Lúc này tại Thịnh Hạ Nhất Lâu, Thịnh Hàm đang dùng bữa trưa.
Trên bàn ăn rộng lớn chỉ có hai người ngồi đó, thiếu niên tuấn mỹ, tuổi
tác không lớn, ước chừng mười hai, mười ba tuổi, thế nhưng trên người
hắn mang theo một loại anh tuấn sắc bén, gương mặt lạnh lẽo không có
chút biểu cảm đang cầm đũa, gắp thức ăn cho mình, đối diện là một bóng
dáng nhỏ nhắn, cô bé mặc chiếc đầm suông, chân mang dép lê, mái tóc được quấn lên một cục, nhìn vào vô cùng đáng yêu.
Không khí trên bàn ăn có phần nghiêm trọng, một người thản nhiên ăn phần của mình, một người lại cắm cúi vào chén cơm, không ai nói chuyện với
ai.
Thịnh Hàm cố gắng nuốt hết cơm trong chén, trong lòng chỉ muốn có thể nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.
Kể từ lúc cô đi học về đến giờ anh trai vẫn luôn im lặng, cho dù cô có
chào hỏi thế nào anh trai cũng chỉ ừ một tiếng khiến một con người vốn
hòa đồng dễ gần như cô cũng không biết phải nói thêm gì, cô trở về phòng mình tắm rửa thay đồ xong thì Hà mẫu gọi cô xuống dùng bữa, mặc dù
không muốn nhìn gương mặt than đó của anh trai nhưng cô cũng không thể
bỏ bữa ăn, từ bữa sáng đến giờ cũng đã qua mấy tiếng, bụng nhỏ của cô
cũng đã lên tiếng khán nghị, vì vậy chỉ đành đi xuống lầu.
Lúc cô xuống, anh trai cô đã ngồi vào bàn, bởi vì đang ở nhà nên hắn ăn
mặc rất thoải mái, áo thun đen phối với quần jean xanh, cả người đều
tràn ngập hơi thở thanh xuân, thế nhưng cặp mắt đen như hắc diệu thạch
kia lại sắc bén như dao, một bộ dạng người lạ chớ đến gần, rõ ràng trên
bàn ăn còn đang trưng bày các món ăn được trang trí vô cùng đẹp mắt, hơn nữa vẫn còn tỏa ra mùi hương thơm phức, cảnh đẹp ý vui như vậy, đặt
cùng một chỗ với mặt than của thiếu niên, quả thật là phá hỏng mỹ vị mà.
“Ngồi xuống đi.” Giọng nói thiếu niên cũng giống như con người của hắn,
lạnh lẽo vô cùng, thanh âm như đánh vào lòng Thịnh Hàm khiến cô sợ đến
mức phải nhấc ghế ngồi xuống.
“Anh... anh trai ăn cơm.” Thịnh Hàm ngập ngừng, có chút chột dạ không
dám nhìn người đối diện, lúc nãy cô đã nói dối anh Hàn Thư, mặc dù chỉ
là bất đắc dĩ nhưng chính là đã nói dối, Thịnh Hàm trước giờ chưa từng
nói dối bất kì ai về bất kì chuyện gì, khi gặp vấn đề khó khăn cô cũng
chỉ giả vờ ngốc nghếch để lãng tránh, thế nhưng hôm nay cô lại nói dối,
vì Lôi Hành Liệt mà nói dối, cô không trách Kiều Ly, cũng không trách
Lôi Hành Liệt, bởi vì cô biết rõ, nếu anh trai biết được chuyện cô gặp
mặt Lôi Hành Liệt nhất sẽ tức giận.
Đừng hỏi Thịnh Hàm vì sao lại có suy nghĩ như thế, ngày Lôi Hành Liệt
đội mưa đưa cô trở về, câu đầu tiên anh trai cô hỏi không phải là “Em đã đi đâu?” mà là “Thằng nhóc đưa em về là ai?”, rõ ràng so với việc lo
lắng cho an nguy của cô, thân phận của Lôi Hành Liệt càng khiến anh trai cô bận tâm. Mặc dù sau đó anh trai cô không hề nhắc đến chuyện này nữa
nhưng sáng ngày hôm sau anh trai cô lại đổi tài xế lái xe cho cô, hơn
nữa người đó lại là Hàn Thư, một trong những trợ thủ đắc lực mà cha cô
để lại cho anh trai, không những thế anh trai còn bảo quản gia gọi điện
đến trường, muốn cô khi tan trường liền lập tức về nhà, như sợ cô sẽ la
cà đi đâu... hoặc là sợ cô đi gặp Lôi Hành Liệt, trước kia cô kết bạn
với Kiều Ly cũng không thấy anh trai có phản ứng lớn như vậy.
