Dương lão phu nhân nhíu mày, hỏi: "Thế Tần Chủ Bộ nói như thế nào?"
Dương Tư Nột nói: "Ông ta cũng không nói thêm gì, chỉ là thỉnh cầu ta bắt người, thế nhưng ta biết, ông ta sẽ không chịu giảng hoà đâu, dù
sao ông ta chỉ có một đứa con trai là Vũ nhi mà thôi."
Dương lão phu nhân nói: "Vậy nếu như muốn luận tội, thì phải xử trí như thế nào?"
Dương Tư Nột than thở: "Nếu như Hàn Nghệ muốn gánh tội thay cho thê
tử của hắn, chí ít cũng phải nhận án ba năm tù giam, trượng hình một
trăm, sung quân làm nô."
"Nghiêm trọng như vậy?"
"Bởi vì Vũ nhi là nhờ phúc ấm, được coi là thân phận tôn quý, mà Hàn
Nghệ chỉ là dân chúng bình thường, vì vậy tội danh phải tăng thêm hai
đẳng, hơn nữa thê tử của Hàn Nghệ còn trực tiếp dùng chân giẫm lên mặt
Vũ nhi, đồng thời còn sử dụng kiếm uy hiếp đến sinh mệnh của Vũ nhi nữa, đây đã xem là nhẹ rồi."
Dương lão phu nhân vừa nghe, nhất thời không có gì để nói, chuyện này xác thực quá sỉ nhục người khác, không phải làm mất mặt nữa, mà là giẫm mặt rồi, liền than thở: "Nếu phải sung quân làm nô, vậy thì tiền đồ của Hàn Nghệ cũng coi như xong rồi, lẽ nào không thể giảm nhẹ hơn một chút
sao, dù sao Hàn Nghệ cũng là người có công."
Dương Tư Nột nói: "Cái này còn phải xem Tần gia có nguyện ý mở một
mặt lưới hay không. Chỉ sợ Tần gia cố ý muốn xử tội nặng Hàn Nghệ, nếu
ta lại thiên vị, bọn họ chắc chắn đem sự tình làm lớn, nói như vậy, chỉ
sợ có mấy người sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, đả kích Dương gia chúng ta trên triều."
Bởi vì quý tộc Quan Trung là môn phiệt mới xuất hiện, còn được gọi là quý tộc quân công, mà những sĩ tộc khác thì bị gọi là quý tộc lạc hậu,
hai bên vẫn đang tranh đấu không ngớt, nếu như chuyện này xảy ra ở Quan
Trung, Dương Tư Nột có lẽ sẽ thong dong hơn nhiều, dù sao nơi đó là địa
bàn của ông ta, thế nhưng đây là Dương Châu, là địa bàn của người khác.
Thế lực của sĩ tộc Giang Nam đã thâm căn cố đế tại nơi này, Dương Tư Nột phải cẩn thận.
Dương lão phu nhân nói: "Nói như thế, then chốt vẫn là ở trên người Tần Nghiêm Chi."
Dương Tư Nột gật gật đầu, nói: "Kỳ thực vừa rồi ta đã thăm do thử ông ta , có thể mở một mặt lưới hay không. Thế nhưng ông ta tựa hồ cũng
không muốn, nhất định phải định tội Hàn Nghệ."
Dương lão phu nhân trầm ngâm nửa ngày, nói: "Một khi đã như vậy, vậy
thì lão thân đành ra mặt gặp Tần Nghiêm Chi một lần, thỉnh cầu ông ta mở một mặt lưới cho Hàn Nghệ."
Dương Tư Nột nói: "Như vậy sao được, mẫu thân đại nhân thân phận tôn quý, sao có thể hạ mình cầu người, vẫn để ta đi thôi."
Dương lão phu nhân khoát tay một cái nói: "Việc này nếu là con đứng
ra, vậy thì thành chuyện công rồi, sợ là sẽ càng náo càng lớn. Nếu như
là lão thân ra mặt cầu xin, vậy thì chính là việc tư, có lẽ chuyện lớn
có thể hóa nhỏ. Còn có tôn quý hay không, là xem một người thế nào mới
quyết định được, nếu là người có phẩm hạnh không tốt, thì còn nói gì đến tôn quý. Bất kể nói thế nào, Hàn Nghệ có ân với Dương gia chúng ta,
chúng ta tuyệt không thể ngồi yên không để ý đến, việc này liền quyết
định như thế, ngươi cung không cần nói nhiều."
