Nhân chứng đầu tiên chống gậy bước vào phòng xử án dưới sự giúp đỡ của cảnh sát toà án. Hốc mắt của gã lõm sâu, cơ thể gầy gò, hình như là vừa mới trải qua một cơn bệnh nặng.
Đây là một thanh niên khoảng 20 tuổi, tuy nhiên hành động lại giống
một ông già đã năm sáu chục tuổi lão nhân, bước đi xiêu vẹo, chống gậy
vẫn phải cần người đỡ.
Chờ sau khi kẻ này ngồi vào ghế nhân chứng, Cẩu Trường Chính giơ văn
kiện trong tay lên: “Nhân chứng thứ nhất của nguyên cáo là Vu Tân, biệt
hiệu A Tân, chứng minh Cao Kiện vào đêm ngày 11 tiến vào biệt thự của
Giang Long. Gã là một trong những nhân chứng ở hiện trường, cũng là một
trong những người bị hại."
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, chút ấn tượng với thanh niên này. Trước đây,
Giang Long kêu gã lên lầu xem xét tiếng động, kết quả đúng lúc gặp tôi
đang phá hỏng hết công tắc nguồn điện.
Lúc đó Mệnh Quỷ đứng ở đằng sau tôi. Gã thấy được bản thể của Mệnh Quỷ, vô số tóc đen quấn thành quỷ vật doạ gã sợ ngất xỉu.
Sau đó, tôi lại lệnh cho Mệnh Quỷ cướp đoạt một phần sinh cơ của gã, nhưng không lấy tính mạng của kẻ này.
Hiện tại, Vu Tân đứng ở ghế nhân chứng. Cơ thể của gã vẫn chưa hoàn
toàn hồi phục, run rẩy không dám ngẩng đầu, mãi đến khi quan toà tiến
hành hỏi, gã mới nói ra tên của mình.
Thế nhưng lúc phải chỉ chứng tôi, phòng xét xử lại xuất hiện tình
huống đột biến. Sau khi Vu Tân đối diện tôi, không kìm chế được cảm xúc, cứ như nghĩ tới điều gì đó cực kỳ đáng sợ; ký ức mà gã rất vất vả mới
lãng quên lại hiện ra trong đầu.
"Quỷ! Có quỷ!" Vu Tân chỉ vào người của tôi hét lớn, tinh thần ngẩn
ngơ: “Quỷ đang ở sau lưng của hắn! Tôi thấy nó! Tôi thấy nó!"
"Yên lặng!" Trần Hải Nghĩa gõ mạnh pháp chùy, nhưng Vu Tân càng phản
ứng kịch liệt. Gã nắm chặt cảnh sát toà án ở bên cạnh: “Mau thả tôi ra
ngoài! Có quỷ! Có quỷ đấy!"
Người dự thính không rõ tại sao, bàn luận ầm ĩ, tôi cũng có chút buồn bực: “Gã có thể thấy quỷ ư? Nhưng Mệnh Quỷ đã chết thay mình một mạng,
người này nói quỷ là có ý gì?"
Trạng thái của Vu Tân bất ổn, căn bản là không thể ra tòa làm chứng.
Rơi vào đường cùng, Trần Hải Nghĩa đành phải để cảnh sát toà án dẫn gã
đi.
Cẩu Trường Chính cũng hơi xấu hổ, ánh mắt ông ta nhìn về phía tôi càng không có một chút thiện cảm nào.
"Trước khi tới đây không phải đã học thuộc lời khai sao? Tại sao lại đột nhiên mắc bệnh?"
Cẩu Trường Chính nhỏ giọng thì thầm, Giang Thần ở bên hơi cúi đầu: “Cẩn thận một chút, thằng Cao Kiện này có chút tà đạo."
Sau khi hắng giọng, Cẩu Trường Chính lấy ra phần chứng cứ thứ hai --
dấu vân tay và dấu giày của tôi mà cảnh sát lấy được từ biệt thự của
Giang Long, còn có video từ camera giám sát bên ngoài tiểu khu Long
Đằng, cùng với lời khai của lũ côn đồ trong vùng.
