Gió xuân phất qua, vạn vật đâm chồi, khắp nơi là cảnh tượng bừng bừng sức sống.
Trên một cánh đồng ở vùng ngoại ô phía nam, cánh đồng lúa non xanh
mơn mởn trở lại, mênh mông bát ngát, phảng phất như từng cuộn sóng màu
xanh, vô cùng mê người.
Không ít nông dân khom người làm việc trên đồng ruộng, vất vả cần cù
lao động, có lẽ họ mới là cảnh sắc mùa xuân mê đắm lòng người nhất.
Tuy nhiên, hôm nay trên cánh đồng này, ngoài nông dân ra, còn không
ít nhân sĩ vốn không có khả năng xuất hiện ở đây, chỉ thấy một hàng hộ
vệ đứng bên bờ ruộng, xếp hàng chỉnh tể. Phía trước bọn họ là vài ba
người đang đứng, mỗi người đều mặc áo bào cổ tròn, họ rướn cổ lên nhìn
về tùng thửa ruộng phía trước, lại thấy trong ruộng có một anh nông dân
đang điều khiển một con trâu cày ruộng.
Anh nông dân cày ruộng trên đồng, điều này rất bình thường, nhưng bọn họ lại nhìn vô cùng chăm chú, trong ánh mắt còn ra vẻ chờ mong.
Không chỉ như vậy, mấy người nông dân xung quanh anh cũng dừng tay, ngơ ngác nhìn qua.
Hồi lâu sau, anh nông dân đó bước từ dưới ruộng lên.
Chỉ thấy một người tiến lên dò hỏi: "Thế nào?"
Người này đúng là Chử Toại Lương, ông ta là người tính tình nóng vội, nếu không phải hôm qua lúc ra khỏi Phượng Phi Lâu thì đã chạng vạng
tối, thì hôm qua ông ta đã tới đây rồi. Thế nên sáng sớm hôm nay đã
không nhịn được bắt đầu thử nghiệm chiêc cày này rồi.
Anh nông dân đó khom người hành lễ nói: "Bẩm Hữu Phó Xạ, loại cày này quả thực là rất thuận tiện, linh hoạt, đặc biệt là lúc rẽ càng cảm nhận được chỗ tốt của loại cày này. Nếu dùng loại cày này, cày ruộng sẽ
nhanh hơn loại cày cũ rất nhiều. Hơn nữa, cũng tiết kiệm sức kéo hơn
loại cày cũ rất nhiều."
Một vị quan bên cạnh Chử Toại Lương liền bước tới nói: "Phó Xạ, ngài nhìn bên đó xem." Ngón tay gã chỉ về hướng bên trái.
Chử Toại Lương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bên đó cũng có hai người
đang điều khiển hai con trâu kéo cái cày nặng nề cày ruộng. Hai miếng
đất có kích thước tương đương, hai bên cùng một lúc xuống ruộng, nhưng
bên này đã cày xong rồi, còn bên đó thì mới chỉ cày được có một nửa. Mà
lại còn phải bỏ ra nhân lực, sức kéo gấp đôi.
Chử Toại Lương xem xong không kìm nổi vui sướng mà phá lên cười.
Quan viên đứng xung quanh cũng lộ ra vẻ vui mừng.
...
Phượng Phi Lâu!
"Tiểu Nghệ ca, Tiểu Nghệ ca."
Trà Ngũ bước nhanh vào trong viện, miệng vẫn liên tục gọi.
"Chuyện gì thế?"
Hàn Nghệ từ trong phòng bước ra.
Trà Ngũ tới trước mặt Hàn Nghệ, nói: "Vừa rồi có tin gửi tới, Hữu Phó Xạ thử nghiệm ở Nam Giao rất thành công rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Thật sao?"
Trà Ngũ nói: "Sai thế nào được, người của chúng ta tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy Hữu Phó Xạ vui mừng mà bật cười lớn."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Rất tốt! Ngươi nhanh chóng cho người đi đưa tin đi, nói chiếc cày này đã thành công vô cùng!"
"Vâng."
Chưa tới một ngày, về tin thử nghiệm loại cày mới thành công lập tức được truyền đi.
