Vương Bảo ơi Vương Bảo, nể tình ngươi nhiều lần muốn cắm sừng cho ta, ta cũng sẽ vì ngươi phá lệ một lần.
Thật ra dựa theo thói quen của Hàn Nghệ kiếp trước, sau khi hoàn
thành một đơn mua bán, ít nhất sẽ nghỉ ngơi ba tháng mới nhận đơn mua
bán thứ hai, bởi vì nghề này của bọn họ, đặc biệt là chính phái, trong
quá trình tác án cần phải duy trì tính cảnh giác rất cao, áp lực vô cùng lớn, hơn nữa mục tiêu hạ thủ của bọn họ, người nào cũng đều là nhân vật lớn, một khi có chút sơ sẩy, chắc chắn là Game Over, cho nên sau khi
nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ cần phải thả lỏng, tìm phụ nữ cũng là một
trong những phương thức bọn họ thả lỏng, đây cũng là nguyên nhân tại sao phải đến đây, không phải là thật sự muốn làm gì đó, chỉ là thói quen mà thôi.
Nhưng, tối hôm nay khiến hắn rất thất vọng, mấu chốt là không khí
không đúng, sau này mặc dù lại có mấy ca kỹ chủ động đến tìm Thẩm Tiếu,
nhưng bọn họ nói toàn là thi từ ca phú, đến một câu nói gợi tình cũng
không có, Hàn Nghệ ngồi nghe đã sắp ngủ rồi, đến tâm trạng đùa giỡn cũng không có, ngồi ở đó uống rượu, suy nghĩ làm sao đối phó Vương Bảo, còn
Hùng Đệ, Tiểu Dã đều đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi, bọn chúng đều vẫn
giữ một trái tim trẻ con, đến đây chỉ là hiếu kỳ, sau khi thấy rồi lại
cảm thấy không có hứng thú.
Vẫn chưa đến canh ba, mấy người đã không có hứng thú rời khỏi Mãn Xuân Viện.
Nhưng vừa mới ra khỏi, Hàn Nghệ đã biết sai lầm rồi, bởi vì hắn vẫn
tưởng rằng mình đang ở hậu thế, chỉ cần có tiền, khách sạn cao cấp cũng
có thể vào bất cứ lúc nào, nhưng đây là triều Đường a, triều Đường là
tiêu cấm, người đi lại trên đường vào buổi tối đều là phạm pháp, càng
đừng nhắc đến chuyện tìm khách sạn. Thật ra một mình hắn cũng không có
gì, chẳng phải chỉ là ngủ trên đường sao, cũng không phải là chưa từng
ngủ qua, mấu chốt vẫn là còn có Tiểu Dã và Hùng Đệ ở đây, may mà có Thẩm Tiếu, tên này là kẻ quen vi phạm rồi, dẫn theo Hàn Nghệ bọn họ nhảy qua vũng nước bẩn, lượn qua bãi tha ma, đi qua ngõ nhỏ hôi thối, đến cái ổ
nhỏ ở bên ngoài của y.
Cái ổ nhỏ này của Thẩm Tiếu ở chỗ hết sức hẻo lánh, người bình thường đúng là không tìm nổi, là chuyên môn dùng để trốn cuộc đuổi giết của
cha y.
Sáng sớm hôm sau!
"Thẩm huynh, hôm qua đã làm phiền rồi, bây giờ chúng ta phải về rồi."
Hàn Nghệ dậy thật sớm, liền cáo từ Thẩm Tiếu.
Thẩm Tiếu vội vàng nói: "Đã về làm gì, chơi thêm vài ngày a!"
Hàn Nghệ hơi do dự, lại nói: "Ta còn có vài chuyện phải làm, như vậy
đi, sau ba ngày nữa ta lại đến tìm ngươi, có lẽ chuyện này vẫn cần ngươi giúp đỡ."
Thẩm Tiếu cũng không phải người cố chấp, nghe hắn có chuyện phải làm, dứt khoát nói: "Được, nếu ngươi đã có việc, vậy ta cũng không cố giữ
ngươi nữa, ta cũng phải về một chuyến rồi. Sau ba ngày nữa, chúng ta hẹn gặp mặt ở đây, ồ, đến lúc đó ta lấy hai quan tiền kia cho ngưoi."
Hàn Nghệ gật gật đầu: "Một lời đã định."
"Hàn đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Hùng Đệ đi trên đường, vừa ăn bánh bao lớn, vừa nói.
"Tìm người."
"Tìm người nào?"
Hùng Đệ hiếu kỳ nói.
Hàn Nghệ nói: "Ba tên ăn mày chúng ta gặp hôm qua."
"Ba tên ăn mày?"
