Mọi người trong khán phòng xì xào bàn tán, bồi
thẩm đoàn cũng châu đầu thảo luận. Mọi người ngồi phía bàn của bên
nguyên đơn đều trông có vẻ lo lắng và hồi hộp. Lúc này, ngay cả vị luật
sư Cẩu Trường Chính bình tĩnh nhất cũng tái mét cả mặt, không biết phản
bác lại đối thủ như thế nào.
Nếu là giấy chứng nhận, gã có thể viện cớ đó là giấy tờ giả; nếu
chứng cứ là video, gã có thể phủ nhận clip đó được dựng bằng phần mềm đồ họa. Thế nhưng, nhân chứng sống sơ sờ ở đó, cuối cùng khiến Cẩu Trường
Chính không thể giữ nổi sự bình tĩnh được nữa. Hai tay gã giấu dưới gầm
bàn, tóm chặt chiếc quần Tây đang mặc đến mức nhăn nhúm loạn xị.
Sau khi người cảnh sát bị thương nói xong, cô gái hơi thẹn thùng kia
đứng lên nói: “Hành vi của chú ấy khác hẳn với mấy tin truy nã trên TV
đấy!”
Vừa dứt lời, Cố Trường Chinh chợt có một linh cảm xấu hơn: “Cháu kêu
bị cáo là chú à? Cháu lại kêu một tên tội phạm bị truy nãy từng đột nhập vào cửa hàng nhà cháu vào lúc tối muộn như thế bằng chú ư? Cô bé à,
cháu lịch sự quá mức rồi đó!”
Hình ảnh đêm hôm đó dần hiện ra rõ rệt trong đầu cô gái: “Ngay từ
đầu, cả cháu và mẹ cháu cũng nghĩ chú ấy là tên tội phạm vô cùng độc ác. Hai mẹ con cháu sợ lắm. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cháu nhận ra chú
ấy không định làm tổn thương hai mẹ con cháu. Chú ấy cũng không định
cướp bóc, chỉ nói muốn mượn điện thoại để gọi cho ai đó mà thôi.
Mẹ cháu đưa điện thoại cho chú ấy, nhưng đầu dây bên kia chưa bắt máy thì cảnh sát đã đến.
Lúc đó, cháu vẫn tưởng cuối cùng hai mẹ con nhà cháu cũng được giải
cứu. Nhưng đâu có ngờ, hai đồng chí cảnh sát kia xông thẳng vào, còn dã
man hơn cả mấy tên ăn cướp nữa. Từ đằng xa, họ không ngần ngại nổ súng
bắn vào, không hề quan tâm đến tính mạng của người dân bên trong.”
Giờ nhớ lại cảnh tượng khi ấy, cô gái vẫn cảm thấy sợ hãi. Con bé khẽ run rẩy, tựa vào người mẹ: “Tiếng súng nổ to lắm, to hơn cháu nghĩ rất
nhiều. Cháu sợ đến mức tê liệt cả người, chỉ biết ôm đầu ngồi yên một
chỗ.
Viên đạn bắn nát tủ kính. Cháu thấy mảnh kính vỡ bắn tung tóe xung
quanh. Cháu thực sự sợ hãi, cứ nghĩ là mình sẽ chết ở đây mất. Nhưng
không ngờ trong tình huống nguy hiểm ấy, có ai đó đã bế cháu từ sau
lưng, dùng cơ thể của người đó để che chắn cho cháu.
Cháu co ro vào ngực của chú ấy, nhìn viên đạn sượt qua vai, bắn vỡ nát chai rượu trong quầy.
Sau đó, chú ấy đẩy cháu ra sau quầy rồi nhẹ nhàng sờ đầu cháu. Cháu
có thể cảm nhận được chú ấy không hề có ác ý gì cả, chỉ muốn bảo vệ cháu mà thôi.”
Lời nói của cô bé rất đơn giản, không hề thêm thắt gì cả. Giọng nói
của nó cũng không lớn lắm nhưng truyền vào tai mọi người một cách rõ
ràng. Lúc cô gái kể lại mọi chuyện, ai nấy đều im bặt, ánh mắt nhìn liên tục từ tôi sang cô bé và ngược lại.
Lời khai của viên cảnh sát bị thương là lời khai của bên đi bắt bớ
người khác, còn lời khai của cô gái trẻ là lời khai của bên người bị
hại. Thật khó tưởng tượng nổi khi hai người họ lại đứng ra bảo vệ một
tên tội phạm đang bị truy nã như tôi.
Sau đó, mẹ của cô gái cũng bổ sung thêm một số thông tin và cầu xin
thẩm phán phiên tòa truy bắt hai cảnh sát kia càng sớm càng tốt.