Cẩu Trường Chính đưa những chứng cớ này ra, tất cả mũi nhọn đều chỉ
về phía tôi. Ông ta tái hiện lại chuyện đã xảy ra trong biệt thự vào đêm đó cho quan toà và bồi thẩm đoàn, rất gần chân tướng.
Người này có sức quan sát rất mạnh, chỉ dựa vào lời khai của lũ côn
đồ và vật chứng rất nhỏ là có thể tái hiện cảnh tượng lúc xảy ra vụ
án.
"Bị cáo, anh có khiếu nại gì với lời buộc tối của nguyên cáo hay
không?" Trần Hải Nghĩa nhìn về phía tôi, sau chuyện nhân chứng hoảng sợ
đến phát điên, ông ta nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ quái.
"Có!" Tôi hét lớn về phía Cẩu Trường Chính: “Lời của ông ta nói hoàn toàn là bịa đặt, hãm hại tôi!"
Tôi vừa cao giọng hét, vừa suy nghĩ về những manh mối mà cảnh sát chưa nắm giữ trong vụ án cái chết của Giang Long.
"Đầu tiên, video mà ông ta đưa ra là ở bên ngoài tiểu khu Long Đằng,
chỉ có thể chứng minh tôi đã tiến vào tiểu khu Long Đằng vào ban đêm, và có thời gian gây án."
"Thứ hai, bên trong nhà phát hiện vân tay, dấu chân của tôi, điều này chỉ có thể cho thấy rằng tôi đã đến hiện trường giết người vào đêm xảy
ra vụ án, chứ không thể trực tiếp chứng minh rằng tôi là kẻ sát nhân."
"Thứ ba, tất cả lời khai đều đến từ thuộc hạ của Giang Long, lời khai của bọn họ giống hệt nhau. Tôi hoài nghi là bọn họ đã thông đồng với
nhau, cố ý muốn đem tội danh giết người gán cho tôi!"
Tu luyện Diệu Chân tâm pháp, thường xuyên niệm tụng đạo kinh, lời tôi nói mang theo một tia chính khí, cả tôi cũng tin vào bản thân: “Vừa rồi ông đưa ra rất nhiều lời khai đều nói đến một vấn đề, tôi một mình tiến vào biệt thự của Giang Long, không hề có đồng bọn. Giang Long là ai,
chắc đang ngồi phải có người rõ ràng. 20 năm trước, kẻ đó cùng Giang Đắc Thao giành thiên hạ, đã xử lý cả quận Bắc Thành, giậm chân một cái, hắc bạch lưỡng đạo đều phải run rẩy. Nếu đã có hung danh hiển hách như vậy, còn có cả mấy đàn em ở trong biệt thự của mình, chẳng lẽ sẽ bị một
người ngoài giết hại ư?"
Tôi đưa mắt về phía nguyên cáo: “Mấy vị có thể bịa chuyện ly kỳ hơn chút không?"
"Cũng đúng, Giang Long có biệt hiệu Hỗn Giang Long, rất hung tàn, là cuồng đồ liếm máu trên lưỡi dao, muốn một chọi một giết gã là rất khó."
"Đúng vậy, còn có nhiều đàn em ở đó như vậy, một người chém một đao
thôi cũng đủ bằm xác Cao Kiện, nhưng mày xem trên người gã không có bất
kỳ vết đao nào rõ ràng cả, việc này chắc có ẩn tình gì khác?"
Người dự thính nghị luận ầm ĩ, Cẩu Trường Chính đang muốn phản bác,
nhưng tôi đã bắt lại quyền chủ động làm sao có thể buông tay dễ dàng:
“Tôi bị hãm hại, lời khai của họ là bịa đặt. Còn về tại sao bọn họ trăm
phương ngàn kế hãm hại, muốn dồn tôi vào chỗ chết, đó là bởi vì tôi nắm
giữ một bí mật kinh thiên động địa về tập đoàn Giang Cẩm! Nếu bí mật này lộ ra rất có thể sẽ phá vỡ hình tượng của tập đoàn Giang Cẩm ở trong
lòng tất cả mọi người, thậm chí sẽ ở Giang Thành dẫn phát một cơn địa
chấn của tập đoàn tài chính hàng đầu."