Hùng Đệ suy nghĩ, nói: - "Chính là ba tên ăn mày gặp ở Đệ Nhất Lâu?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Hùng Đệ hỏi: "Tìm bọn hắn làm gì?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Đến lúc đó đệ sẽ biết."
Ăn mày này nói khó tìm thì cũng không khó, đi khắp đường là được,
nhưng ngươi nói muốn tìm một tên ăn mày nào đó, vậy cũng thật không dễ
tìm, chỉ biết trông vào may mắn, bởi vì bọn họ không có một nơi ở cụ
thể, Hàn Nghệ chỉ có thể đi tìm ở một số nơi có tửu lầu.
Đi bộ trong thành Dương Châu suốt một buổi sáng, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của ba tên ăn mày kia.
Nhưng Hàn Nghệ cũng không có nhụt chí, bởi vì hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, thấy Hùng Đệ bắt đầu kêu đói bụng, thế là ba người tìm một tiểu điếm nghỉ chân, bởi vì Hùng Đệ thích ăn thịt nhất, liền gọi vài món ăn
mặn lên.
Khi ăn được một nửa, chợt nghe bên ngoài có người hô: "Mấy tên ăn mày thối các ngươi, tránh ra, tránh ra."
Hàn Nghệ vừa nghe thấy ăn mày, bất giác nhìn ra phía ngoài cửa, trong mắt lập tức vui mừng, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi
tìm được chẳng tốn chút công phu.
Mấy tên ăn mày bị xua đuổi ngoài cửa, chính là ba tên ăn mày hắn muốn tìm, vội vàng đứng dậy, nhưng sau đó lại lập tức ngồi xuống, thấp giọng nói mấy câu gì đó bên tai Tiểu béo.
Hùng Đệ nghe xong, liên tục gật đầu: "Ây, đệ biết rồi."
Nói xong liền vội vàng đi ra cửa.
Sau khi Hùng Nghệ ra ngoài, Hàn Nghệ lại gọi tên tiểu nhị kia qua,
bảo bọn họ gói toàn bộ đồ ăn chưa ăn xong này lại, sau đó lại gọi chút
thịt luộc và bánh mì, trả tiền xong liền đi ra ngoài cửa.
Sau khi đi ra, Hàn Nghệ và Tiểu Dã đến một nơi hẻo lánh gần tửu điếm này.
Chỉ thấy Hùng Đệ đang cùng ba tên ăn mày kia ngồi xổm dưới một cây liễu bên bờ sông.
"Hàn đại ca."
Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ đến, vội vàng vẫy tay.
Ba tên ăn mày kia vừa thấy Hàn Nghệ, vội vàng tiến lên, hành đại lễ,
nói có vẻ hơi kích động: "Hóa ra là ân công, có thể nhìn thấy ân công
thật sự là quá tốt rồi."
Hàn Nghệ đưa giỏ đồ ăn mới mua trong tay lên phía trước, nói: "Ở đây có chút đồ ăn, các ngươi lấp đầy bụng trước đi."
Ba tên ăn mày này dường như còn hơi ngượng ngùng, đưa mắt nhìn nhau.
Hàn Nghệ dứt khoát nói: "Đây đều là đồ lúc nãy chúng ta chưa ăn hết, các ngươi không cần khách khí."
Ba tên ăn mày kia thấy là đồ Hàn Nghệ bọn họ ăn thừa, cũng không
khách khí, mấu chốt là cái bụng đói, khẩn trương đưa tay tiếp nhận giỏ
trúc.
Hàn Nghệ lại nói: "Ngồi đi, ngồi đi."
Sáu người ngồi xuống quây vòng tròn, ba tên ăn mày hình như quá đói
rồi, vừa mới ngồi xuống liền trực tiếp dùng tay cầm thức ăn bên trong
giỏ trúc nhét vào miệng.
Đây nếu là người bình thường sẽ đều cảm thấy buồn nôn, nhưng Hàn Nghệ thì lại rất tự nhiên, không có quá nhiều đối lập, bởi vì trước đây hắn
cũng là sống như vậy, thảnh thơi thưởng thức phong cảnh sông nhỏ này.
Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng đều không khác lắm, cho nên cũng không cảm
thấy có gì không ổn, chẳng qua còn có người khác ở đây, Hùng Đệ cũng thu mình không ít, không có lôi kéo Tiểu Dã rồi bô bô nói không ngừng nữa,
lẳng lặng nhìn bọn họ ăn.
Ba tên ăn mày kia loáng một cái đã quét sạch thức ăn Hàn Nghệ mang đến.
Hàn Nghệ nói: "Đã ăn no chưa, nếu chưa, ta lai đi mua thêm."