Dương Tư Nột thấy ý mẫu thân đã quyết, không tiện nhiều lời nữa, chỉ hỏi: "Vậy không biết mẫu thân định làm như thế nào?"
Dương lão phu nhân yên lặng nửa ngày, mới nói: "Con nghĩ sao?"
Nếu không trừng phạt Hàn Nghệ, sợ là không được, Tần Nghiêm Chi tuyệt sẽ không đáp ứng. Chỉ có thể giảm bớt hình phạt mà thôi.
"Ta cũng cho là như vậy."
Dương lão phu nhân nói: "Con xem như thế này có được hay không, Hàn
Nghệ đã đắc tội Tần gia, nếu lại tiếp tục ở lại Dương Châu, e sợ sẽ có
rât nhiêu chỗ không thuận lợi. Thế nhưng hắn thật sự là một tài năng có
thể bồi dưỡng, đã như vậy, chúng ta sao không đem hắn đưa đi Trường An.
Đấy là địa bàn của nhị ca con, đây xem như là hắn phải ở tù một năm, mặt khác thêm vào trượng hình ba mươi nữa, ta thấy thế cung đủ rồi. Hắn
cũng mới chừng này tuổi."
Dương Tư Nột gật đầu nói: "Hết thảy nghe theo mẫu thân đại nhân làm chủ."
Hai người thương nghị xong, Dương lão phu nhân lúc này mới quay đầu
lại, hướng về Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, ta
thấy ngươi là cực kỳ khó tiếp tục ở lại Dương Châu này, liền dứt khoát
đi Trường An đi, ta sẽ viết một phong thư cho con trai thứ hai của ta ,
để hắn thu nhận giúp đỡ ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Để Hàn Nghệ rời đi Dương Châu, tất cả đều là vì bảo vệ Hàn Nghệ, nếu
như Hàn Nghệ tiếp tục ở lại Dương Châu, chắc chắn sẽ chịu đến trả thù,
đến lúc đó Dương Tư Nột lại phải đứng ra, việc này chỉ có thể càng ngày
càng phiền phức, hơn nữa hắn cung không có khả năng làm việc dưới chướng Dương Tư Nột, ngươi đã đắc tội người đứng thứ hai ở Dương Châu, vậy thì chuyện chịu đến chèn ép cùng bài xích là rất khó tránh khỏi.
Mà sở dĩ Dương lão phu nhân thương lượng cùng Dương Tư Nột ngay trước mặt Hàn Nghệ, đơn giản là vì muôn thưa cơ nói cho Hàn Nghệ, Dương gia
chúng ta đã tận lực giúp ngươi, thế nhưng chúng ta cung có khó xử của
mình, chuyện này ngươi cũng cần lý giải cho chúng ta.
Hàn Nghệ không nói gì, cau mày, mồ hôi đầy mặt, nội tâm vạn phần sợ
hãi, hắn không phải sợ hãi chuyện phải chịu đến trừng phạt như thế nào,
mà là đột nhiên cảm thấy chính mình giống như một con thú bị bắt vậy, là sống hay chết, hoàn toàn không có khả năng tự quyết định.
Từ trước tới nay hắn đều dựa vào chính mình, vì lẽ đó hắn chưa bao
giờ có loại cảm giác sợ hãi này, cảm thấy rất là bất lực. Hắn là loại
luôn luôn có nhiều chủ ý, hôm nay nhưng lại một điểm chủ ý cũng không
có, ngay cả miệng cũng không dám mở, thế này quá không giống hắn rồi.
Hắn không hiểu tại sao mình sẽ biến thành như vậy, phảng phất như có món đồ gì ràng buộc tay chân vậy, không cách nào cử động..
Dương Tư Nột nhíu mày nói: "Hàn Nghệ, mẫu thân đại nhân đang noi chuyên với ngươi, vì sao ngươi không đáp?"
Hàn Nghệ ngẩn ra, vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ lão phu nhân cùng Dương Công cứu giúp, tiểu tử vô cùng cảm kích."
Dương Tư Nột nói: "Tiểu tử ngươi phải nhớ cho kỹ lần giáo huấn này,
không nên lại làm xằng làm bậy nữa. Nhị ca của ta cũng không phải là một người dễ nói chuyện như vậy, nếu như ngươi lại chọc cho huynh ấy nổi
giận, cứ cố gắng mà hưởng thụ đi."