Lần thẩm vấn này được nhiều đài truyền thông livestream, đây cũng là nguyên nhân mà tôi có can đảm nói ra điều này.
Khiếp sợ trước những lời tuyên bố của tôi, từ hàng ghế dự thính truyền tới náo động càng lúc càng lớn.
"Yên lặng!" Trần Hải Nghĩa có chút nhức đầu gõ pháp chùy, ngăn cản
tôi nói tiếp, nhìn về phía Giang Thần: “Bên nguyên cáo đối với lập luận
của bị cáo, giải thích như thế nào?"
"Hắn đây là vừa ăn cướp vừa la làng, còn cắn ngược lại!" Giang Thần không cần suy nghĩ bèn đứng lên, phản ứng có chút kịch liệt.
"Khụ khụ!" Cẩu Trường Chính nhẹ nhàng kéo kéo Giang Thần, đứng lên
nói: “Toà án là nơi phán quyết công chính liêm minh, mọi việc đều phải
nói chứng cứ, không thể ăn nói lung tung. Tôi hy vọng bị cáo có thể cung cấp ra chứng cứ mạnh mẽ, nếu như không lấy ra được, chỉ sợ tôi sẽ phải
thêm cho bị cáo tội danh thứ 22 -- ác ý phỉ báng, lừa gạt công chúng."
"Đừng cho là tôi không biết các ngươi đang định làm gì, Giang Đắc
Thao vận dụng toàn bộ quan hệ để tôi không mời được luật sư biện hộ,
không lấy được chứng cứ mang tính then chốt, không còn cách nào đấu với
các người trên toà án. Nhưng các người cho rằng nếu tôi chết, là có thể
che giấu bí mật này sao?" Tôi không để ý đến ánh mắt ngăn cản của chủ
toạ, hoàn toàn là dáng vẻ của lưu manh: “Nói thật cho các người biết,
những văn kiện kia tôi đã chia ra cho những người khác nhau bảo quản.
Một khi tôi gặp chuyện không may, bọn họ sẽ lập tức phô-tô-cóp-py văn
kiện ra vô số bản, rồi giao cho cơ quan kiểm soát, đến lúc đó dư luận
náo động, cũng chớ trách tôi không nhắc nhở với các người."
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Giang Thần bèn biến đổi lớn, dẫu sao gã
không cay độc bằng Giang Đắc Thao, rất dễ lộ ra sơ hở. Tôi lập tức rõ
ràng điểm mấu chốt của Giang gia, trong lòng có thêm mấy phần sức mạnh,
chỉ cần tôi không lộ ra vị trí cụ thể của văn kiện, bản thân sẽ tạm thời an toàn.
"Chú ý trật tự, không được tùy tiện nói khi chưa được cho phép." Trần Hải Nghĩa cảnh cáo tôi một lần, ra hiệu Cẩu Trường Chính tiếp tục.
Vị luật sư này cũng rất xảo quyệt: “Về cái gọi là bí mật của bất động sản Giang Cẩm chỉ do bị cáo hư cấu, để chuyển dời sự chú ý của mọi
người, vụ án về cái chết của Giang Long đã vô cùng rõ ràng. Bị cáo vốn
có thời gian, động cơ, địa điểm, năng lực gây án, hơn nữa chủ tịch Giang Đắc Thao của Bất động sản Giang Cẩm vẫn còn giữ một phần ghi âm về bị
cáo, trong đó ghi lại rất rõ bản tính cuồng vọng, hung tàn của bị cáo,
trong lúc đang gọi điện thoại tiến hành livestream giết người!"
