đợi đến khi tôi xưng tội, cô lại tặng ngược tôi 1 phiếu
vote. Như vậy, cả hai chúng ta đều được 1 phiếu vote rồi.
“Em có thể tin anh được không?” Cô gái số 4 ngã người vào thân thể
của tên số 5; khuôn mặt xinh đẹp của của người phụ nữ này tương phản rõ
rệt với lớp mỡ dày cộm của gã số 5 kia.