Hàn Nghệ đầu óc trống rỗng, hoàn toàn chết lặng nói: "Vâng, tiểu tử nhất định hối cải."
Dương lão phu nhân nói: - Thế nhưng ngươi cung đừng cao hứng quá sớm, chuyện này còn phải chờ ta thương lượng với Tần gia xong, mới có thể
giải quyết được. Nói tới chỗ này, bà lại lo Hàn Nghệ sợ hãi, liền lại
nói tiếp: "Bất quá ta thấy vấn đề cũng không lớn."
"Vâng, tiểu tử hiểu được."
Dương lão phu nhân lại hướng về Dương Tư Nột nói: "Việc này phải
nhanh, nếu như truyền tới trong tai những người khác trong Tần gia, đến
lúc đó nhiều người miệng lắm, chỉ sợ dù cho Tần Nghiêm Chi muốn mở một
mặt lưới, nhưng bị bức bởi áp lực của gia tộc, chỉ có thể kiên trì định
tội Hàn Nghệ thôi."
Dương Tư Nột nói: "Vậy ta liền phái người mời Tần Nghiêm Chi đến ngay bây giờ."
Dương lão phu nhân lại hướng về Dương Triển Phi nói: "Triển nhi,
ngươi trước dẫn Hàn Nghệ xuống ăn một chút gì đi, ừm, ngày mai ngươi
cũng cầm chút lễ vật đến thăm Vũ nhi xem thế nào."
Dương Triển Phi nói: "Tôn nhi tuân mệnh."
Nói xong Dương Triển Phi liền dẫn Hàn Nghệ đi ra ngoài.
Dương Triển Phi cung không có bạc đãi Hàn Nghệ, dẫn theo Hàn Nghệ tới một gian phòng nhỏ, đun một bình rượu nóng, làm chút thịt chín..
Thế nhưng Hàn Nghệ đối mặt rượu ngon thịt béo, vẫn chỉ nhíu mày không nói. Hắn vẫn còn đang suy tư tại sao mình lại trơ nên sốt sắng cùng sợ
hãi như vậy, không có biện pháp nào, thế này quá không giống hắn.
Dương Triển Phi giơ chén rượu lên nửa ngày, cung không thấy Hàn Nghệ đáp lại, bèn hô: "Hàn tiểu ca."
Hàn Nghệ ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nhìn Dương Triển Phi, vội vàng bưng
chén, nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, ta đang mải nghĩ chuyện của mình."
Dương Triển Phi uống cùng hắn một chén rượu, cười nói: "Ngươi có phải đang lo lắng chuyện trượng hình không? Yên tâm, ta sẽ căn dặn những
người kia, bảo bọn họ đánh nhẹ một chút, sẽ không để cho ngươi quá đau
đớn."
Hàn Nghệ là hoàn toàn không nghĩ tới việc này, đương nhiên, nếu như
có thể giảm nhẹ một chút đau đớn, vậy thì không thể tốt hơn rồi. Hàn
Nghệ gật đầu nói: "Đa tạ nhị công tử."
Hai người lại uống một chén, Dương Triển Phi than thở: "Ngươi nhìn
ngươi xem, gây họa lớn như thế. Còn băt bà nội ta phải đứng ra."
Trời ạ! Ta làm sao biết nhiều như vậy, nếu như biết trước như thế, sợ là. . . ta vẫn sẽ đánh hắn đi. Mẹ kiếp, ta cung là một người đàn ông a! Hàn Nghệ nói: "Nơi đây chỉ có hai người chúng ta, ta liền nói thẳng với ngươi, ta thực sự không nghĩ tới sẽ chọc ra họa lớn như vậy, ta vốn cho rằng tại Dương Châu, Dương gia các ngươi là một tay che trời, ai ngờ
lại phức tạp như vậy, Tần gia kia thật sự là lợi hại như vậy sao."