Cho dù là quý tộc hay nông dân cũng đều vô cùng quan tâm tới tin tức
này. Bởi vì quý tộc có lẽ là có rất nhiều ruộng đất, việc cải cách nông
cụ đối với họ mà nói cũng là một việc vô cùng quan trọng.
Không ít người đã tranh nhau tới Phượng Phi Lâu hỏi thăm.
Phượng Phi Lâu cũng đã tới trước mặt triều đình, đưa tin, không chỉ
muốn tặng cho những bách tính nghèo hèn đó một trăm chiếc "cày Hùng
Phi", hơn nữa còn công bố bản vẽ "cày Hùng Phi".
Trong ngày hôm đó kịch bản cũng đã mệnh danh loại cày mới này là "cày Hùng Phi".
Bởi vì hình tượng của Hùng Phi đã được đi sâu vào lòng người, mọi
người cũng vui vẻ tiếp nhận cái tên này. Nếu dùng tên của Hàn Nghệ để
đặt, có lẽ rất nhiều người cũng sẽ cổ động, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn Hàn Nghệ với ánh mắt khó chịu.
Tin tức này vừa được lan ra, bỗng nhiên chấn động trong và ngoài thành.
Có người nói Hàn Nghệ ngốc, không biết lợi dụng loại cày này để kiếm
tiền. Cũng có người nói Hàn Nghệ có tấm lòng nhân hậu, so với những gia
tộc nội truyền ngoại bất truyền đó thì còn tốt hơn nhiều.
Nhưng dù thế nào, Phượng Phi Lâu cũng lại một lần nữa trở thành tiêu
điểm được chú ý nhất toàn thành, dường như tất cả mọi người đều chờ đợi
sự công bố bản vẽ của Phượng Phi Lâu.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào loại cày mới này, "Bạch sắc sinh tử luyến"
cũng nhanh chóng được truyền bá kinh người, nhanh chóng được phát tán
xung quanh. Hơn nữa địa vị trong lòng mọi người cũng đã có sự thay đổi
rồi.
Trước đây kịch nói trong mắt mọi người đơn giản chính là một sự tiêu khiển, không phải là chính đạo.
Nhưng giờ đã khác rồi, trong kịch nói của người ta còn hàm chứa trí
tuệ về thiên hạ thương sinh. Ai còn dám nói thấp kém, ai còn dám nói ngõ Bắc là cái tên thối tha.
Bây giờ cha mẹ nếu còn ngăn cản con cái mình đi xem kịch, đó không còn là một ngoại lệ, đều dùng loại cày mới này để nói chuyện.
Bắt đầu từ thời khắc này, địa vị của "Bạch sắc sinh tử luyến" cũng không thể layđộng được.
Về phần "Tài tử giai nhân" của Hoa Nguyệt Lâu quả thực là quá bi
thương, đau buồn, là lá cây thuần túy, bởi vì trên thế giới này có hai
loại kịch nói, chỉ có lấy hai loại này ra so sánh với nhau, trong sự so
sánh này thì "Tài tử giai nhân" đã trở thành trò cười rồi.
Tuy nhiên Tào Tú cũng là người thông minh, biết hoàn toàn là không
thể so sánh được, đừng nói "Bạch sắc sinh tử luyến", cho dù là tiểu phẩm nàng cũng không thể bì kịp. Tên tuổi của Hùng Đệ, Hoa Tử bây giờ không
kém so với tứ đại hoa khôi. Đi ngoài đường, không ít người qua đường đều chủ động chào hỏi họ. Hùng Đệ chính là một động tác tùy tiện bình
thường cũng đều có thể khiến cho mọi người bật cười. Cho nên, nàng đã để "Tài tử giai nhân" diễn vào buổi tối. Bởi vì Phượng Phi Lâu buổi tối
không kinh doanh, như vậy sẽ làm phong phú hơn lĩnh vực giải trí của
Nguyệt Hoa Lâu.
Đây là một biểu hiện nhận thua. Đó cũng là một cách sáng suốt.
