Âm thanh truyền đến từ phía sau Lý Hiên, Lý Dịch mới nhìn đến
vị thanh niên xa lạ đứng sau hắn.
- Vị này là?
Lúc Lý Dịch hỏi câu này, trong lòng cũng đã có suy đoán.
Đây là người Vương gia phái tới thương lượng hợp tác.
Vương gia dù gì cũng là đại tốc lớn nhất nhì của Cảnh quốc,
loại chuyện này chắc hẳn gia chủ sẽ không thể lại đây, người trước mắt, rất có
thể đây là vị anh em vợ nào đó của Lý Hiên.
Lý Hiên giới thiệu nói:
- Vị này chính là ca ca của thế tử phi.
Trong lòng Lý Dịch khẽ nhúc nhích, ca ca thế tử phi, trưởng
tử của Vương gia, gia chủ tương lai, để vị Vương Vĩnh này qua đây, Vương gia
ngược lại lấy ra thành ý.
Lý Dịch nhìn Vương Vĩnh, đồng thời người thanh niên trước mắt
cũng đang đánh giá hắn.
Có thể khiến vương gia chủ động xin hợp tác làm ăn, toàn bộ
Cảnh quốc không có được mấy người, từ trước đến nay đều là người khác nhờ bọn họ,
nhưng mà lúc này đây phụ thân lại bảo hắn tự mình qua, đã là lễ ngộ quy cách cực
cao.
Đối với đủ loại sự tích về vị Lý Bá Tước này, trước đây hắn
đều đã nghe thấy, đấu với sứ thần Tề Quốc, đánh nhau với thân vương bổn quốc,
khiến một đám ăn chơi trác táng ở kinh thành mông nở hoa, giết người bằng ánh mắt
khiến Thục Vương nhảy hồ.
Tóm lại, những chuyện xảy ra liên quan đến vị Lý Bá Tước
này, có thể nói truyền kì đến cực độ.
Hôm nay nhìn thấy, đầu tiên là cảm giác ngạc nhiên, ngạc
nhiên vì người gây nên mưa gió ở kinh thành lại trẻ tuổi đến thế, với tuổi tác
như vậy, bao gồm gia đình đế vương trong đó, vố số người suốt cuộc đời đều
không thể đạt được đến đấy, thế hệ trẻ, chỉ được một người như vậy.
- Vương huynh, mời.
Lý Dịch duỗi tay hướng về phía phòng, cười nói.
Phái trưởng tử tới đây, thái độ của Vương gia vậy đã đủ rồi,
Lý gia đương nhiên cũng không thể chậm trễ.
Trong phòng, hai người ngồi xuống vị trí chủ khách, Lý Hiên
nhìn xung quanh hỏi:
- Ta ngồi ở đâu?
- Ngươi đi pha ấm trà, mang lại đây đi.
Lý Dịch không định gọi tiểu Hoàn lại đây, trước nay Lý Hiên ở
đây đều không coi mình là người ngoài, hôm nay để hắn hoàn toàn cảm nhận được cảm
giác chủ nhân.
…
- Hôm nay đa tạ Lý Bá Tước tiếp đãi, Vương Vĩnh cáo từ.
Tầm nửa canh giờ sau, vị trưởng tử của Vương gia đứng ở cửa
Lý phủ, quay đầu lại chắp tay nói.
- Vương huynh đi thong thả.
Lý Dịch chắp tay đáp lễ, nhìn đến khi hắn và Lý Hiên lên xe
ngựa, lúc này mới xoay người trở vào.
Thương lượng với đối phương về chuyện làm ăn, lúc bắt đầu
nói chuyện đã đi thẳng vào vấn đề, thẳng đến trọng tâm, cũng không lãng phí bao
nhiêu thời gian, rất nhiều vấn đề đã đều đã được nhất trí.
Đương nhiên, sở dĩ có thể bàn bạc ổn thỏa nhanh như vậy, bởi
vì Vương gia đã dâng cực kỳ thành ý, hắn đề ra rất nhiều điều kiện đều không do
dự mà đồng ý, phải biết rằng, Lý Dịch đã sớm chuẩn bị chuyện bọn họ sẽ cò kè mặc
cả, những điều kiện đó cũng coi như hà khắc, thế nhưng lại không ngờ, Vương
Vĩnh lại đồng ý những điều kiện đó.