Dương Triển Phi nói: "Tần gia chỉ là một tiểu sĩ tộc mà thôi, không
thể so với những đại gia tộc kia được. Tuy nhiên Tần gia vẫn rất có danh vọng tại Dương Châu, hơn nữa, cha ta cung không thể không đề phòng các
sĩ tộc khác mượn cơ hội công kích Dương gia chúng ta. Kỳ thực trước khi
cha ta đến Dương Châu nhậm chức, bọn họ cũng đã cực lực phản đối rồi,
thôi đi, nói cho ngươi những thứ này, ngươi cũng không hiểu. Sau này
ngươi đến Trường An, phải chú ý một chút, Trường An không phải giống như Dương Châu. . . biết nói thế nào nhỉ, ừm, nếu như Tần Vũ đến Trường An, vậy hắn cũng chỉ xem như một người binh thường mà thôi, căn bản không
thể coi là quý tộc, đi trong thành Trường An tùy tiện tìm bất kỳ một vị
công tử ca nào cũng có thể bắt nạt y."
Hàn Nghệ nói: "Khủng bố như vậy?"
Dương Triển Phi lắc đầu nói: "Cũng không thể nói là khủng bố, ngươi
cung đừng sợ, đám công tử ca Trường An rất ít bắt nạt bách tính bình
thường, chỉ cần ngươi không chọc giận bọn họ, bọn họ cung chắc chắn sẽ
không cố ý tìm ngươi phiền phức, hơn nữa Trường An thượng võ, nhưng lại
trọng quy củ, dù cho ra đại sự, cũng rất ít có chuyện thỉnh cha mẹ đứng
ra, đều là tự mình giải quyết, bởi vì những công tử ca kia đều có thế
lực của riêng mình, không cần dưa vao cha mẹ. Nếu như ngươi lại đánh một vị công tử nào đó tại Trường An, vậy thì chắc chắn sẽ không giống như
Tần Vũ, kêu cha của mình đứng ra, kể cả ngươi muốn thế, y cung sẽ không
làm như vậy, bọn họ có đầy đủ biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng
chết, nếu như xử lý công băng, ngược lại là tiện nghi ngươi rồi."
Ta cũng không thích chọc giận bọn họ, vấn đề là có một số việc muốn
tới, ngươi muốn ngăn cung không ngăn được a. Hàn Nghệ cười hỏi: "Thế còn nhị công tử thì sao? Ngươi cung chưa bao giờ sống tại Trường An sao?"
Dương Triển Phi nói: "Cũng không gạt ngươi, khi còn bé ta vẫn tương
đối nhát gan, thế nhưng đại ca của ta lại là một mãnh nhân, bi danh tại
Trường An là Dương điên. Có một lần ta bị huynh đệ Vũ Văn gia bắt nạt,
bọn họ lấy một thùng mực nước đổ lên người ta. Sau khi đại ca ta biết,
trực tiếp nắm một thanh phác đao từ trong nhà, đuổi huynh đệ bọn họ đầy
đủ ba con phố Trường An, may mà hai huynh đệ kia chạy được nhanh, không
bị đại ca ta đuổi kịp. Chẳng qua vì việc này, đại ca của ta phải ngồi
nhà giam một tháng.
Khi đó đại ca ta mới mười bốn tuổi, cha ta tức giận đến mức muốn nhốt đại ca ta một năm cơ, tuy nhiên gia chủ Vũ Văn gia cũng không muốn truy cứu, còn khen đại ca ta dũng mãnh. Cũng chính là khi đó, mới chiêu đại
ca ta vào trong quân. Nhớ tới lúc đại ca ta gần đi, cha ta còn cùng đại
ca ta nói, ngươi không phải thích lấy đao chém người sao, có năng lực
liền ra chiến trưởng chém kẻ địch đi, ở đây thì tính là cái bản lĩnh gì. Đại ca ta cung không chịu thua kém, vào năm đầu Vĩnh Huy đi theo Cao
tướng quân, trong trận chiến bình định Mạc Bắc, lập xuống không ít công
lao, còn chém giết thúc thúc của Đại Hãn quân địch, hiện tại đã làm quan không nhỏ rồi."
Nói đến đây, Dương Triển Phi hứng thú dạt dào, thử hỏi ai không có một thời tuổi trẻ khinh cuồng chứ.
Hàn Nghệ nâng chén nói: "Đa tạ nhị công tử cho biết, Hàn Nghệ thực sự vô cùng cảm kích."
Dương Triển Phi nâng chén cười nói: "Ngươi nói gì vậy, tốt xấu gì chúng ta cung từng vào sinh ra tử cùng nhau mà, cạn."