Sau khi ba nhân chứng khai báo xong, Trần Hải Nghĩa cũng không biết
phải nói gì. Tình hình đã đảo ngược trong chớp nhoáng, đây là điều mà
ông ta chưa bao giờ thấy qua trong các phiên tòa trước đây.
“Nguyên đơn có ý kiến gì với nội dung mà bên nhân chứng vừa cung cấp hay không?”
Cẩu Trường Chính đứng lên, trả lời câu hỏi của chánh án theo bản năng: “Nội dung lời khai cần được xác minh.”
Gã suy nghĩ một lúc, sau khi thoáng nhìn ra sau một hồi bèn nảy ra ý
hay: “Tôi không chắc, liệu nhân chứng kia có bị ép buộc làm chứng trước
tòa vì áp lực uy hiếp nào đó hay bị mua chuộc hay không?”
“Chúng tôi chỉ xuất hiện trước tòa để làm chứng cho xứng đáng với
lương tâm của chính mình. Những gì chúng tôi nói đều là sự thật. Đâu có
ai ép buộc hay dụ dỗ chúng tôi.” Người cảnh sát bị thương và cô gái đều
vặn lại, nhưng Cẩu Trường Chính vẫn tiếp tục trình bày như thể không hề
nghe thấy hai người kia nói gì: “Lời khai của các nhân chứng kia hoàn
toàn thiên về bị đơn. Tôi nghi ngờ là có thủ đoạn ngầm tác động. Bên
cạnh đó, vẫn có người khác đã tiếp xúc với bị đơn vào đêm đó. Bây giờ,
tôi muốn nghe một vài ý kiến còn lại. “
Cẩu Trường Chính ra hiệu về phía sau, trao quyền phát biểu cho các nguyên đơn khác.
Người đầu tiên đứng lên là bác tài xế taxi. Trước khi đến trung tâm
hỏa táng Cầu số 3 và gặp ông chú hói, tôi từng cướp một chiếc taxi khác. Lúc đó, trên xe có bác tài và một khách khác. Gã đó còn nói nặng lời
với tôi, sau đó bị tôi dùng Mệnh quỷ “mời” đi ra
Người lái xe thấp bé, trông như một con khỉ gầy gò, tạo cho người đối diện một cảm giác rằng mình rất khôn khéo: “Tôi cũng là một trong những nạn nhân đêm hôm đó. Hành động của hắn cứ như một thằng điên, không hề
giống với mấy người vừa rồi từng nói. Lúc đó, trên xe tôi còn có hành
khách khác. Vì để cướp chiếc taxi của tôi, bị cáo không chỉ đánh mà còn
đe dọa tôi và hành khách trên xe, nếu không làm theo lời gã thì gã sẽ
giết chết chúng tôi!”
Người tài xế tỏ vẻ hơi hoảng sợ khi nhìn về phía tôi: “Về sau, tôi và người hành khách kia bị hắn ép buộc mặc áo mưa vào, chấp nhận rủi ro bị ngộ thương dưới tay cảnh sát để giả dạng đánh lạc hướng bên cảnh sát.”
Phương hướng dư luận nguyên bản đang nghiên về một bên lại có chuyển
biến mới. Mọi người đều vô cùng nghi hoặc, nhìn về phía tôi. Hiện tại,
đã có một sự khác biệt to lớn trong hình ảnh của tôi khi tiếp xúc với
từng người khác nhau. Vậy, rốt cuộc là ai đang nói dối?
Cẩu Trường Chính lặng lẽ giơ ngón tay cái về phía người lái xe. Đã
xuất hiện lời khai bất lợi cho tôi, điều này khiến gã bắt đầu hy vọng.
Ho nhẹ một tiếng, gã nói với thẩm phán: “Như mọi người đã nghe, hình
ảnh của bị cáo trong mắt nhiều người không hoàn hảo như lời các nhân
chứng kia. Ngay cả khi anh ta ra tay giúp đỡ người vô tội ở thời điểm
quan trọng, điều này cũng không thể biện minh cho sự thật về tội ác của
bản thân bị cáo! Bởi vì, đó chỉ là một vụ tai nạn, và thậm chí có thể là nghi phạm cố tình hành động như thế để chừa đường lui mình.”
Cẩu Trường Chính sửa sang lại bộ Âu phục của mình rồi quay trở lại
cái phong cách bình tĩnh và khôn ngoan như ban đầu: “Tương tự, tôi có
thể tìm thấy rất nhiều nhân chứng từ nguyên đơn.”
Gã nói chuyện rất đanh thép, khiến nhiều người dần dà tin lời gã nói.
Trần Hải Nghĩa gật đầu.
Vì sự công bằng của phiên tòa, ông ta hỏi nguyên đơn: “Còn ai bên
nguyên đơn muốn đứng lên giải thích cặn kẽ về những hành vi xấu xa của
bị cáo trong đêm hôm đó hay không?”
