Bố mẹ của Hạ Tình Chi đã xem tôi như một kẻ mất trí. Ngay cả bố của
cô bé, người luôn tỉnh táo, cũng cau mày lại rồi lặng lẽ cầm lấy con dao gọt trái cây từ đĩa hoa quả sang.
“Cậu nói trong nhà tôi còn có người khác à? Chuyện này làm sao có
thể?” Bố con bé ngăn cản lại người mẹ đang nổi giận, sau đó lấy điện
thoại di động ra, sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.
“Gia đình của bác đã có điều gì đó không ổn ngay từ lần đầu tiên cháu đến đây.” Tôi nhìn chiếc cốc trên bàn cà phê: “Nhà bác chỉ có 3 người.
Vậy, tại sao bác lại có thói quen đặt 4 chiếc cốc trên bàn cà phê? Thêm
một cái như vậy là để ai dùng?"
Bố và mẹ của Hạ Tình Chi cứ tưởng tôi nói ra vụ gì kinh thiên động
địa lắm, nào ngờ chỉ là về số lượng tách trà: "Buồn cười! Nhà tôi thích
bày mấy cái thì để đó mấy cái thôi. Chuyện này chẳng chứng minh được gì
cả."
"Số lượng tách trà chỉ là một trong khá nhiều thói quen sinh hoạt của gia đình bác mà thôi." Tôi đứng dậy, chỉ vào phòng ngủ đang được trưng
dụng như một nhà kho kia: "Bác có thể dẫn cháu đến căn phòng đó để xem
xét một chút được không? “
“Tùy cậu.”
Tôi thầm biết rõ, nhà kho này chính là phòng ngủ trước đây của Hạ
Trì. Ngoài một đống đồ lặt vặt, nơi đó còn có giường chiếu, sách vở,
bóng rổ và đồ chơi, trừ tên và ảnh của Hạ Trì ra.
“Chắc chắn có một cậu bé từng sống trong căn phòng này. Cậu bé đó đã sống ở đây rất lâu rồi.”
“Ừ, chúng tôi có một người bà con. Trước đây, con của người đó đã
sống tại nhà chúng tôi để tiện đi học, nhưng sau đó cũng xuất ngoại
luôn. Thế là căn phòng này bỏ trống.” Dường như ký ức của cha mẹ Hạ Tình Chi đã bị thay đổi hoặc có thể đây là cơ chế tự bảo vệ của bộ não bằng
cách tự động tạo ra những ký ức giả sau chịu đựng một số kích thích
nghiêm trọng. Thế cho nên, bản thân não bộ đã tự đưa ra lời giải thích
hợp lý cho tất cả những điều này.
"Con của người bà con à? Xuất ngoại à? Vì nếu anh ta sống ở đây lâu
như vậy, chắc bác biết rõ tên tuổi, sở thích, dáng vẻ của người đó chứ?" Chắc chắn không thể nào biến một người sờ sờ thành bặt tăm bặt tích
giữa thế giới này được, chắc chắn là có kẽ hở.
"Đứa trẻ đó tên là Trương Thỉ, học trường Trung học Tân Hỗ, học đại học tại..."
Theo câu trả lời của bố mẹ Hạ Tình Chi, một người hoàn toàn xa lạ đã
được vẽ ra trước mắt tôi, nhưng lại rất chi tiết. Rõ ràng là nhân vật hư cấu, nhưng nghe qua như thật, không có chi tiết nào là không hợp lý cả.
Cảm giác gấu áo bị kéo nhẹ, tôi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ
Tình Chi đang trợn to đôi măt lên. Cô ấy thì thầm vào tai tôi: “Người mà bố mẹ em nói chính là anh trai của em, nhưng hiện tại thì bố và mẹ lại
xem người đó là con của người bà con mất rồi, còn lấy cớ xuất ngoại để
bao biện cho chuyện mất tích của anh trai em.”
Hạ Tình Chi còn chưa nói xong, mẹ của cô bé chợt hét to một tiếng, ôm lấy hai huyệt thái dương trên đầu rồi ngã xuống trong lúc đang nhớ lại
những chi tiết về đứa bé xuất ngoại kia
Hạ Tình Chi và bố con bé vội vàng dìu bà ấy đến ghế sô pha. Hiện tại
đã là mùa thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng cả người của bà ta
đã ướt đẫm mồ hôi, trong khi sắc mặt lại tái nhợt: "Đầu đau quá ... như
bị kim đâm vậy."
"Để tôi xem thử coi sao?”
Tuy nhiên, bố của Hạ Tình Chi lập tức mắng tôi ngay khi tôi định đến
gần. Ông ấy dường như trở thành một người khác vậy, cực kỳ có ác cảm với tôi.