Ngày thứ ba thử nghiệm thành công, Hàn Nghệ tuyên bố hôm nay dừng
diễn. Mà lý do dừng diễn khiến cho khách cũng không thể phản bác lại
được, bởi vì Phượng Phi Lâu hôm nay phải ra bên ngoài tặng cày Hùng Phi, hơn nữa còn công bố bản vẽ cày Hùng Phi.
Mà địa điểm tặng chính là ở ngoại ô phía bắc thành Trường An.
Chỉ thấy trên khoảng đất mênh mông cạnh cánh đồng, đầu người dao động, lần lượt cầm lấy.
Một dải vải trắng từ trên cây sào tra cao hai trường được thả xuống, phía trên viết "Phượng Phi Lâu", "cày Hùng Phi", "tặng".
Tiếc là nông dân hiện tại đều không biết chữ, hiệu quả tuyên truyền này cũng không như tính toán của Hàn Nghệ.
Cũng may vì sự tuyên truyền của hai ngày nay mà không ít bách tính xung quanh đều nghe tiếng mà tới.
Đối tượng tặng lần này chủ yếu là những nông dân bần cùng. Nhưng
không phải là thuộc nộ lệ của địa chủ, là người dân. Bởi vì nô lệ của
địa chủ, ngươi trang bị cho họ tốt hơn, đó cũng là đang giúp địa chủ
kiếm tiền, không liên quan gì tới họ.
Mặc dù Trường An là thủ đô, nhưng người nghèo chắc chắn không chỉ có
trăm người, chỉ có thể đến trước lấy trước, rất nhanh một trăm chiếc cày Hùng Phi đã được tặng hết. Bách tính được tặng cày Hùng Phi, ai nấy đều luôn miệng nói lời cảm ơn, dường như từ triều Đường mới có một lần, còn từ trước tới giờ chưa có người chủ động tặng nông cụ.
Nhưng, những người vẫn chưa được nhận không khỏi thất vọng, có những người buồn bực tới phát khóc lên.
Hàn Nghệ đích thân bước ra, khiến mọi người không khỏi nóng vội, liền công bố bản vẽ.
Chỉ thấy hai người cầm lên một miếng gỗ rất lớn, phía trên là một số bản vẽ liên quan tới cày Hùng Phi, vô cùng chi tiết.
Hàn Nghệ cầm một cây gậy tre nhỏ, vừa chỉ lên bản vẽ phía trên, vừa nói
kỹ xảo chế tác. Bởi vì loại cày Hùng Phi này còn liên quan tới một số kỹ thuật lắp đặt hậu thế, cho nên nếu không nói rõ, họ có khả năng sẽ nhìn không hiểu được.
Những người nông phu kia thì ngồi trên chiếu, chú ý lắng nghe, bao
gồm cả những bách tính đã nhận được cày, cả hiện trường khiến cho người
ta vô cùng cảm động.
Từ xa nhìn lại, nếu không biết nguyên nhân còn cho rằng Khổng Tử sống lại.
Đây khả năng là từ sau thời đại xuân thu, lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.
Điều này cũng khiến cho rất nhiều người qua đường chạy tới xem, số người đang không ngừng tăng lên.
Không chỉ như vậy, sau khi Hàn Nghệ nói xong còn để cho thợ thủ công
làm một lần tại hiện trường. Bởi vì đều là những linh kiện đã được chuẩn bị trước rồi, cho nên chỉ cần lắp đặt lên là được.
Sau khi lắp xong, Hàn Nghệ lại cho người đi chuẩn bị trâu kéo, lắp
cày Hùng Phi lên, lại lệnh cho thủ hạ có kinh nghiệm lên nói. Nông dân
kéo cày Hùng Phi xuống ruộng cày, còn hắn thì ở bên ruộng quan sát cẩn
thận, giảng giải về kỹ xảo sử dụng cày Hùng Phi, và một số kiến thức bảo dưỡng nông cụ. Ở đây cũng bao gồm rất nhiều kiến thức tiên tiến.
Những người nông phu này nghe thấy thế cũng đã có được những lợi ích không nhỏ, trong lòng cảm kích vô cùng.
