Lục Cẩn cố ý gây sự, hiện trường có chút mất kiểm soát.
Gã cùng với tên đạo sĩ áo gấm đều đến từ Diệu Chân đạo, đại biểu cho
huyền môn chính tông. Đối với những môn phái chính thống này, tâm pháp
nội truyền chính là bảo vật trấn phái, tuyệt đối không thể dễ dàng
truyền ra bên ngoài. Một đệ tử ngoại môn muốn dự thính, ít nhất cũng
phải ở trong đạo quan hơn 5-6 năm mới được.
Ngay khi gã vừa nói lời này, đạo sĩ áo gấm và Lãnh Thanh Huyền đều
nhìn về phía tôi, ánh mắt lạnh như băng, cứ như muốn nhìn thấu tôi vậy.
"Lục Cẩn, đừng có ngậm máu phun người, tâm pháp của Diệu Chân Đạo các người, một người ngoài như tao sao có thể biết được?" Lúc này chỉ có
thể chết không thừa nhận, công pháp đến từ Âm Gian Tú Tràng, nhưng so
với Diệu Chân tâm pháp, Âm Gian Tú Tràng càng là một tồn tại cấm kỵ hơn.
"Làm sao một người ngoài như mày học được tâm pháp của bổn môn, tao
cũng rất tò mò." Lục Cẩn lời nói độc ác, biểu tình hung ác nham hiểm:
“Là trộm? Hay là cướp? Mấy năm trước trong Diệu Chân Đạo từng có vị sư
thúc trộm bảo phản bội tông môn, hiện giờ tung tích không rõ. Nếu như
tâm pháp của mày không phải trộm từ Diệu Chân Quan, vậy mày rất có thể
là đệ tử của kẻ đó, hoặc mày giết kẻ đó đoạt được tâm pháp; bất kể là
cái nào trong hai tình huống trên là thật, mày đều không thoát khỏi liên quan. Lập tức theo tao cùng sư huynh trở về tông môn một chuyến, giao
ra mật bảo mà vị sư thúc kia đã ăn trộm, lại tự phế tâm pháp, nói không
chừng sẽ phá lệ, cho mày một con đường sống."
Lục Cẩn nói những câu vô cùng buồn nôn, tôi tuyệt đối không thể thừa
nhận - một khi nhận, sẽ không còn cách nào xoay mình: “Ngày hôm nay, tao đã nhìn thấy bộ mặt thật của lũ huyền môn chánh tông chúng mày rồi.
Muốn trăm vạn công đức của tao, cứ việc nói thẳng, hư cấu ra nhiều lời
giả dối như vậy, cũng không sợ để người khác chê cười."
"Tao nói láo hay không, trong lòng mày rõ ràng." Lục Cẩn cười khẩy:
“Ở trường cấp 3 Tân Hỗ, theo dặn dò của sư phụ tôn kính, trong lúc đi
tìm lá bùa thượng thừa Đồng Tang, tao đã gặp mày ngay lúc đó. Khi ấy,
tao sử dụng Diệu Chân đạo pháp - Hoạ Địa Vị Lao Chú vây khốn mày cùng
con chó dữ, vốn không muốn trêu chọc thị phi, vây khốn bọn mày rồi lấy
bùa rời đi. Thật không ngờ, mày lại biết pháp quyết giải trừ chú ấn của
bổn môn, còn thả con chó hoang đó đánh lén tao, còn tuyên bố muốn giết
tao, thật đúng là lòng lang dạ sói, thật sự ghê tởm!"
"Tao muốn giết mày? Bớt ở đó đâm chọt, lúc đó Nhàn Thanh đạo trưởng
của Thanh Thổ Quan cũng có mặt, nếu như mấy vị muốn biết chân tướng có
thể đi hỏi ông ấy."
"Chân tướng là gì, đương nhiên chúng tao sẽ tra xét! Mấu chốt ở chỗ
vì sao con chó dữ có thể phá ra chú? Vì sao mày biết thuật phá giải bùa
của Diệu Chân Đạo?" Lục Cẩn cùng đạo sĩ áo gấm song song nhìn về phía
tôi: “Sư huynh, trên người kẻ này có dấu Diệu Chân Đạo Điển, tuyệt đối
không thể buông tha!"
Lúc này đạo sĩ áo gấm mới chăm chú nhìn về phía tôi: “Cậu thực sự biết Diệu Chân đạo pháp?"
Gã vừa lên tiếng, bầu không khí phòng trong lập tức trở nên khác hẳn, người này cảnh giới cao đến mức không thể đoán được.
