Tôi bắt pháp quyết một cách thuần thục, ném lá bùa ra, trấn áp quỷ hồn y tá trước khi nó kịp cắn vào Hoàng Tuyết.
Ánh sáng chiếu vào mặt, từng dòng khói đen bay ra từ mặt con quỷ hồn y tá kia. Mặt nó nhăn nhó, uốn éo cách gương Hoàng Tuyết chừng vài
centimet.
Ánh sáng vàng thiêu đốt lên, như một vòng đay thắt quanh cổ nó. Trông cổ nó như một con rắn độc bị ném vào trong lửa, giãy giụa, gào thét,
nhưng không thể nào tiến gần đến Hoàng Tuyết được nữa.
Mắt cô nàng mở to tròn xoe, chất chứa bao nỗi kinh hoàng. Những
chuyện này đã vượt xa tầm nhận thức thông thường của Hoàng Tuyết mất
rồi.
Mãi đến khi cả người con quỷ hồn y tá mềm nhũn ngã xuống, cô nàng mới thét lên một tiếng, đạp hai chân xuống mặt đất, lùi mạnh về sau.
"Giờ em tin anh rồi sao?" Tôi dùng hai tay đè vào đôi vai gầy gò của
Hoàng Tuyết, ngăn không cho cô ấy lui về sau nữa: "Em nhìn kỹ nó đi, nhó rõ hình dáng của nó trong lòng mình. Nếu em không chịu hợp tác như ban
nãy nữa, vậy cả hai chúng ta sẽ bị giam giữ trong thế giới này vĩnh
viễn, bầu bạn cùng lũ quái vật đáng sợ này."
Hoàng Tuyết liều mạng dựa về phía sau, hai tay vung loạn: "Nó là cái gì? Rốt cuộc nó là thứ gì vậy anh?"
"Em bình tĩnh đi!" Tôi nắm lấy tay Hoàng Tuyết: "Đây là giấc mơ của
em! Hiện tại, em đang trong một cơn ác mộng rất khó tỉnh giấc!"
"Giấc mơ ư?"Hồi lâu sau, Hoàng Tuyết mới bình tĩnh lại được, sau đó suy nghĩ lại lời mà tôi nói ban nãy lần nữa.
"Từ nhỏ, em đã mắc bệnh tim, không chịu đựng nổi kích thích. Nếu như
em đang trong thế giới thực, e rằng em đã chết vì bệnh tim tái phát
rồi." Dù lời tôi nói khá khó nghe, nhưng đây là sự thật.
Do dự hồi lâu, rốt cuộc Hoàng Tuyết chịu tin tưởng tôi, thừa nhận một sự thật là mình đang nằm mơ: "Anh nói em đang nằm mơ, vậy làm sao em
mới thức dậy được?"
Cô ấy tự hỏi, cũng là hỏi tôi.
Chuyên gia Thôi miên Fantasy từng chỉ tôi rằng, phải dùng
ngoại lực từ thế giới chân thực tác động mới có thể đánh thức người đang mơ tại tầng Giấc mơ Trung dung. Nhưng bây giờ, cả tôi và Hoàng Tuyết
đều đang ở trong giấc mơ này, chẳng ai có thể đánh thức Hoàng Tuyết từ
bên ngoài cả.
"Không phải là không có biện pháp, nhưng phải chờ cơ hội ấy xuất hiện đã."
Tôi và Hoàng Tuyết đang ở trong tầng Giấc mơ Trung dung. Nếu muốn
thức giấc nhanh chóng, phương pháp đầu tiên chính là đi tìm lối ra dẫn
đến tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo. Sau khi đến tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo rồi, chỉ
cần kêu Hoàng Tuyết tự sát là có thể thức giấc.
Cách thứ hai chính là chờ Anh Tử xuất hiện. Con bé có thể tự do qua
lại giữa các giấc mộng. Chỉ cần bảo con bé rời khỏi giấc mơ của Hoàng
Tuyết, quay về thế giới chân thực, rồi đánh thức cô ấy dậy là xong.
Vì an toàn, tôi cầm điện thoại livestream lên, trưng cầu ý kiến từ vị khán giả chuyên gia kia: "Có Mr. Fan ở đây không? Tôi đã tìm được chủ
nhân của giấc mơ này rồi? Phải làm sao tôi mới có thể dẫn cô ấy về tầng
Giấc mơ Nhạt nhẽo?"
Chờ hơn 10 phút, comment của Chuyên gia Thôi miên Fantasy mới hiện lên:
- Thật ra cũng dễ nếu cậu muốn tìm lối quay về tầng Giấc mơ Nhạt nhẽo. Chỉ cần cậu tìm ra tiết điểm trí nhớ là được rồi.
"Tiết điểm trí nhớ là gì vậy anh?"