Thịnh Hàm trước giờ vẫn rất ngoan ngoãn, đối với lời nói của mọi người
trong nhà đều là nói gì nghe thấy, cô lớn lên với cuộc sống được bao bọc như vậy, sớm đã trở thành thói quen, thế nhưng hiện tại cô lại có chút
bất mãn, bởi vì anh trai cô quản cô quá nghiêm, ngay cả khi cô muốn kết
bạn với ai đó, anh trai đều ngăn cản, trước kia Kiều Ly cũng vậy, hiện
tại Lôi Hành Liệt cũng vậy. Thịnh Hàm biết rõ, dựa vào thân phận địa vị
của cô, chọn bạn thì phải nhìn vào gia thế trước, xem đối phương có xứng với mình không đã, đây là tư tưởng của người giới thượng lưu, cũng là
tư tưởng của người nhà Thịnh gia, bất quá Thịnh Hàm lại không thích cái
tư tưởng cổ hũ này, kết bạn mà thôi, bản thân vui là được, cần gì phải
chú ý nhiều như vậy?
Cũng bởi vì cần chú ý nhiều điều như vậy cho nên giờ phút này Thịnh Hàm
cũng chỉ có một mình Kiều Ly làm bạn, so với những đứa trẻ đồng trang
lứa khác, cô rõ ràng là có ít bạn hơn hẳn, cô cũng muốn kết bạn với
những người khác nhưng khi bọn họ nghe thấy tên của cô, nếu không phải
là sợ hãi không dám đến gần thì chính là hai mắt sáng rỡ như nhặt được
vàng, hoàn toàn không giống với Kiều Ly, một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, không nhiễm chút bụi trần.
Thịnh Hàm từng nghĩ, có lẽ cả đời này ngoại trừ Kiều Ly, cô sẽ không thể làm bạn với một ai khác nữa, thế nhưng vào một ngày mưa, cô gặp được
Lôi Hành Liệt... một chàng trai giống như mưa, cả người cậu tràn ngập
hơi thở lạnh lẽo của nước mưa, cậu có một đôi mắt thâm trầm, âm u, nhưng lại rất sáng, cả người cậu như bị bóng đêm bao phủ, một con người chưa
từng bước chân ra khỏi bóng tối, một người như vậy... khiến cô bị thu
hút, cho nên Thịnh Hàm mới muốn cùng cậu kết bạn, khởi đầu không được
tốt đẹp mấy nhưng sau cùng cậu vẫn là chấp nhận làm bạn với cô.
Sau Kiều Ly, Lôi Hành Liệt là người duy nhất mà cô muốn kết bạn, mặc dù
cậu có chút trầm lặng thế nhưng có cô ở bên cạnh cậu không cần phải lo
bản thân sẽ tĩnh mịch, quan trọng nhất là cậu không chê cô phiền.
“Ừ.” Thiếu niên lạnh nhạt đáp một tiếng.
Không khí vì vậy mà trở nên ngột ngạt, Thịnh Hàm vốn không phải là người chịu được yên tĩnh, hiện tại thấy một màn này, tâm tình càng thêm thấp
thỏm.
Vét sạch cơm trong chén, Thịnh Hàm vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cô cũng
thoát khỏi nơi này, vừa mới đứng lên đã nghe thấy một câu “Ngồi xuống”
từ người đối diện.
“Em... em ăn xong rồi.” Thịnh Hàm mím môi, cố làm ra vẻ trấn định chống
lại ánh mắt người đối diện, chính là bàn tay siết chặt mép váy của cô đã bán đứng tâm tình lúc này của cô.
“Ăn rồi cũng tốt, anh có chuyện muốn nói với em.” Thiếu niên cầm khăn ưu nhã lau miệng, liếc mắt nhìn cô, để lộ đôi mắt sâu thẳm, lạnh như hàn
đàm, không có chút độ ấm.