"Tôi chưa bao giờ học được cái gì gọi là Diệu Chân đạo pháp, nếu như
các vị rãnh rỗi tới để gây sự, vậy tôi xin tạm biệt." Giọng nói không
kiêu ngạo không nịnh nọt, từ lần đầu tiên Lục Cẩn tới Giang Thành, đến
lần thứ hai này lại là 3 người do tên đạo sĩ áo gấm dẫn đầu - từ đó, tôi đã có thể nhìn ra được, những huyền môn chính phái này có quan hệ mật
thiết với lãnh đạo chính phủ Trung Quốc. Đạo Gia chưa bao giờ biến mất,
chỉ lấy một loại phương thức chỉ có một số ít người ở thượng tầng biết
để tồn tại: “Thảo nào mấy người như anh Lưu mù, Nhàn Thanh đạo trưởng
sống thảm hại đến vậy, mà những đạo sĩ này lại cơm ngon áo đẹp. Thì ra,
bọn họ là tu sĩ được Trung Quốc thừa nhận, đại biểu cho nền chính thống
tu học của nước nhà."
Nói đơn giản, tung tích vô định như anh Lưu mù, Thanh Thổ Quan không
được chính phủ công nhận, mà Diệu Chân Đạo, Mao Sơn Đạo thì được quốc
gia công nhận.
Bầu không khí trong phòng khá căng thẳng, cục trưởng Lưu lanh lẹ mở
miệng, muốn xoa dịu đôi bên. Trong lòng ông ta hiểu rõ quan hệ giữa đạo
sĩ áo gấm và cấp trên, đây không phải là người mà một cục trưởng phân
cục như mình có thể đắc tội: “Ngày hôm nay là tiệc mừng rượu, mọi người
không nên căng thẳng như vậy. Tiểu Cao, cậu tới kính rượu đạo trưởng
Lục, đạo trưởng khoan dung độ lượng, nhất định sẽ không so đo."
Tôi cười nhạt, không hề nhúc nhích, không có khả năng cùng bọn họ trở lại môn phái, mấy ngày nữa chính là lần livestream thứ 10, giờ tôi
quyết không thể rời khỏi Giang Thành.
Đạo sĩ áo gấm cũng không hề sẵn sàng chấp nhận lời xin lỗi của tôi,
cho dù tôi chịu nhục đi mời rượu, y vẫn sẽ đào sâu tận gốc rễ vấn đề,
Diệu Chân tâm pháp là căn cơ lập phái, không thể có bất kỳ sơ suất nào.
"Đạo trưởng Lục, thanh niên khó tránh khỏi kiêu ngạo, ngài đừng để
trong lòng." Trán của cục trưởng Lưu đã ướt đẫm mồ hôi, vội nháy mắt với tôi: “Nhóc Cao, còn không đi mời rượu!"
Lưu Hưng An có ý tốt, muốn êm xuôi giải quyết chuyện này; nhưng tôi
biết, có Lục Cẩn ở đây, tôi không thể nào hoà giải với đám người Diệu
Chân Đạo.
"Cái gọi là huyền môn chính tông cũng chẳng ra gì, không chiếm được
bèn vu oan hãm hại. Cách làm này thật đúng là xứng với danh hiệu trên
danh môn chính phái của bọn mày. Muốn trăm vạn công đức của ta, hãy lấy
thành ý của mình ra, xin kiếu!" Tôi xoay người rời đi, đây là một trận
Hồng Môn Yến, ở lâu e rằng sẽ còn có nguy hiểm khác.
"Chớ vội đi! Chung Cửu!" Lục Cẩn hét về phía cửa một tiếng, một người đàn ông vạm vỡ bèn chặn trước cửa phòng, còn rút từ sau lưng một thanh
cổ đao hẹp dài, sắc bén: “Trảm Lộc Đao này đúng là một món bảo bối tốt,
xui mao lập đoạn*, là cục văn vật của Giang Thành chuyển cho tao.”
*xuy mao lập đoạn: chỉ cẩn thổi một sợi tóc lên lưỡi đao, nó sẽ lập tức bị cắt đứt, ý miêu tả lưỡi dao cực kỳ sắc bén
Lục Cẩn ngạc nhiên: “Nghe nói đao này vớt lên từ lận cận đập Lan Giang, nơi đó dường như cũng không có cổ mộ của tiên nhân?"
Tôi vẫn tỉnh queo, nhìn thoáng qua Trảm Lộc Đao, sau đó lại nhìn lướt qua Chung Cửu: “Cút ra."
So với lần đầu tiên đánh nhau với Chung Cửu, bản thân tôi đã xảy ra
biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ nhìn một cái, đã khiến cho Chung Cửu lạnh cả sống lưng. Cho dù đang nắm Trảm Lộc Đao, cũng không hề dám chắc sẽ chiến thắng.