Chuyên gia Thôi miên Fantasy nói:
- Đó chính là địa phương lưu giữ ký ức sâu sắc nhất của chủ nhân
giấc mơ này. Đó sẽ là cọc tiêu dẫn đường, không thể nào bị xóa nhòa dù
đang ở trong mộng mị. Cậu phải tìm cho ra đoạn ký ức khắc sâu nhất trong lòng cô ấy. Chờ đến khi cậu tìm ra, cậu sẽ tự hiểu phương pháp rời khỏi tầng Giấc mơ Trung dung này.
Lời nói của Mr. Fan khá khó hiểu, không đầu không đuôi, nói xong là không thèm ghi thêm câu nào nữa.
"Địa phương lưu giữ ký ức sâu sắc nhất à?" Tôi xoay người lại, nhìn
Hoàng Tuyết chằm chằm: "Trong cuộc đời em, có chuyện nào mà em vĩnh viễn không thể quên được hay không?"
Hoàng Tuyết ấp a ấp úng, vẫn không chịu nói ra bí mật sâu kín nhất trong tận đáy lòng cô ta.
"Em còn do dự điều gì? Hiện tại, sống chết ngay trước mặt, em chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất, đó chính là tin tưởng anh." Giọng tôi hơi gắt gỏng, nói chuyện cực kỳ nghiêm túc: "Anh và em không phải đang nằm ườn ở nhà, chơi game trên máy tính. Đây chính là một nhiệm vụ livestream sinh tử, nếu thất bại thì chúng ta sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu của cơn ác
mộng không hồi kết! Mỗi một hành động của em, và của anh, sẽ liên lụy
đến sinh mạng của hàng ngàn người vô tội khác đấy!"
Hoàng Tuyết ngồi yên dưới đất, không dám nhìn vào ánh mắt của tôi. Môi của cô ấy mấp máy, muốn nói lại thôi.
"Nghĩ kĩ xem, bên cạnh đó..." Tôi đưa tay, nâng khẽ cằm cô nàng: "Anh cần một người đồng đội có thể support tốt cho anh, chứ anh không cần
một người trở thành quả tạ để anh gánh. Em hiểu ý anh không?"
Hoàng Tuyết không phải là người duy nhất mà tôi lo lắng, mà tôi còn
phải quan tâm đến sinh mạng của hàng trăm bạn khán giả khác. Bên nặng
bên nhẹ, nếu vào thời khắc nguy hiểm, tôi biết rõ mình sẽ chọn bên nào.
"Anh buông tay ra đi. Em nói hết mấy chuyện em biết cho anh nghe là
được chứ gì." Hoàng Tuyết trừng to đôi mắt diễm lệ như mùa hè, đẩy bàn
tay tôi ra, bắt đầu kể một bí mật động trời.
"Mẹ em chết... có thể là do Hoàng Bá Nguyên bức tử mà chết!
Hồi đó, em hay mơ cùng một giấc mơ tương tự nhau. Giấc mơ ấy chân thực lắm, y chang như chuyện em gặp anh lúc này vậy.
Trong giấc mơ ấy, em thấy mình quay về thuở ấu thơ, khi cả gia đình em ở chung trong căn nhà trọ rách nát.
Lúc ấy em còn tay bồng tay bế trên tay bố, dùng ánh mắt của một đứa
bé sơ sinh mà quan sát mọi chuyện xung quanh. Ban đầu, giấc mơ ấy mơ hồ
lắm, nhưng có mơ lặp đi lặp lại như vậy, giấc mơ rõ dần.
Đó là một buổi sáng nọ, mẹ đứng mắng to trước một bức tranh. Trong
trí nhớ của em, mẹ rất lịch sự, không bao giờ sỗ sàng như thế.
Hình ảnh đó kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên có một người đàn ông xuất hiện. Ông ta xuất hiện đột ngột lắm, giống như núp ở cái
xó xỉnh nào đó trong nhà rồi thò đầu ra vậy.
Người đàn ông đó muốn giết em, nhưng mẹ cố gắng ngăn cản, rồi đuổi ông ta đi.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo còn đáng sợ hơn. Vài phút sau, ngay khi người đàn ông đó biến mất thì cửa phòng bật tung ra. Hoàng Bá Nguyên đi vào. Vẻ mặt của ông ta rất đáng sợ, tay cầm một bịch thuốc bắc, to
tiếng cãi vã với mẹ em.
Em không nghe rõ nội dung trận cãi nhau đó, nhưng chỉ biết một chuyện là, mẹ em uống hết bịch thuốc bắc kia, rồi vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại."
Trong khi Hoàng Tuyết kể, bàn tay cô ấy đang siết lại rất chặt: "Em
mơ giấc mơ đó rất nhiều lần, dường như chỉ cần nhắm mắt lại, là sẽ thấy
cảnh tượng khi mẹ em chết!"