Sau đó Cẩu Trường Chính đệ trình bản ghi âm điện thoại của Giang Đắc
Thao, trong đó đã xoá hết đoạn ghi âm lời nói của Giang Đắc Thao, lại
giữ lại toàn bộ đoạn có giọng nói của tôi.
"Bị cáo, anh giải thích chuyện này như thế nào?"
Trong đoạn ghi âm tôi gào thét muốn livestream giết người, trên thực
tế tôi đúng là đã làm như vậy, nhưng trong tình huống hiện giờ, dù như
thế nào cũng không thể thừa nhận: “Giọng nói trong điện thoại là của tôi không giả, nhưng tôi do đối phương cố tình dẫn dụ mới nói ra những lời
này. Đây là một loại tư duy rất bình thường, thử hỏi có ai biết trước
được chủ tịch Bất động sản Giang Cẩm sẽ livestream giết người? Hơn nữa
không cần tiền, không cầu lợi, chỉ muốn lấy lại đồ đạc của mình?"
Bởi vì liên quan đến tư liệu của Âm Gian Tú Tràng, tôi đương nhiên
kết thúc đề tài này, lại quay lại cái chết của Giang Long: “Còn về chứng cứ của nguyên cáo đưa ra, tôi cho rằng hoàn toàn không vững chắc. Nếu
nói là tôi giết người, như vậy thì hãy lấy ra kết quả giám định cái chết của Giang Long, để cho quan toà xem thử tôi đã sử dụng hung khí gì, áp
dụng loại thủ đoạn nào, để giết chết Giang Long!"
Cẩu Trường Chính không trực tiếp trả lời, ông ta cáo già hiểu được
tránh nặng tìm nhẹ, chuyển qua vạch tội danh khác, mà tôi thì cầm chặt
lấy vụ án cái chết của Giang Long không buông, trong lúc nhất thời phiên xét xử tiến vào cục diện bế tắc, mãi đến khi thời gian đối chất của Cẩu Trường Chính kết thúc.
"Hiện giờ đến phiên bị cáo Cao Kiện đưa ra chứng cứ, để tiến hành đối chất với luật sư tố tụng của nguyên cáo."
Sau khi Trần Hải Nghĩa nói xong, người trong phòng xét xử đều nhìn về tôi, Cẩu Trường Chính cũng cười lạnh nói với Giang Thành: “Ngay cả luật sư biện hộ cũng không có, sau khi sa lưới đều bị cảnh sát vũ trang giam giữ, hắn làm sao tìm kiếm chứng cứ? Ngay từ đầu vụ kiện này, chúng ta
đã đứng ở thế bất bại."
Phòng xét xử cũng bất chợt lặng ngắt như tờ, dưới ánh mắt dò xét của bao người, tôi vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp gì.
"Bị cáo, xin lấy ra chứng cứ của cậu, bằng không những biện luận
trước kia của anh sẽ bị coi là vô hiệu." Trần Hải Nghĩa và vài vị quan
toà đồng thời thúc giục tôi.
Cánh tay có chút cứng ngắc, máy điều hòa không khí toả làn hơi lạnh
buốt ở sau lưng, mồ hôi trán khô rồi lại ướt, tôi liếm bờ môi nứt nẻ,
mắt nhìn đám nguyên cáo ác ôn kia.
Bọn chúng có chút hả hê, một số kẻ còn lặng lẽ làm những cử chỉ thô
bỉ để khiêu khích, còn tôi chỉ có thể lẻ loi nhìn chúng. Cẩu Trường
Chính nói không sai, tôi không đưa ra được chứng cứ.
Bất đắc dĩ thở dài: “Chứng cứ, tôi tạm thời chưa đem ra được..."
Đang lúc tôi chuẩn bị từ bỏ phiên đối chất, cửa phòng xét xử bị đẩy ra.
Một ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, có một người đàn ông trung
niên nở nụ cười tươi rói đi ngang qua dãy ghế dự thính bước vào.
"Tôi là luật sư biện hộ của bị cáo, thật ngại quá, đến muộn rồi.”