"Ăn... ăn no rồi."
Người lớn tuổi kia liên tục gật đầu, lại nói: "Ân công ba lần bốn
lượt cứu tế chúng ta, chúng ta thật sự là vô cùng cảm kích, rất muốn báo đáp, xin ân công nhận của chúng ta một lạy."
Nói xong, ba người làm tư thế sẽ đứng dậy quỳ lạy.
"Đợi chút đã."
Hàn Nghệ khẩn trương ngăn lại bọn họ, nói: "Các ngươi đừng làm bộ dạng này, ta phiền nhất là mấy cái này."
Ba người thấy Hàn Nghệ sắc mặt không hài lòng, nên cũng không dám quỳ lạy, có chút không biết làm sao.
Hàn Nghệ hỏi: "Các ngươi là người Phù Tang à?"
"Đúng vậy."
"Các ngươi tên là gì?"
Vị lớn tuổi kia nói: "Ta là Tang Mộc." Nói xong ông ta lại chỉ vào
người bên trái nói: "Hắn là Tá Vụ." Lại chỉ vào người bên phải nói: "Đây là Đông Hạo."
Nhật Bản thời này không phải ai ai cũng có họ, thông thường chỉ có
giai cấp quý tộc mới có một cái tên đầy đủ, dân chúng bình thường chỉ có một cái tên, đa phần không có họ.
Hàn Nghệ cũng tự giới thiệu một lượt, lại nói: "Sao các ngươi lại lưu lạc đến bước đường này? Đừng có nói với ta, các ngươi tới Đại Đường ta
chỉ là để làm ăn mày."
Tang Mộc kia thở dài, nói nguyên do cho Hàn Nghệ biết.
Hóa ra mấy người bọn họ trước đây ở nước Phù Tang cũng được coi là
một gia đình thường thường bậc trung, là một tiểu địa chủ, nhưng bọn họ
hướng tới Đại Đường phồn vinh hưng thịnh, rất muốn đến Đại Đường định
cư, thế là bọn họ và mấy hảo hữu liền bán tất cả gia sản, cầm tiền đem
vợ con đến Đại Đường, nhưng khốn nỗi, đầu năm nay, bọn họ lên bờ ở Quảng Châu, vốn muốn lên Trường An, nhưng lúc đi qua Mục Châu gặp phải một
nhóm cường đạo, kết quả là bọn họ một đoàn hơn ba mươi người, hầu hết bị nhóm cường đạo kia giết chết, chỉ ba người bọn họ chạy thoát.
Nghe đến đó, Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi không báo quan sao?"
Tang Mộc kia nói: "Đương nhiên chúng ta đã đi báo quan, nhưng lúc đó
Mục Châu đang gặp phải thiên tai, Thứ sử Mục Châu đó ốc không mang nổi
mình ốc, đâu có để ý đến chúng ta, chúng ta đã đợi một tháng ở Mục Châu
nhưng một chút tin tức cũng không có, sau cùng chúng ta đi vào đường
cùng, chỉ có thể trở thành ăn mày, ăn xin dọc đường thì đã đến Dương
Châu."
"Thì ra là thế."
Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy bây giờ các ngươi định làm như thế nào?"
Ba người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ mờ mịt.
Cũng đúng, bọn họ hiện tại đến tư cách tính toán cũng không có. Hàn
Nghệ nói: "Ta là người không thích quanh co lòng vòng, hiện tại có một
cơ hội phát tài, nhưng có tính nguy hiểm nhất định, các ngươi có đồng ý
làm hay không."
Ba người khẽ chấn động, Tang Mộc lập tức nói: "Ân công, đừng nói phát tài, chỉ cần là ngài sai bảo, cho dù nguy hiểm đến đâu, chúng ta cũng
tuyệt không một chút nhíu mày."
"Vậy cũng không cần, chỉ cần các ngươi làm xong việc này, tiền nhất
định sẽ không thiếu các ngươi, nhiều thì không dám nói, ít nhất có thể
đảm bảo các ngươi sống yên ổn ở Đại Đường ta."
Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra một xâu tiền, nói: "Các ngươi cầm trước số tiền này, từ đây đi về thành nam ngoài ba mươi dặm có một ngôi miếu
đổ nát, các ngươi cầm tiền này mua chút lương khô đến ngôi miếu đổ nát
đó đợi, ta sẽ đi tìm các ngươi bất cứ lúc nào, nhớ kỹ, trước khi ta chưa tới tìm các ngươi, cố gắng đừng lộ diện."
Tang Mộc ba người tuy là vẻ mặt hoang mang, nhưng cũng không có hỏi nhiều, gật đầu nói: "Vâng, chúng ta biết rồi."