"Cạn!"
...
...
Đêm đó Tần Nghiêm Chi liền đến đến Dương phủ, khi vừa thấy Dương lão
phu nhân đứng ra, trong lòng ông ta liền bắt đầu tính toán một lần nữa,
dù sao Dương lão phu nhân cung là đức cao vọng trọng tại Dương Châu, lại là thê tử của Dương Cung Nhân, ngươi không nhìn mặt tăng cũng phải xem
mặt phật nha.
Kỳ thực Tần Vũ cung không chịu đến nhiều thương tổn, then chốt là vấn đề tôn nghiêm, hiện tại Dương lão phu nhân tự mình đứng ra, cũng xem
như là cho ngươi đủ mặt mũi.
Dương lão phu nhân cung không có bức bách Tần Nghiêm Chi, mà là hạ
thấp tư thái, nói Hàn Nghệ có ân với Dương gia chúng ta, nếu như chúng
ta chẳng quan tâm, vậy thì là vong ân phụ nghĩa, như vậy là làm nhục gia phong. Nguồn b achngocsach. Mà nguyên nhân của việc này cung là do
Dương Phi Tuyết gây nên, ngươi cũng không cần quản Hàn Nghệ là người
nào, coi như bán một cái cho ta nhân tình, cho Hàn Nghệ một con đường
sống, đừng có đuổi tận giết tuyệt. Sau đó còn nói đến chuyện để Hàn Nghệ ở tù một năm, trượng hình ba mươi, tỏ vẻ trừng phạt.
Tần Nghiêm Chi đương nhiên không muốn, điều này cũng quá có lợi cho
Hàn Nghệ rồi, thế nhưng đồng thời ông ta cung phải thận trọng cân nhắc.
Bây giờ Dương lão phu nhân đứng ra, điều này có nghĩa là Dương gia nhất
định phải bảo vệ Hàn Nghệ rồi, đây là không đường sống nào khác.
Bởi vậy nếu như ngươi không cho Dương lão phu nhân mặt mũi, kể cả
Dương Tư Nột không lên tiếng, những người khác trong Dương gia cũng sẽ
không để yên, mẫu thân của chúng ta hạ mình cầu xin với ngươi, ngươi còn không biết điều, vậy Tần gia các ngươi phải cân nhắc lại chính mình một chút, thực sự cho rằng Dương gia chúng ta sợ các ngươi sao, nếu thật sự trở mặt, chỉ bằng Tần gia các ngươi, cũng chẳng giải quyết được việc
gì.
Hơn nữa Dương Tư Nột dù sao cũng là thủ trưởng của ông ta, nếu như ngươi quả thật một chút mặt mũi cũng không cho, vậy thì sau này sợ là cung
không sống yên lành được.
Sau khi trải qua đắn đo suy nghĩ, Tần Nghiêm Chi cuối cùng vẫn là đáp ứng rồi, không có cò kè mặc cả với Dương lão phu nhân, một lời liền
đồng ý, ngược lại nhân tình này đã quyết định bán rồi, ngươi còn không
phóng khoáng chọc người bực mình làm chi. Ông ta thậm chí còn không cần
Hàn Nghệ phải ngay mặt xin lỗi. Bởi vì lời xin lỗi của Hàn Nghệ thì đáng giá mấy đồng tiền, không ai hiếm lạ.
Cuối cùng quyết định phán Hàn Nghệ trượng hình ba mươi, ở tù một năm, kỳ thực bên Dương Tư Nột cũng không có ghi chép tội danh, trên danh nghĩa
là ở tù lưu vong, kỳ thực chính là để Hàn Nghệ đi Trường An.
Đêm đó liền chấp hành trượng hình, đây là Hàn Nghệ yêu cầu, ngược lại đều phải chịu đánh, đánh sớm yên tâm sớm, bằng không cứ luôn phải chờ
đợi, cũng rất là khó chịu.
Trong lúc thi hành trượng hình, tuy rằng Tần Nghiêm Chi không có xuất hiện, thế nhưng quan văn ghi chép lại la người của ông ta, Dương Triển
Phi cung không thể quá trắng trợn, trước đó liền căn dặn với nha sai
hành hình, chớ đánh cho đến chết, đánh mau đánh nhẹ thôi.