Nhìn vào đôi mắt đen láy như hắc diệu thạch đó Thịnh Hàm có chút không
được tự nhiên, ánh mắt hắn như một chiếc gương, phản chiếu bóng dáng của cô, bất quá Thịnh Hàm cũng nhìn ra được hàn ý trong đôi mắt đó, tựa hồ
như từ lúc có nhận thức đến nay cô chưa từng thấy qua đôi mắt của anh
trai xuất hiện một tia nào khác ngoại trừ sự lạnh lẽo, cũng không biết
anh trai đã trải qua chuyện gì, thiếu niên mười ba tuổi nhà người khác
đều đang trong thời kì phản nghịch, nếu không phải là ngang ngược ương
bướng thì chính là kiêu ngạo không xem ai ra gì, cũng không có người nào giống như anh cô, suốt ngày chỉ có một biểu cảm như vậy, a không
đúng... anh trai cũng từng cười qua, chính là mỗi khi anh trai cô cười
thì nhất định có người gặp xui xẻo.
Nhìn anh trai như vậy khiến cô nhớ tới bộ phim thần tượng tối qua, nhân
vật chính trong phim cũng là một con người lạnh lùng nhưng khi gặp nữ
chính lại trở nên ôn nhu dịu dàng, Thịnh Hàm nghĩ nghĩ, rốt cuộc là một
người con gái như thế nào mới có thể làm tan chảy trái tim băng giá của
anh trai cô? Đột nhiên có chút tò mò.
“Thịnh Hàm.” Nhìn vẻ mặt ngu ngơ đó của cô hắn liền biết ngay là cô đang suy nghĩ những chuyện linh tinh.
“Vâng?” Thịnh Hàm giật mình hồi thần, ánh mắt nhìn về người thiếu niên trước mắt.
Người này là anh trai cô, Thịnh Mộ Triều, người thừa kế của Thịnh gia,
từ nhỏ đã thông minh hơn người, mới chỉ học sơ trung nhưng trình độ đã
bằng học sinh cao trung, luận gia thế, dung mạo cùng tài hoa thì thành
phố S rất ít người có thể so sánh với anh trai cô, tuy nhiên trên đời
này không có bất kì ai hoàn mỹ, anh trai cô cũng vậy, nhìn bề ngoài anh
trai cô như bức tượng thần không tì vết nhưng lại có một tật xấu, chính
là bá đạo, quá bá đạo!
Thịnh Mộ Triều trước giờ làm việc chưa bao giờ nghĩ đến tâm tình của
người hắn, cũng giống như việc Thịnh Hàm kết bạn, hắn cảm thấy đám người đó không xứng cùng Thịnh Hàm làm bạn, cho nên đã ngăn cản, không hề
nghĩ đến việc Thịnh Hàm có thích hay không.
Không chỉ thế, tính tình của Thịnh Mộ Triều quả thật là... đáng ghét đến cực điểm, người gì đâu mag lạnh như băng, cứng hơn đá, lúc nào cũng
trưng một bộ mặt than, khiến người khác nhìn thấy liền muốn cách xa ngàn dặm, nhiều lúc nhìn vào gương mặt lạnh lùng của anh trai, Thịnh Hàm
nghĩ rằng có lẽ giữa cô và anh trai không hề có chung huyết thống, làm
sao một cô em gái đáng yêu như cô lại có một người anh trai lạnh lùng
như vậy chứ?
“Vì sao hôm nay lại về trễ?”
Đến, đến rồi, rốt cuộc cũng đến!
Thảo nào hôm nay cô về trễ mà hắn vẫn im lặng như vậy, hóa ra là đợi sau khi dùng bữa xong mới khởi binh vấn tội, rõ ràng là kế sách “Vỗ heo béo mới làm thịt” đây mà!
“Bởi vì cô giáo muốn em ở lại... giao một chút chuyện nên...” Thịnh Hàm
lắp bắp, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào người đối diện,
một bộ dạng làm chuyện xấu bị bắt gặp.
“Nói chuyện đàng hoàng!” Thịnh Mộ Triều hơi nhíu mày, thân là tiểu công
chúa của Thịnh gia, ở trước mặt người trong nhà còn ăn nói khép nép như
vậy đến khi ở trước mặt người ngoài chẳng phải là chịu khi dễ hay sao?