Ở đây gần nửa canh giờ, hắn rất nhiều lần hoài nghi, có phải
lần này Vương gia cố ý đến để đưa bạc không?
Nói tóm lại, lần nói chuyện này tiến hành trong bầu không
khí hài hòa thân thiện, thậm chí thân thiện đến khó tin, trên đời không có chuyện
được ăn trưa mà không cần phải trả tiền cơm, cứ như vậy, ngược lại khiến trong
lòng Lý Dịch hơi cảnh giác.
Nhưng, trước mắt nhìn qua, mọi người đều kiếm được tiền, đối
với Lý gia cũng không có chuyện gì nguy hại, chuyện về sau như thế nào, tạm thời
cứ quan sát kỹ rồi nói.
Những gia tốc giống như Thôi gia, Vương gia, tuy rằng hào
môn cự vạn, nhưng trong mắt hắn, cũng không đáng sợ như vậy.
Rốt cuộc, chuyện nội bộ gia tộc này, đa phần là chuyện đồn đại
trong dân gian hoặc trong giới trí thức, mà như thế nào là người danh tiếng xấu,
thanh danh người xấu, chuyện này hắn thật sự một chút cũng không hiểu.
Vài tiểu nha hoàn trong phủ đang nghe tiểu Hoàn ríu rít nói
gì đó, Lý Dịch đi qua ho nhẹ một tiếng, lập tức tản ra mọi nơi, bận bịu đi chỗ
khác.
- Cô gia.
Tiểu Hoàn mặt đỏ hây hây, Lý Dịch thấy nàng vấn tóc hơi kì
quái, nhéo nhéo mặt nàng, nói:
- Vào đây.
Trong phòng, bên cạnh gương đồng, tiểu nha hoàn vẻ mặt đau
khổ hỏi:
- Cô gia, nhị tiểu thư vấn tóc rất xấu sao?
Lý Dễ cuối cùng cũng hiểu tóc nàng thoạt nhìn có vẻ ký quái
là vì sao, bèn thả tóc nàng ra, nói:
- Nhị tiểu thư nhà ngươi à, cầm kiếm chém người thì rất đẹp,
nhưng chải đầu…ha hả.
- Cô gia, để ta làm đi.
Tiểu nha hoàn muốn đứng lên khỏi ghế, lại bị Lý Dịch đè xuống.
- Đừng nhúc nhích.
Nghe được ba chữ “Đừng nhúc nhích”, như liên tưởng đến gì
đó, trên mặt tiểu nha hoàn lập tức hiện lên một tia đỏ ửng.
Lý Dịch vừa chải đầu cho nàng, vừa nói:
- Ngươi tuyệt đối đừng học theo nhị tiểu thư nhà ngươi, một
nữ hài tử, không nấu cơm, sẽ không nữ công, tóc cũng chải không được, còn luôn
thích phá của.
Liếc mắt nhìn gương đồng một cái, ở chỗ cửa rõ ràng có hàn
quang chợt lóe, Lý Dịch mặt không đổi nói:
- Nữ hài tử à, đều là phá sản, bạc dùng để xài, nữ hài tử
cũng không cần cả ngày vây quanh chuyện bếp núc, muốn độc lập, tự cường, điểm
này phải học hỏi nhị tiểu thư thật tốt.
Trong gương đồng thanh kiếm kia biến mất, Lý Dịch thở dài nhẹ
nhõm một hơi, tiểu nha hoàn nghi hoặc nó.
- Cô gia vừa rồi không phải nói là, tiểu Hoàn không được học
theo nhị tiểu thư sao?
- Đừng cử động.
Lý Dịch ấn đầu nàng,
- Lại cử động thì sẽ rối.
Sau một lát, nhìn trên đầu tiểu nha hoàn lại lần nữa xuất hiện
hai búi tóc, Lý Dịch duỗi tay điều chỉnh vị trí hai cái búi tóc một chút, gật gật
đầu, rốt cuộc trông thuận mắt hơn nhiều.
Tiểu Hoàn nhăn cái mũi hỏi:
- Cô gia, vấn tóc lên thật sự khó nhìn sao?
