Vị Đoan Dương Vương Phi kia tức đến đỏ mặt, chỉ vào Lý Dịch
nói:
- Một Bá Tước nho nhỏ, chuyện đen trắng thị phi há có thể cho
ngươi tùy ý vặn vẹo, việc này nên báo cho bệ hạ, để bệ hạ phân xử!
Lý Dịch khoát tay nói.
- Bệ hạ có bệnh nhẹ, đã trở về nghỉ ngơi, việc nhỏ như vậy
thì Mật Điệp Tư có thể xử lý tốt, không cần đi quấy rầy bệ hạ.
Đoan Dương Vương Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu vậy thì tạm thời giữ mọi người lại, chờ bệ hạ tới phân
xử!
Thôi quý phi liếc nhìn Đoan Dương Vương Phi một chút, hình
như đang suy nghĩ gì đó.
- Bệ hạ giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm!
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh cao vút của thái
giám.
- Tham kiến bệ hạ, tham kiến nương nương….
Nhất thời trong điện vang lên thanh âm chào hỏi của các nữ tử,
trong trẻo uyển chuyển.
Cảnh Đế chậm rãi đi vào, hoàng hậu nương nương đi bên cạnh hắn,
một bên khác là trưởng công chúa điện hạ. Hắn đi vào trong điện, nhìn thấy Lý Dịch
và Lý Hiên, hơi ngẩn ra, hỏi:
- Tại sao hai người các ngươi lại ở chỗ này?
Sau đó nhìn sang nhóm cấm vệ trong điện, hỏi lần nữa:
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Tên thủ lĩnh cấm vệ kia lập tức tiến lên, cung kính nói:
- Bẩm bệ hạ, mới vừa rồi...
Hoàng hậu nương nương đi qua trò chuyện với thế tử phi, Lý
Minh Châu đi tới, nhìn Lý Dịch, hạ giọng hỏi:
- Ngươi lại gây chuyện?
Lý Dịch nhìn nàng một cái, chẳng lẽ hắn nhìn giống người hay
đi gây chuyện, từ trước đến nay đều là chuyện nó tự tới chọc hắn!
Nghe xong những gì thủ lĩnh cấm vệ nói, sắc mặt Cảnh Đế trầm
xuống.
Hắn quay đầu nhìn Thường Đức, Thường Đức lắc đầu, nói:
- Không có khả năng.
Cao thủ Tông Sư làm sao có thể chỉ vì bị thị nữ kia đụng phải
là đồ vật sẽ rơi từ trong tay áo ra được, mà nếu thật sự có rơi ra, nàng ta
cũng có thể nhanh chóng thu hồi lại trước khi đối phương kịp phản ứng. Chuyện
này thậm chí không cần suy nghĩ, vấn đề nhất định nằm ở trên người thị nữ kia.
Trong mắt tất cả nữ tử trong điện, bệ hạ là người công chính
vô tư nhất, mặc kệ phu nhân của Lý Bá Tước thật sự có hành vi trộm cắp hay bị
tên cung nữ kia vu oan hãm hại, trước mặt bệ hạ công chính vô tư, hết thảy đều
sẽ tra ra manh mối.
Dưới ánh mắt chăm chú của các nàng, công chính vô tư bệ hạ
đi tới trước mặt thị nữ kia, nhàn nhạt hỏi:
- Là ai sai sử ngươi?
...
Biểu tình trên mặt Đoan Dương Vương Phi lập tức cứng đờ,
Thôi quý phi nhìn thoáng qua Cảnh Đế, các nữ tử khác cũng hiện lên vẻ mặt không
thể tin được.
- Bệ, bệ hạ.....
Toàn thân tên thị nữ kia run rẩy, nói chuyện cũng trở nên lắp
ba lắp bắp.
- Trẫm hỏi lại lần nữa, là ai sai sử ngươi?
Khuôn mặt thị nữ kia vàng như đất, toàn thân run như cầy sấy.
- Kéo ra ngoài, đánh năm trượng rồi tiếp tục hỏi.
Cảnh Đế nhàn nhạt nói một câu, tên thủ lĩnh cấm vệ kia lĩnh
mệnh, hai cấm vệ lôi thị nữ kia ra ngoài, không bao lâu, bên ngoài truyền đến
tiếng kêu thảm thiết.