Tuy nhiên, trong lúc thi hành hình phạt, Hàn Nghệ vẫn không nói tiếng nào, cũng không phải hắn dũng cảm cỡ nào, chỉ là hắn vẫn đang bận suy
nghĩ chuyện khác, không có quá chú ý.
Tại thời khắc này, hắn cuối cùng đã rõ ràng vì sao sự tình lại diễn
biến thành như vậy, tại sao chính mình lại có vẻ luống cuống như vậy
rồi, rất đơn giản, chính là vì trên bả vai của hắn không còn là rỗng
tuếch nữa, mà là gánh một gia đình rồi.
Trong lòng có lo lắng, có vướng bận, dĩ nhiên se sơ hãi, khẩn trương, không biết làm sao. Hắn không thể lại giống như kiếp trước nữa, độc lai độc vãng, tự do tự tại, muốn đi thì đi, muốn ở cứ ở nữa. Thậm chí trước đây hắn có thể xem là không ai địch nổi, thế nhưng bây giờ hắn không
thể giống như kiểu trước đây nữa.
Vì một phần ý thức trách nhiệm mới khiến hắn rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Thế nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy một luồng cảm giác thành công,
bởi vì từng có lúc, hắn cho rằng với đức hạnh của hắn là không có cách
nào gánh vác một gia đình, hắn vô cùng e ngại những trách nhiệm này ,
cung vẫn liên tục trốn tránh chúng. Giống như một kẻ nhu nhược vậy, bài
xích những thứ này.
Thế nhưng từ khi đi tới Đường triều, gặp phải Tiêu Vân, Tiểu Dã, Hùng Đệ, vô hình trung hắn cũng đã bị ràng buộc lại, thế nhưng sự ràng buộc
này là tốt hay là xấu, cũng không nói rõ ra được. Bất kể nói thế nào,
hôm nay hắn đột nhiên cảm thấy, kỳ thực trách nhiệm cũng không phải cực
kỳ đáng sợ, hắn cũng có năng lực gánh một phần trách nhiệm này, chỉ cần
hắn có can đảm đi đối mặt. Chí ít hắn cũng không có quay mông lại, chạy
mất dép, đem trách nhiệm toàn bộ giao cho Tiêu Vân.
Hắn thậm chí cảm thấy kiếp trước hắn chính là một kẻ nhu nhược, một
hài tử vẫn chưa lớn lên, bởi vì hắn chưa bao giờ gánh vác những thứ mà
một người đàn ông nên gánh, hắn chưa từng có trách nhiệm với bất kỳ
người nào, thậm chí là chính hắn, hoặc là nói cả cái xã hội. Hắn đã hoàn thành việc lột xác từ một hài tử chưa trưởng thành đến một nam nhân
thành niên, có một số việc, nếu như ngươi không trải qua, liền cực kỳ
khó lớn lên, dù cho bộ dạng ngươi có lớn thế nào đi chăng nữa.
Nhưng cũng chính bởi vì vậy, khiến hắn trơ nên trông trước trông sau, sợ đầu sợ đuôi, không thể tự tin như trước, bởi vì trước đây hắn chỉ có một cái mệnh, mệnh là của ta, ta cũng không quan tâm, vậy thì các ngươi còn quản làm sao được. Vì lẽ đó hắn mới có thể làm việc phi thường quả
đoán, cái này cũng là một trong những nguyên nhân hắn thành công như
vậy.
Thế nhưng hiện tại bất đồng, hắn phải cân nhắc nếu như ta làm như
vậy, liệu có liên lụy tới đám Tiêu Vân hay không? Bởi vì hắn chưa bao
giờ phải cân nhắc những điều này, mới dẫn đến vừa nãy đầu óc của hắn
trống rỗng, không dám manh động như vậy, sợ gặp phải phiền toái lớn hơn.
Ba mươi đại bản, rất nhanh đã đánh xong. Nguyên bản sau khi đánh xong là muốn để Hàn Nghệ nghỉ ngơi tại Dương phủ một đêm, dù sao cửa thành
buổi tối vốn là đóng, thế nhưng Hàn Nghệ cố ý phải đi về, bởi vì lập tức phải rời đi Dương Châu, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, Dương Tư
Nột cung không có miễn cưỡng hắn, phái người đưa hắn trở lại.
Mà việc ở tù định tại năm ngày sau, nói cách khác sau năm ngày Hàn Nghệ nhất định phải rời đi Dương Châu.