- Khó nhìn.
Lý Dịch gật đầu, dứt khoát nói.
- Hìhì, về sau tiểu Hoàn sẽ búi như vậy.
Lúc nàng nhảy nhót đi ra, đôi mắt cong thành trăng non, đây
là lần đầu tiên cô gia tự tay chải đầu cho nàng.
Chạy ra ngoài cửa, nhìn thấy một thân ảnh từ bên ngoài đi
vào, lập tức chạy qua.
- Tiểu thư, người đã trở về.
- Lần này cúng bái có thuận lợi không?
Như Nghi ngồi trước bàn trang điểm, đổi lại trâm châu, cắm
lên một cây trâm bình thường, Lý Dịch đi tới hỏi.
- Cũng thuận lợi.
Như Nghi cười nói:
- Những chuyện đó đều có hạ nhân đi làm, thiếp thân cũng chỉ
ở bên cạnh nhìn.
Nghĩ tới một việc, lại nói:
- Đàn Ấn đại sư Hàn Sơn tự nhờ thiếp thân vấn an tướng công,
nói tướng công nếu có thời gian, muốn cùng tướng công nghiên cứu phật pháp.
Làm sao có thời giờ cùng một hòa thượng tham thảo như thế
nào lừa dối người khác, đây chính là bất truyền bí mật, không có ngót nghét một
vạn lượng bạc, tuyệt đối sẽ không truyền.
- Tiểu Hoàn, là nương tử bảo nàng như vậy?
Lý Dịch nhìn nàng hỏi.
Một tiểu nha hoàn ngốc manh, tâm hồn như trẻ nhỏ, tuyệt đối
không có lá gan, cũng không có tâm tư đi làm chuyện tối hôm qua, tuy rằng hỏi rất
nhiều chuyện bị nàng phủ nhận, nhưng có thể khiến nàng giữ bí mật như vậy, cũng
chỉ có Như Nghi.
Như Nghi nhỏ giọng nói:
- Tiểu Hoàn đã mười sáu, hơn nữa nàng vốn dĩ là nha hoàn
thông phòng, nàng cũng thích tướng công.
- Mười sáu cũng còn quá nhỏ.
Lý Dịch thở dài một hơi, nói:
- Ít nhất phải chờ đến…hai mươi?
Như Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, nói:
- Thế nhưng tướng công, thiếp thân cũng chưa tới hai mươi nhỉ?
Lý Dịch nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy mười chín, không thể sớm hơn.
Như Nghi cúi đầu:
- Thiếp thân nghĩ, nếu tiểu Hoàn có thể vì tướng công, vì Lý
gia sinh một tiểu hài tử.
Thân thể Lý Dich hơi cứng đờ.
Vì bảo đảm trưởng tử là con vợ cả, cho dù nha hoàn thông
phòng hay thiếp thất, đều không thể sinh hài tử sớm hơn chính thất phu nhân, nếu
ở những thế gia đại tộc, xảy ra chuyện như vậy, thậm chí có thể liên quan đến mạng
người.
Hiện giờ, nàng đều không để bụng những chuyện đó sao?
Có thể nghĩ, trước khi ra quyết định này, trong lòng nàng,
trải qua ít nhiều do dự và giãy giụa.
- Tướng công.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, trong giọng chứa một tia nghẹn
ngào,
- Thiếp thân, thực xin lỗi.
Đường đường là cao thủ Tông Sư, giờ phút này cũng chỉ là một
vị nữ tử bình thường, trên gương mặt cực đẹp nổi bật hai hàng nước mắt.
- Hài tử có cái gì tốt, đều phiền muốn chết.
Lý Dịch trầm mặt, quay đầu đóng cửa lại, bế nàng lên, đi về
phía mép giường.
- Tướng công.
- Xuỵt, đừng nói chuyện, nương tử không phải thích hài tử
sao, chúng ta bây giờ sẽ sinh!
- Kỳ quái, cô gia và tiểu thư ở bên trong làm gì, sao lại
đóng cửa lại?
Tiểu nha hoàn đứng trước cửa một hồi lâu, gãi gãi đầu, đầy
nghi hoặc lẩm bẩm.