- Bệ hạ, cái này...
Thôi quý phi đi tới, chỉ chỉ bên ngoài, muốn nói lại thôi.
- Trong lòng trẫm hiểu rõ.
Cảnh Đế nói một câu, nhìn thoáng qua Lý Dịch và Lý Hiên,
nói:
- Hai người các ngươi còn ở nơi này làm gì, có cần trẫm sai
người đem thêm hai cái ghế tới đây cho các ngươi không?
Lý Dịch còn chưa kịp nói câu gì với Như Nghi thì đã bị lão
hoàng đế đuổi đi ra ngoài cùng với Lý Hiên.
Hắn còn đang muốn nhìn xem hậu cung của lão hoàng đế trông
như thế nào đâu, kết quả chỉ kịp nhìn thấy mỗi Thôi quý phi. Tuy rằng phong vận
của nàng ta vẫn còn nhưng tâm tư lại ác độc dị thường, việc lần này, hắn đoán hết
tám chín phần do nàng ta sai sử.
Thôi quý phi đúng không, Thôi gia đúng không, vừa vặn mấy
ngày nay hắn có chút ngứa tay, còn nửa tháng nữa thì Viện toán học mới khai giảng,
hắn có rất nhiều thời gian….
Bên trong cung điện, rất nhiều nữ tử vây quanh trưởng công
chúa điện hạ, Như Nghi thì trò chuyện với Trần gia tam tiểu thư, hoàng hậu
nương nương kéo tay của thế tử phi, không biết hai người nói chuyện gì mà khuôn
mặt nàng ta đỏ bừng, Thôi quý phi ngồi bên cạnh Cảnh Đế, khom người nói:
- Đều do thần thiếp không tốt, suýt chút quấy nhiễu yến hội
của tỷ tỷ.
Cảnh Đế khoát tay nói.
- Sau này phải quản lý hạ nhân bên người cho tốt, có ít người,
lá gan càng ngày càng lớn.
Một phi tử bên cạnh hắn cũng gật đầu tán đồng:
- Hạ nhân trong cung của thần thiếp cũng nên giáo dục lại, mấy
ngày gần đây, mấy viên dạ minh châu mà bệ hạ ban thưởng đều không thấy đâu, đồ
trang sức cũng không hiểu sao lại biến mất...
- Hạ nhân bên người thần thiếp ngược lại là tay chân sạch sẽ.
Yến Phi cười cười, chỉ có cung điện của nàng chưa từng mất vật
gì. Nha đầu Thọ Ninh kia còn luôn luôn đưa nàng một ít dạ minh châu hoặc vài
món trang sức, nha đầu đã trưởng thành, biết hiếu kính mẫu phi...
Có điều nữ nhi chung quy là nữ nhi, không thể sánh bằng Trần
phi sinh được một đứa con trai. Tấn Vương thiếu niên thông tuệ, nghe nói vị Lý
Bá Tước kia đã gửi tấu chương xin bệ hạ để Tấn Vương đi làm tiên sinh Viện toán
học. Bên ngoài thậm chí còn đồn đãi, vị Lý Bá Tước được bệ hạ vô cùng coi trọng
kia đang có ý định trợ giúp Tấn Vương lên làm vua….
Đương nhiên, những chuyện này cũng không liên quan gì tới nàng,
qua mấy năm nữ nhi có thể có một cái quy túc tốt, đó mới đúng là việc nàng để
tâm tới.
Không bao lâu, thủ lĩnh cấm vệ đi vào điện, nói:
- Bệ hạ, nàng ta đã khai.
Thị nữ kia khai rất nhanh, nếu như chỉ có hai chữ “Trượng
hình”, không có ân đãi đặc thù gì, như vậy thì đây chính là trượng hình thật sự.
Năm mươi trượng, đủ để một nam tử trưởng thành nửa sống nửa
chết, nếu người có hơi gầy yếu một chút, sợ là ngay cả tính mạng cũng không giữ
nổi.
- Đánh tới trượng thứ mười thì nàng ta đã chịu không nổi khai
ra hết.
Thủ lĩnh cấm vệ nói.