Tôi ngẫm nghĩ chốc lát, cũng không giận ngược lại họ, chỉ nói vài câu xin lỗi rồi quay người bước ra.
Đứng ở đầu cầu thang, tôi châm một điếu thuốc, nhớ lại tình huống trong phòng vừa rồi.
“Thật xin lỗi, phiền anh quá rồi.” Không lâu sau, Hạ Tình Chi từ trên lầu chạy xuống.
Tôi thổi nhẹ một làn khói thuốc: "Tình trạng của mẹ em thế nào? Trước đây, mẹ em có bị bệnh tương tự không?"
"Chưa bao giờ, mẹ em luôn có sức khỏe tốt."
"Không phải say nắng, huyết áp cao hay các tình trạng thể chất khác,
thế mà đột nhiên cảm giác như đầu mình đau nhức như bị kim đâm... Xem
ra, đây là Âm Gian Tú Tràng đang giở trò. Bọn họ thật sự là vô lương tâm che giấu bí mật." Tôi không dám tiếp tục hỏi vì sợ sẽ biết một số điều
mà mình không nên biết, từ đó càng khiến bố mẹ của Hạ Tình Chi đau đớn
hơn: "Đừng đi lung tung trong khoảng thời gian này. Anh sẽ điều tra
chuyện của anh trai em. Ắt hẳn anh ấy không chết đâu, chỉ là không biết
đang lẩn trốn ở nơi nào."
Hạ Tình Chi ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ dạ. Lúc nãy, em chợt nhớ tới một chuyện khi mẹ vừa nhắc đến trường trung học Tân Hỗ. Tấm thẻ quảng cáo
tuyển dụng của anh trai em dường như đến từ tay của một trong những
người bạn cùng lớp anh ấy.”
“Bạn cùng lớp à?” Tôi sửng sốt trong thoáng chốc, vì đây là một manh mối rất quan trọng.
"Chà, người đó là bạn cùng bàn trước đây của anh ấy ở trường trung
học Tân Hỗ. Em không biết tên tuổi và diện mạo cụ thể, nhưng người này
đúng thật có tồn tại."
"Bạn cùng bàn của Hạ Trì? Một người bạn đã biến mất ư? Kẻ đó là người giới thiệu Hạ Trì đến với Âm Gian Tú Tràng à?" Một manh mối đang rõ nét dần trong tâm trí tôi: "Tại Giang Thành, lẽ ra phải có 3 người streamer Âm Gian Tú Tràng trong 5 năm trở lại đây. Cách Người đầu tiên xuất hiện cách đây 5 năm, chính là người mà Thần sát Nguyên Thần từng đề cập đến
với mình trong giấc mộng. Kẻ đó từng muốn ngăn chặn kế hoạch của Song
Diện Phật ở thời điểm đó. Thật không may, nhiệm vụ của người đó đã thất
bại và mình lại may mắn sửa chữa sai lầm cho bạn đồng nghiệp này.
Có lẽ người streamer thứ hai chính là Hạ Trì. Người streamer đời đầu
có thể đã tích lũy được 10.000 điểm, hoặc gã biết đến một phương pháp
thay đổi số mệnh nào đó. Tóm lại, gã đã xui khiến Hạ Trì trở thành
streamer mới cho Âm Gian Tú Tràng, trong khi bản thân lại âm thầm biến
mất. Và Hạ Trì lại là một trong những streamer thất bại nhất trong số 3
streamer của Âm Gian. Thậm chí, anh ấy còn không hoàn thành được nhiệm
vụ thử việc mà đã mất tích bặt tăm, mơ hồ bị xóa sổ khỏi thế giới này.
Và chẳng hiểu sao, mình lại trở thành đời streamer thứ 3 của Âm Gian Tú Tràng tại Giang Thành này.
Hẳn là mình đã từng gặp Hạ Trì trước đây."
Một linh cảm mãnh liệt chớm nở trong lòng tôi, nhưng tôi cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác đó.
Hạ Trì đã biến mất sau khi trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng
được 1 tuần. Điều gì đã xảy ra với anh ấy trong một khoảng thời gian
ngắn như vậy? Bây giờ anh ta còn sống hay đã chết?
Âm Gian Tú Tràng là một con quái vật còn đáng sợ hơn cả Song Diện
Phật, và tôi không muốn xảy ra bất cứ xung đột nào với tổ chức này ở
thời điểm hiện tại.
"Em trở về đi, sau này đừng tới tìm anh nữa. Bên anh rất nguy hiểm. Khi có tiến triển mới, anh sẽ chủ động đến tìm em."
Bàn giao xong, tôi quay về phố Đinh Đường, cất mấy công thức thuốc
thang vào ngực, dẫn Bạch Khởi và Vương Ngữ cùng đi đến công ty dược Càn
Đỉnh.