Bận rộn, bất giác một ngày đã sắp trôi qua rồi, cũng đã tới lúc những người rông dân này rời đi rồi. Hàn Nghệ còn tặng cho mỗi thôn xóm một
bản vẽ. Mặc dù phần lớn nông phu đều không lĩnh hội được, nhưng rời đi
đều rưng rưng nước mắt.
Dường như từ trước tới giờ chưa từng có ai đối xử tốt với họ như vậy.
Không!
Trên thực tế cũng chưa từng có người tốt với họ như vậy.
"Ây da! Mệt quá! Hận là triều Đường này không có ngựa giết gà, Hoa Nguyệt Lâu làm không chuyên nghiệp."
Hàn Nghệ vừa lắc đầu vừa không khỏi oán hận nói.
"Thế nào gọi là ngựa giết gà?"
Nghe thấy giọng nói phía trên, chỉ thấy ba người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Trưởng Tôn Diên đều bước tới.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Ba vị công tử, sao các ngươi lại tới đây?"
Trịnh Thiện Hành bật cười ha hả nói: "Ba người chúng ta ngay từ sáng
sớm đã tới rồi, chỉ là ngươi vẫn luôn bận rộn, cho nên chúng ta cũng
không có muốn quấy rầy ngươi."
Vương Huyền Đạo nói: "Việc làm của Hàn tiểu ca hôm quả thực khiến cho người ta khâm phục."
Hàn Nghệ khiêm tốn nói: "Hai vị chê cười rồi, ta cũng không phải là
đơn thuần làm việc thiện, điều này kỳ thực cũng là đang giúp Phượng Phi
Lâu chúng ta tuyên truyền."
Chút thủ đoạn này sao có thể dấu giếm được ba người bọn họ, còn không bằng nói thẳng ra.
Trịnh Thiện Hành bật cười ha hả nói: "Người ta làm việc thiện, dù có
nguyên nhân bên trong, nhưng tuyệt đối không thể nói ra được. Ngươi thật ra cũng tốt, chúng ta đều không có hỏi tới, ngươi đã nói hết ra rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện này có gì mà giấu diếm, mọi người cùng có lợi mà thôi."
Trưởng Tôn Diên bỗng lên tiếng nói: "Nhưng hành động này của ngươi
quả thực là rất đáng quý. Nếu là thương nhân khác, nhất định sẽ kiếm
tiền từ việc này. Kỳ thực ngươi chỉ cần tặng cày Hùng Phi là được, vì
sao lại ngay cả bản vẽ cũng đều công bố."
Hàn Nghệ cười nói: "Thứ này không khó làm, nếu bán nhiều lắm cũng chỉ bán được một lần, kiếm cũng chẳng được bao tiền."
Nói tới đây, hắn bỗng dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: "Hơn nữa,
bản thân ta nghĩ rằng, làm kinh doanh thì có thể làm như vậy, nhưng duy
chỉ có ở phương diện canh nông thì không thể làm như vậy."
Trưởng Tôn Diên nói: "Đây là vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Thường có câu cửa miệng đốt rừng làm ruộng, tát ao bắt cá, chúng ta đều là vì muốn có miếng cơm ăn, nếu để các nông phu chết
đói, ai sẽ đi trồng lương thực cho chúng ta ăn no? Ta thấy tất cả đều
liên quan tới kỹ thuật canh nông, nên sớm phổ cập, quyết không thể thu
lợi từ việc này. Chỉ có nông dân giàu có, cuộc sống của chúng ta mới
càng ngày càng tốt đẹp hơn. Họ chính là cái gốc của chúng ta, tương tự
cũng là gốc rễ của Đại Đường chúng ta. Chúng ta nên tận tâm tậ lực bảo
vệ cái gốc này."
Trưởng Tôn Diên nghe thấy thấy lặng lẽ gật đầu. Còn Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành thì lộ rõ vẻ hổ thẹn.
"Lời này của Hàn tiểu ca quả thực khiến cho ta xấu hổ."
Trịnh Thiện Hành không khỏi cảm khái nói.
Gia tộc của họ có lẽ đều làm như vậy, bảo vệ kỹ thuật của nhà mình tuyệt đối không truyền ra ngoài.