Sau khi ngài chánh án nói xong, không có ai đứng lên bên nguyên đơn
cả. Thấy vậy, Cẩu Trường Chính lúng túng lau mồ hôi, quay đầu tìm kiếm.
Nhằm thoát khỏi tình huống xấu hổ này, gã thản nhiên chỉ vào một người
nào đó: “Ông cụ này là chủ của một cửa hàng tiện lợi gần trường trung
học Tân Hỗ. Ông ta là người đầu tiên gặp gỡ bị cáo vào hôm đó. Hiện tại, mời ông trần thuật lại tình huống khi ấy.”
Vẫn chưa hiểu nghĩa của từ “trần thuật” là gì, ông cụ đã bị mời lên.
Thấy tôi đứng lẻ loi một mình trước vành móng ngựa, ông khẽ thở dài:
“Thằng nhóc này vẫn không tính là quá ác ý đối với tôi. Nó không hề ăn
cướp đồ vật trong tiệm, nói chuyện lễ phép, lúc ở đó còn giúp tôi sửa
lại mấy cái kệ hỏng. Thật ra, tôi cảm giác đây không phải là loại người
quá đáng ghét như vậy.”
Khi ông lão nói xong, Cẩu Trường Chính càng xấu hổ thêm. Ngay lập
tức, gã bèn vẫy tay bảo mời ông cụ về chỗ ngồi.Sau đó, Cẩu Trường Chính
chỉ vào một người khác: “Tôi thay đổi một nhân chứng nhé, nhưng anh ta
cũng là một tài xế taxi, người từng bị nghi phạm uy hiếp.”
Ngón tay của Cẩu Trường Chính chỉ thằng vào người chú hói lái taxi,
và dường như chú ấy cũng muốn lên tiếng từ lâu: “Tôi nghĩ là cậu
streamer, à nhầm, bị cáo không hề điên cuồng như người luật sư này đang
nói. Khi đó, đúng thật là cậu ấy đã cầu xin tôi cứu mạng, còn nói rằng
có người đang đuổi theo giết cậu ấy. Cậu ấy rơi vào đường cùng rồi.
Trong quãng thời gian đó, cậu ấy không hề dùng bạo lực với tôi, cũng
không ngang ngược như anh bạn đồng nghiệp kia của tôi vừa nói. Cuối
cùng, tôi cũng muốn nói rõ một chuyện ngay tại đây luôn.”
Ông chú hói lấy 10.000 nhân dân tệ từ trong túi ra và đặt lên bàn
thẩm vấn: “Trước khi ra tòa, có một người lạ mặt đã đưa cho tôi số tiền
này. Kẻ đó hy vọng tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo lời luật sư bên nguyên
cáo. Nhưng làm sao tôi lại hành động vô trách nhiệm như vậy được? Tiền
của các người có thể mua được một lần gật đầu của mấy vị quan chức tham
nhũng, nhưng không bao giờ mua được nhân phẩm của một tài xế đâu! Lời
khai của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người!”
“Chu choa mạ ơi! Nguyên đơn công khai hối lộ nhân chứng kìa!”
“Người lạ mặc mà anh ta nói là ai nhỉ?”
“Mặc dù ông anh này nói năng nghe không truyền cảm cho lắm, nhưng tại sao tôi cứ muốn vỗ tay nhỉ?”
...
Sau khi nghe những gì mà chú hói nói, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của tôi: “ Chú à, chú đã giúp cháu một lần nữa rồi.”
Đây chính là trường hợp Cẩu Trường Chính tự nhặt tảng đá đập chân
mình. Và cú đập này trực tiếp gây ra một vết thương cực kỳ chí mạng:
“Nguyên đơn cũng sẵn sàng làm chứng cho bị đơn, chẳng lẽ có gián điệp
bên trong nhóm người của mình à. Đây là đang trêu chọc mình ư? Hay là bố cục do đối phương sắp xếp sẵn từ đầu?”
Cẩu Trường Chính nghi hoặc nhìn về phía Đỗ Dự, chợt nhìn thấy nụ cười bất biến và luôn ấm áp của người luật sư bên tôi. Nhưng chẳng hiểu sao, Cẩu Trường Chính lại cảm giác rùng mình một cái.
“Trò hề do nguyên chủ bày ra thật cao hứng nhỉ? Còn lúc này, chúng ta sẽ quay lại với phiên tòa nhé!” Đỗ Dự vẫn nói với tốc độ như cũ, nhưng
ánh mắt của gã sáng ngời: “Cũng nên kết thúc tất cả mọi chuyện rồi! Tiếp theo sau đây, tôi sẽ cho mọi người xem phần bằng chứng cuối cùng của
tôi!”