Nghe xong câu chuyện này, tôi hít sâu một hơi: "Chẳng lẽ Hoàng Bá Nguyên giết vợ thật sao?"
Mắt vừa liếc ngang màn hình livestream, tôi trong thấy một dòng comment của Chuyên gia Thôi miên Fantasy gửi lên:
- Có lẽ giấc mơ mà cô ấy trong thấy không phải là giấc mơ đâu, mà chính là trí nhớ thật sự đấy.
Tôi hướng mặt lưng điện thoại về phía Hoàng Tuyết, chăm chú theo dõi màn hình. Không lâu sau, Mr. Fantasy lại ghi tiếp một câu:
- Với người bình thường, ký ức ở thời điểm 03 tuổi rất mơ hồ, thậm chí là hoàn toàn không nhớ gì cả. Trên thực tế, những ký ức ấy không
biến mất hoàn toàn, mà bị khắc sâu vào một vị trí nào đó trong não bộ.
Tại thế giới chân thực, sẽ không có bất cứ một dạng kích thích nào đủ để đánh thức những dòng ký ức đã bị phủ bụi đó. Chỉ khi bước vào trong
giấc mơ mới có thể thấy được, hơn nữa, loại trí nhớ này chỉ tồn tại
trong tầng Giấc mơ Thâm sâu! Cậu streamer này! Tôi chắc chắn với cậu
rằng, cô gái này đã từng bước vào tầng Giấc mơ Thâm sâu! Cậu bắt buộc
phải cẩn thận gấp vạn lần hơn đấy!
Lời nhắc nhở của Chuyên gia Thôi miên Fantasy khiến tôi cảnh
giác hẳn. Tôi không thể nào tin tưởng Hoàng Tuyết hoàn toàn: "Tiết điểm
trí nhớ của em là quãng thời gian sống trong căn nhà cũ. Như vậy, anh và em chỉ cần tìm ra vị trí của căn nhà trọ cũ mà em từng sống ngày xưa,
vậy là có thể thoát ra khỏi thế giới này."
"Em biết vị trí của căn nhà cũ ấy. Nhưng qua nhiều năm rồi, phỏng
chừng nó đã bị phá bỏ hoặc di dời sang nơi khác." Hoàng Tuyết nhìn tôi
một cách bất đắc dĩ, nói ra điều mà mình đang lo lắng.
"Giấc mơ được cấu thành từ trí nhớ của em, nên anh nghĩ là không có gì thay đổi đâu. Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi em!"
Tôi và Hoàng Tuyết dừng chân tại căn phòng này quá lâu. Vốn định đợi
Anh Tử đến luôn, nhưng nếu dựa vào tỷ lệ 60:1 thì có lẽ cô bé đã sớm đến đây rồi chứ?
"E rằng Anh Tử đã gặp phiền toái gì rồi! Giờ chỉ còn cách tự cứu mình thôi." Tôi đỡ Hoàng Tuyết đang mềm nhũn cả người đứng dậy: "Sau khi
bước ra khỏi cánh cửa này, dù em có gặp ai cũng không được nói chuyện
với họ, mà phải tránh xa ngay lập tức. Trong giấc mơ này, ngoại trừ anh
ra, tất cả những thứ khác đều không phải là con người."
Nghe tôi nói vậy, Hoàng Tuyết sợ tái mặt. Cô nàng lẽo đẽo theo sau lưng tôi, gật đầu một cách nặng nề: "Em biết òi!"
Tôi cầm bùa Trấn Áp trong tay, nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra. Hành lang bên ngoài tối om, chẳng có bất cứ tia sáng nào xuyên qua cả.
Tôi bèn chỉnh ánh sáng màn hình điện thoại lên mức cao nhất. Ngay khi thấy rõ hình ảnh trước mặt, tôi liền thắng gấp bước chân một cách đột
ngột. Một nỗi sợ hãi cuồn cuộn tuôn ra từ tận sâu trong đáy lòng, không
có lời nào nào đủ diễn tả.
"Gì vậy anh?" Hoàng Tuyết thò đầu ra từ sau lưng tôi. Cô ấy quan sát
xung quanh một lượt, rồi hỏi: "Ủa sao kỳ dạ? Hình như đây đâu phải hành
lang phía bên ngoài phòng em?"
Lớp tường cũ rách nát, từng màu gạch cũ quen thuộc trước mặt khiến
đầu tôi như bị tê liệt hẳn đi: "Đây là hành lang dãy lầu thí nghiệm của
trường trung học Tân Hỗ! Chết tiệt thật! Tại sao tự dưng xuất hiện ngay
cái chỗ này?"
Tôi đã quên mất một yếu tố cực kỳ quan trọng. Mặc dù nơi đây là giấc
mơ của Hoàng Tuyết, nhưng kẻ ẩn nấp trong bóng tối điều khiển giấc mơ
này chính là Thần sát Nguyên Thần bên trong lá bùa Đồng Tang.