"Không nói rõ ràng khởi nguồn của Diệu Chân tâm pháp, mày không thể
thoát khỏi đây." Lục Cẩn nhìn sư huynh của mình, trong lòng cười trộm:
“Lần trước tao đánh không lại mày, để mày may mắn chạy trốn, lần này sư
huynh của tao ở đây, xem tên trộm ăn cắp bí điển làm sao rời khỏi đây!"
Chung Cửu sợ hãi nhìn tôi, nhưng chuyện do chủ nhân giao phó, không
thể không nghe, hai tay cầm đao, cơ bắp căng cứng, tiến vào trạng thái
chiến đấu.
"Muốn chết!" Tôi siết chặt hai nắm đấm, xương cốt trong nội kình dâng trào, chỉ cần tránh thoát nhát chém đầu tiên của Chung Cửu, tôi có 80%
khả năng một quyền đánh ngã gã ta.
"Vị đạo hữu này, tôi sẽ không làm khó cậu, thế nhưng hy vọng cậu có
thể cho Diệu Chân Đạo chút thể diện, theo ta về sư môn, để chưởng môn
kiểm tra tiên thiên chân khí của cậu. Nếu như cậu không hề tu luyện Diệu Chân đạo pháp, chúng tôi chắc chắn sẽ bù đắp cho cậu xứng đáng." Đạo sĩ áo gấm đứng lên, giọng nói trầm ổn, tựa như một chiếc giếng cổ ngàn
năm.
"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"
"Vậy tôi chỉ có thể ra tay giảm bớt nhuệ khí của cậu một chút, bần
đạo Lục Trần, xin chỉ giáo." Đạo sĩ áo gấm thuận tay ném ra 3 tờ bùa
bằng giấy vàng dán lên người của Chung Cửu: “Lục đinh lục giáp, hóa
thành lực sĩ, hộ tống tim của ta, bách tà bất xâm!"
"Tiểu thừa bùa -- Lục Đinh Lục Giáp Phù!"
Trên trán, hai vai, đạo sĩ áo gấm dùng 3 lá Lục Đinh Lục Giáp Phù dán lên 3 ngọn đèn trên cơ thể người, chí dương chí cương, khí thế của
Chung Cửu biến đổi lớn, kim quang từ trong cơ thể ẩn hiện.
Sắc mặt của đạo sĩ áo gấm vẫn bình thản, cứ như vừa nãy chỉ thuận tay làm một chuyện nhỏ nhặt: “Tôi không có ý tổn thương người, Lục Đinh Lục Giáp Phù chỉ là phòng ngự bùa."
Y nói lời này cũng không phải để nói cho tôi nghe, mà là nói cho Lãnh Thanh Huyền nghe, Mao Sơn và Diệu Chân đều là chính thống đại phái. Lần này hai phái đồng thời đến đây, muốn thu được trăm vạn công đức, đương
nhiên giữa hai bên đều phải suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương.
Lãnh Thanh Huyền cũng không ngăn cản, lão ta cũng muốn mượn cơ hội này nhìn xem tôi có bản lĩnh gì.
Nghe lời này của Lục Trần, tôi khẽ cười nhạt, bùa phòng ngự của Diệu
Chân Đạo có rất nhiều chủng loại, y lại sử dụng Lục Đinh Lục Giáp Phù.
Lá bùa này ở trong bùa tiểu thuộc thuộc loại thượng đẳng, có thể gọi ra
Hoàng Cân Lực Sĩ, cũng có thể chuyển hóa lực lượng từ lá bùa lên trên
người kẻ được dán bùa. Y lại dán cả 3 lá Lục Đinh Lục Giáp Phù lên trên
người Chung Cửu, làm cho lực lượng của Chung Cửu bạo tăng gấp 3, rõ ràng là muốn đánh đập tôi thậm tệ, buộc tôi phải sử dụng chú quyết giải trừ
bùa chú của Diệu Chân Đạo.
"Thực sự là tính toán rất giỏi, quả đúng là tác phong của 'Danh môn
chính phái'!" Tay phải của tôi đang bị thương, đối phương còn cầm Trảm
Lộc Đao, cục diện nhìn thế nào cũng đều rất bất lợi cho tôi.
"Đạo trưởng Lục, mấy người là có ý gì? Cao Kiện là công thần cứu vớt
Giang Thành, anh đối xử với cậu ấy như thế này chỉ vì một câu nói, và
một suy đoán? Quá không công bằng." Thiết Ngưng Hương đứng sánh vai cùng tôi.
"Đội trưởng Thiết, lại gặp mặt. Lần trước từ biệt, Lục mỗ vô cùng nhớ nhung, lần này chúng ta cần phải gần gũi nhiều hơn đó nha." Lục Cẩn
nhìn chằm chằm Thiết Ngưng Hương, nhìn thân hình của cô trong bộ cảnh
phục, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, cổ họng liên tục nuốt khan, sâu trong ánh mắt cất giấu ham muốn xác thịt rõ rệt.