- Nàng ta thừa nhận khi nhìn thấy vòng tay của quý phi nương
nương thì nảy lòng tham, nàng ta vốn dĩ dự định giấu một chỗ ở ngoài điện nhưng
lại bất cẩn đụng vào Lý phu nhân, cho nên dứt khoát đẩy tất cả mọi việc lên người
Lý phu nhân….
- Tên tiện tỳ này...
Trên mặt Thôi quý phi lộ ra một tia buồn bực, nàng phất tay,
nói:
- Dám cả gan làm chuyện như vậy, người đâu, kéo nàng ta đi
xa một chút, đánh chết!
Cảnh Đế phất tay, nói:
- Hôm nay là chính là Tết Nguyên Tiêu, không nên làm ra mạng
người, đánh một trăm trượng, nếu vẫn còn sống thì trục xuất khỏi cung đi!
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Thủ lĩnh thị vệ đáp một tiếng, nhanh chóng bước ra ngoài.
Bệ hạ nói, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, không nên làm ra mạng
người, như vậy cũng không thể thật sự đánh chết nàng ta. Nhưng tội chết có thể
miễn, tội sống khó tha, dám ăn cắp trân bảo của quý phi, lại còn vu hãm cho phu
nhân của Bá Tước, đánh xong một trăm trượng này, sợ là nàng ta nửa đời sau chỉ
có thể nằm ở trên giường.
- Tên tiện tỳ này thật to gan!
- Vừa rồi suýt chút nữa chúng ta đã bị nàng ta lừa gạt.
- Đúng vậy, Lý phu nhân nhìn qua là người rất tốt, chắc chắn
là sẽ không làm những chuyện như vậy.
…
...
Tất cả nữ tử ở đây không khỏi cảm thán trong lòng, bệ hạ quả
nhiên anh minh, chỉ liếc nhìn một cái đã biết tên thị nữ kia vu hãm người khác.
Mà vị Lý Bá Tước đang lúc nổi bật kia, không chỉ được thánh thượng yêu thích, rốt
cuộc nếu nghiêm túc truy cứu, hành vi giữ gìn Lý phu nhân, bất kính với quý phi
vừa rồi của hắn, đã không phải việc mà một bề tôi dám làm.
Chẳng qua, một tên thị nữ nho nhỏ sao có thể làm ra việc lớn
mật như thế được, hơn nữa nàng ta còn là thị nữ bên người của Thôi quý phi. Rốt
cuộc có ẩn tình gì phía sau việc này hay không, mọi người ở đây không ai biết
được.
- Bệ hạ, thần thiếp có chút khó chịu, xin lui xuống trước.
Thôi quý phi lấy tay che trán, trong thanh âm có một tia ủ
rũ.
Cảnh Đế nhìn nàng ta, hỏi:
- Có cần truyền ngự y tới không?
- Không cần đâu, thần thiếp chỉ thấy hơi mệt, nghỉ ngơi một
lát thì tốt.
Thôi quý phi khẽ lắc đầu nói.
Cảnh Đế gật đầu, Thôi quý phi dẫn theo hai tên thị nữ đi ra
ngoài đại điện.
Nàng vừa bước ra cửa điện, Đoan Dương Vương Phi cũng lập tức
đuổi theo, trên mặt nàng ta tràn đầy không cam lòng.
Cung điện trong Phù Dung Viên rất nhiều, hoàng hậu, quý phi,
Yến Phi,.... các phi tử quan trọng đều có tẩm cung của mình, mà lúc này, ở
trong một cung điện, Thôi quý phi hơi cúi người đứng trong điện, biểu tình trên
mặt lạnh lẽo cực kỳ, không hề có chút mệt mỏi nào.
Đoan Dương Vương Phi từ bên ngoài đi tới, thanh âm có chút
phẫn nộ.
- Cái tên Lý Dịch kia đến cùng có lai lịch gì mà đáng giá bệ
hạ thiên vị như thế, rõ ràng ngài ấy không có nghiêm tra, nói không chừng Cầm
Nhi bị đánh cho nhận tội...
Bang!
Trong điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng tát vang dội,
Đoan Dương Vương Phi ôm lấy khuôn mặt bỏng rát của mình, trong mắt tràn đầy
không thể tin được.