Loli ngạo kiều đi tới, lại từ trong túi bách bảo của mình lấy
ra hai quả lê tươi mới, đặt vào trong giỏ.
Cái túi bách bảo này do Như Nghi may cho nàng, có thể đeo
chéo trên vai, bên trong còn có rất nhiều ngăn, Lý Dịch cũng không biết trong
túi đựng những thứ gì.
- Thọ Ninh không có mang lễ vật gì, những thứ này đưa cho đệ
đệ muội muội đi….
Tiết lão tướng quân sững sờ một chút, sau đó liền cười ha
ha, nói:
- Tốt, tốt, Thọ Ninh của chúng ta đã trưởng thành, biết đến
cửa phải đem theo lễ vật!
Giống như nghĩ đến cái gì, loli ngạo kiều lại lục túi lần nữa,
lấy ra một thứ hình vuông được bọc giấy bên ngoài, nói:
- Đúng rồi, còn có cái này nữa!
- Cái này là cái gì?
Tiết lão tướng quân cười hỏi.
Loli ngạo kiều suy nghĩ một chút, nói:
- Tiên sinh nói cái này gọi là mì ăn liền, để bao lâu đều sẽ
không hư, là…. vật phẩm thiết yếu cần chuẩn bị khi ở nhà hay lúc hành quân đánh
giặc, giết người diệt khẩu...
Nói xong, nàng mở ra giấy gói, bẻ một khối mì ăn liền xuống,
bỏ vào miệng, nhai răng rắc răng rắc vài cái, vì đang ăn cho nên nàng nói không
được rõ cho lắm:
- Như vậy là có thể trực tiếp ăn rồi, nhưng mà dùng nước
nóng ngâm một hồi thì sẽ ăn ngon hơn nhiều nha….
- Để bao lâu cũng sẽ không hư?
Tiết lão tướng quân nhìn nàng hỏi một câu.
- Nếu bảo quản tốt thì hẳn được mấy tháng….
Lý Dịch đứng một bên nghĩ một chút nói.
Đây lúc Vĩnh Ninh muốn ăn mì ăn liền, chính hắn làm tại nhà.
Cách làm tự nhiên rất đơn sơ, giản lược, nhưng hương vị cũng không tệ, chẳng
qua không có thêm các chất bảo quản nên hạn sử dụng khẳng định không được lâu
dài như đời sau, lại suy xét đến trình độ đóng gói giữ kín, hạn sử dụng nửa năm
khẳng định không đạt được, nhưng một nửa vẫn có thể.
Rầm!
Một thanh âm của ghế bị ngã đổ truyền tới, Lý Dịch quay đầu,
nhìn thấy Lý Hiên đang ngồi trên ghế ngây người không hiểu chuyện gì, vài vị
lão tướng đều đứng lên, ánh mắt nhìn hắn giống như sói đói…..
…
…
- Thật sự có thể bảo tồn ba tháng sao?
Đôi mắt của Mã lão tướng quân trừng lớn.
- Chắc có thể….
- Chắc?
- Tuyệt đối có thể!
- Pha với nước thì có thể ăn ngay?
Tống lão tướng quân nghiêm túc hỏi.
- Trực tiếp ăn hay pha với nước rồi ăn đều được, đương
nhiên, pha nước sẽ no bụng hơn, có điều phải cần nước nóng.
- Trên chiến trường nơi nào có nước nóng?
- Chuẩn bị sẵn nước sạch là được, chỉ cần mang theo vôi sống
rồi thả một chút vào nước bẩn để làm nước sôi lên, sau đó để nước sạch lên đun
nóng thay lửa…. Nếu còn dư vôi thì có thể đựng trong túi, thừa dịp địch nhân
chưa sẵn sàng rải vào đôi mắt của bọn hắn, quả thật là vật phẩm thiết yếu khi ở
nhà hay đi du lịch, hành quân đánh giặc, giết người diệt khẩu…..
- Không chỉ no bụng không thôi, còn phải để cho binh tướng
nhóm ăn có sức lực đánh giặc nữa!
Tiết lão tướng quân cũng trừng mắt to nhìn hắn.
- Cái này cũng không khó khăn gì mấy, làm thịt khô, rau xanh
khô, đến lúc đó nấu mì xong bỏ thêm vào, tuyệt đối đầy đủ dinh dưỡng.
- Nói cách khác, cái này có thể làm quân lương?
- Chỉ dùng khi khẩn cấp thôi, đồ ăn làm từ dầu chiên cũng
không thể ăn thường xuyên, có rất nhiều thứ có thể làm quân lương, thức ăn
nhanh phải không, chủ yếu là vấn đề đóng gói kín, có thể làm đồ hộp, đóng gói bằng
giấy bạc….
- Tại sao tiểu tử nhà ngươi không nói sớm chứ, ngươi có biết
chúng ta bị vấn đề quân lương làm bối rối biết bao nhiêu năm...