Hắn không muốn em gái mà mình nâng niu trong tay lại bị người khác khi
dễ, cho nên từ nhỏ Thịnh Mộ Triều đã sủng Thinh Hàm đến vô pháp vô
thiên, chỉ là càng lớn Thịnh Hàm tựa hồ càng trở nên ngoan ngoãn nghe
lời, không giống như các tiểu thư nhà khác đanh đá chua ngoa, điều này
khiến hắn rất là phiền muộn, chẳng lẽ phương pháp dạy dỗ của hắn sai rồi sao?
Thịnh Mộ Triều không biết, phương pháp dạy dỗ của hắn không hề sai cho
đến khi Thịnh Hàm gặp được Kiều Ly, chính Kiều Ly đã thay đổi cô công
chúa ngang bướng của Thịnh gia trở thành một cô gái nhỏ hiểu chuyện.
“Cô giáo gọi em lại có chuyện nên mới làm chậm trễ thời gian.” Thân hình Thịnh Hàm đứng thẳng tắp, gương mặt cũng căng đến lợi hại, không dám
thở mạnh một tiếng.
“Thật sao?”
“Thật mà...” Thịnh Hàm gật đầu như giã tỏi.
“Quản gia.” Thịnh Mộ Triều gọi một tiếng, quản gia không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện đằng sau hắn, trong tay còn cầm một quyển tập ghi
chú, ông ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Lúc nãy tôi có
gọi đến trường và hỏi, giáo viên của tiểu thư nói là sau khi tan trường
cô ấy đã nhắn với tiểu thư là phụ huynh của tiểu thư đang đợi phía dưới, muốn tiểu thư ngay lập tức ra về kẻo để người nhà đợi lâu, thế nhưng
tiểu thư lại chần chờ không thôi, sau cùng khi cô ấy ra khỏi phòng học
rồi tiểu thư vẫn chưa xuống.”
“Theo như lời Hàn Thư thì hắn thấy tiểu thư chưa xuống nên đã đi lên
tìm, gặp Kiều Ly tiểu thư, Kiều Ly tiểu thư nói là tiểu thư bị giáo viên gọi lại, cho nên...”
“Được rồi bác quản gia, là cháu sai, cháu thừa nhận là cháu nói dối,
cháu xin lỗi mọi người...” Thịnh Hàm cũng biết hôm nay bản thân cô sẽ
không chạy thoát khỏi tội danh này cho nên liền nhanh chóng nhận tội,
chỉ mong được anh trai khoan hồng.
“Hiện tại còn biết học nói dối?” Nói đến đây giọng nói của Thịnh Mộ
Triều không khỏi lạnh hơn vài phần, Thịnh Hàm trước giờ đều ngoan ngoãn
hiểu chuyện, cho dù có bất mãn với sự sắp xếp của hắn nhưng cũng không
dám nói dối một điều gì, vậy mà hiện tại còn biết viện lý do cho mình,
cũng không biết là ai vậy hư con bé.
Kiều • dạy hư • Ly: “...” Là cô sai sao? Được rồi, là cô sai.
“Em xin lỗi.” Thịnh Hàm cúi đầu, ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Vì sao lại về trễ?”
“Em... em muốn đi tìm bạn của em.” Thịnh Hàm cắn cắn môi, dưới ánh mắt
đầy áp lực từ thiếu niên đối diện, cô không thể nào chống cự được mà nói ra sự thật.
“Bạn?” Thịnh Mộ Triều tựa người vào ghế, đôi mắt tà mị hơi cong lên,
khóe môi khẽ nhếch, dấu hiệu cho thấy có người sắp gặp xui xẻo.
“Chính là thằng nhóc hôm qua?”
“Ân... chỉ là em không muốn anh tức giận, em sợ anh biết được chuyện này sẽ cấm em kết bạn với anh ấy...” Khó khăn lắm cô mới có một người bạn
mới, Thịnh Hàm quả thật không muốn mất đi một người bạn như cậu.
“Anh có cấm em kết bạn sao? Anh chỉ không muốn em chơi cùng những đứa trẻ không rõ lai lịch.”
“Sao lại không rõ lai lịch chứ? Lôi Hành Liệt cũng có cha có mẹ như
chúng ta, bởi vì gia cảnh khác biệt một chút anh liền cấm em chơi cùng
anh ấy sao?”