Vì đã gọi điện trước cho thư ký Trương, gã đích thân dẫn tôi và Vương Ngữ đến phòng họp của công ty. Nhiều nhân viên trên đường đi đã bị thu
hút bởi sự kết hợp kỳ lạ của nhóm chúng tôi. Theo gót chân mang giầy Tây của thư ký Trương, tôi đi ngang phòng làm việc của Ban giám đốc công
ty, theo sau là Vương Ngữ và Bạch Khởi. Đối với tôi, đây là một chuyện
khá bình thường.
“Giám đốc Hoàng đang ở bên trong, cậu chờ một lát nhé.”
Tôi đứng ngoài cửa phòng họp, nghe rõ bên trong đang tranh luận sôi nổi, đặc biệt là giọng của một nam một nữ.
Không lâu sau, khi cánh cửa phòng họp mở ra, một vài vị giám đốc khác đang tranh cãi gì đó mà đỏ mặt tía tai khi bước ra khỏi phòng. Họ vội
ho nhẹ khi phát hiện có người bên ngoài, sau đó rảo bước đi khỏi trong
tư thế nới lỏng cà vạt trông rất mất tự nhiên.
Trong phòng họp lớn, hai cha con vẫn đang tranh luận dữ dội với nhau. Người đàn ông chính là Hoàng Bá Nguyên, trong khi người phụ nữ còn lại
chính là Hoàng Lam.
“Chào hai người, tôi làm phiền ít phút nhé!” Tôi đặt một tờ giấy ghi
công thức thuốc lên bàn trong khi mở lời. Lúc này, hai người bọn họ mới
ngừng cãi nhau, quay sang nhìn tôi.
"Cao Kiện à? Anh đến lúc nào vậy?"
"Chúc mừng cậu được tha bổng nhé. Nhờ phước của cậu, giá trị thị
trường của Bất động sản Giang Cẩm đã bị thu hẹp lại, và công ty dược Càn Đỉnh của chúng tôi mơ hồ có dấu hiệu vượt qua rồi!"
Ông bố và cô con gái vẫn còn tranh cãi nảy lửa vừa rồi, nhưng chỉ
trong nháy mắt đã chuyển sang một thái độ hoàn toàn khác. Tốc độ thay
đổi này đủ khiến người ta khá là kinh ngạc.
Tôi đặt Vương Ngọc xuống rồi nắm lấy tay đứa bé: “Hôm nay tôi đến đây để bàn vài chuyện liên quan đến nhà họ Giang.”
“Liên quan đến nhà họ Giang ư?”
“Định bàn bạc vụ gì vậy?”
Tôi liếc sang Hoàng Bá Nguyên và Hoàng Lam, nhận ra nỗi tham vọng lộ
rõ trong ánh mắt của họ, khó mà che giấu: "Một núi không thể có hổ. Nếu
hai tập đoàn lớn hiện nay muốn phân chia cái bánh Giang Thành này, vậy
càng chia sẽ càng ít. Tôi tự hỏi, chẳng hay các người có ý định diệt
luôn Bất động sản Giang Cẩm, tự mình nắm hết mọi quyền hành kinh tế tại
Giang Thành này hay không?"
Có thù mà không báo, nào đâu phải quân tử? Tôi không có bất cứ hảo
cảm nào với nhà họ Giang. Giờ là lúc nhà họ Giang suy yếu nhất, đương
nhiên phải nắm lấy cơ hội, đánh chết con chó cản đường này.
Hoàng Lam lộ rõ ý đồ tham vọng của mình, nhưng Hoàng Bá Nguyên lại
lắc đầu: "Muốn động đến nhà họ Giang à? Khó lắm! Các người còn trẻ,
không biết sự kinh khủng của nhà họ Giang và thủ đoạn của Giang Đắc Thao đáng sợ đến nhường nào đâu."
Giám đốc Hoàng cũng là kẻ bò lên từng bước một trong suốt 20 năm qua
nên nhận thức rõ những thay đổi lớn đã diễn ra ở Giang Thành trong
khoảng thời gian này: "Không phải tôi định nâng bi Giang Đắc Thao, nhưng người này quả thực rất lợi hại. Lúc trước, nếu không nhờ kinh doanh bên ngành dược, không xung đột lợi ích với ông ta, không thì tôi đã bị ông
ấy bóp cổ trong giai đoạn tiền phát triển rồi. Tôi ủng hộ ý định đánh
mạnh vào nhà họ Giang, nhưng nếu muốn thành công thì phải đáp ứng được
một điều kiện duy nhất. Đó chính là: Giang Đắc Thao phải chết."