- Các người cũng không có hỏi ta….
…
...
Trong đại đường, Lý Dịch ngồi trên ghế, mấy vị lão tướng vây
quanh, giống như người bị thẩm vấn. Lý Hiên đứng một bên xem kịch, cười trên nỗi
đau của người khác, vừa rồi tên này thấy hắn chết không cứu, không ngờ mọi thứ
nháy mắt đảo ngược lại.
Tiết lão tướng quân tức giận tới mức dựng râu trừng mắt, vỗ
bàn một cái, cả giận nói:
- Nếu đã biết cách giải quyết vấn đề quân lương thì tại sao
còn giấu dốt, nếu ngươi là đệ tử của lão phu, lão phu quất chết ngươi từ lâu rồi!
Khi nào nên mềm thì phải lập tức mềm, ví dụ như khi đối mặt
Liễu nhị tiểu, không mềm thì thân thể gánh không được, mà khi nào cần cứng thì
cũng phải cứng, ví dụ như bây giờ, trong đầu có một cái thư viện lớn như vậy, tất
nhiên sẽ biết rất nhiều thứ, hắn cũng rất bất đắc dĩ a. Nhưng nếu hắn tung ta
tung tăng đi nói hết tất cả, sợ là đời này đừng mong làm gì khác nữa, vài chục
năm sau e là phải toàn thân toàn tâm vùi đầu vào công cuộc xây dựng Cảnh Quốc
phong kiến vĩ đại ….
Lý Dịch cũng bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đứng lên, chỉ vào Lý
Hiên:
- Mấy ngày nay hắn ăn mì ăn liền rất nhiều, nhưng cũng đâu
có nghĩ tới chuyện này đâu?
Chẳng phải Tiết lão tướng quân muốn tìm đệ tử để đánh sao,
Lý Dịch không phải, nhưng không sao, ở đây có một người là đệ tử của hắn!
Nụ cười vui khi người gặp họa của Lý Hiên bỗng chốc cứng lại,
ngay sau đó hắn nuốt nuốt nước miếng, lập tức lao nhanh ra ngoài như một cơn
gió.
…
...
Yến hội ở Tiết gia vô cùng đơn sơ, điều này khi bước vào Tiết
gia thì Lý Dịch cũng đã đoán ra được.
Xem ra tiền lương của nhân viên công vụ cổ đại cũng không
cao, cho dù đạt tới trình độ như lão tướng quân. Mặc dù sinh hoạt không thể gọi
nghèo khổ, nhưng hoàn toàn cách xa những gì hắn đã tưởng tượng.
Tần Tướng như thế, Tiết lão tướng quân cũng như thế, tuy rằng
trong đó cũng có nguyên nhân là gia tộc quá lớn, nhưng tổng thể tới nói, nếu
không có thủ đoạn khác thì ngay cả đại quan trong triều, sinh hoạt trong nhà
cũng không tốt lắm.
- Tiểu tử nhà ngươi quả thật biết rất nhiều thứ, lão phu
chưa từng nghĩ tới, chuyện quân lương còn cần phải có nhiều học vấn đến như vậy.
Tiết lão tướng quân ngửa đầu uống cạn một chén rượu lớn, cả
giận nói:
- Những tên hủ nho đó còn không bằng một đứa trẻ con, đọc
sách mấy chục năm đều cho chó ăn hết rồi hay sao?
- Lão phu thật sự không tin, ngươi chưa từng đi lên chiến
trường lần nào mà lại có thể hiểu được những thứ này?
Mã lão tướng quân đầy mặt nghi hoặc.
Tiết lão tướng quân bĩu môi, nói:
- Mã lão thất phu, ngươi chẳng lẽ đã quên, ngay cả binh pháp
mà tên tiểu tử này còn có thể viết được, huống chi quân lương, cái này đâu tính
là nan đề?
Trên mặt Mã lão tướng quân lập tức lộ vẻ bừng tỉnh, nói:
- Không lẽ đây cũng là do vị binh gia đại năng đã dạy binh
pháp cho ngươi nói?
Lý Dịch gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đó là vào một ngày mùa đông giá lạnh….
Lý Hiên sững sờ một chút, hỏi:
- Không phải là vào một ngày mùa hè khốc nhiệt sao?
Lý Dịch nhìn hắn, hỏi:
- Chẳng phải ngươi nói mùa đông sẽ khiến cho người khác tin
tưởng hơn sao?
- À…..
Lý Hiên rốt cuộc nhớ tới, nói:
- Ta nhớ rồi, cuối cùng đổi thành mùa đông.
Lý Dịch liếc hắn ta một cái, tuổi còn trẻ mà đã mau quên,
sau này hắn phải chú ý tần suất chuyện chăn gối mới được. Lý Dịch lắc đầu, quay
sang nhìn mấy vị lão tướng, tiếp tục nói: