Triều đình đối với cái gọi võ lâm giang hồ từ trước đến nay
đều giữ thái độ không ủng hộ cũng không chèn ép.
Võ lâm thật sự tồn tại, điểm này dù ai cũng không thể phủ nhận,
nhưng nó tồn tại ở Cảnh quốc, lại nằm ngoài tầm kiểm soát của hoàng đế, điều
này, bất kì một vị quân vương nào đều không hy vọng nhìn thấy.
- Bọn họ có vi phạm pháp luật, nhiễu loạn trị an vùng phụ cận
kinh thành không?
Cảnh Đế đặt tấu chương sang một bên, mở miệng hỏi.
Hiệp nghĩa dùng võ vi phạm lệnh cấm, những người gọi võ lâm
anh hùng, nói trắng ra là lục lâm cường đạo, ý mạnh hiếp yếu cũng không ít,
trong danh sách truy nã của quan phủ có không ít loại người này.
Thường Đức lắc đầu, nói:
- Mật Điệp Tư phá lệ coi trọng chuyện này, trong mấy ngày
nay, vẫn chưa phát sinh chuyện gì. Ngược lại, trong ngoài kinh thành, mấy hôm
nay, trước có án kiện phát sinh, những nhân sĩ võ lâm tự xưng hiệp khách nghĩa
sĩ, trên đường đi gặp chuyện bất bình sẽ ra tay, vài tên nghi phạm bị truy nã
đã thua trên tay bọn họ.
Cảnh đế nghe vậy giật mình, từ trước đến nay chỉ nghe nói lục
lâm cường đạo vi phạm luật pháp, phạm phải nhiều vụ án tử, thế nhưng từ khi nào
lại trở nên tốt bụng như thế, vội vàng giúp quan phủ?
Thường Đức giải thích.
- Trong võ lâm có bảng hào hiệp, những người này nếu muốn nổi
danh trên bảng đó, cần phải làm nhiều việc nghĩa hiệp, các quan phủ địa phương
đều có thái độ ngấm ngầm đồng ý, thậm chí sẽ chủ động hợp tác với nhau, trị an
của một ít châu huyện, xác thực tốt lên rất nhiều.
- Hào hiệp bảng?
Cảnh Đế nghe vậy, đầu gật nhẹ, sau một lát lại nói:
- Võ lâm giang hồ, cũng là một cổ lực lượng khổng lồ, nếu có
thể sử dụng cho triều đình, như thế sẽ có không ít sự trợ giúp.
Trên mặt Thường Đức lộ ra tia cười khổ, nói:
- Bệ hạ, võ lâm… sẽ vĩnh viễn không thể làm việc cho triều
đình, những người đó phần lớn tính tình kiêu ngạo, si mê võ học, cực kì bài
xích quan phủ và triều đính, sẽ không trực tiếp làm việc cho triều đình. Huống
hồ, sau đại hội anh hùng, những người đó đều ai đi đường nấy, không hề dễ dàng
tụ tập như vậy.
- Bọn họ nếu có thể cứ tiếp tục như thế, cũng là một chuyện
tốt.
Cảnh Đế trầm ngâm một lát, lại hỏi:
- Nếu võ lâm minh chủ, có khả năng chiêu mộ không?
Nghĩ đến những tin tức Mật Điệp Tư tìm hiểu được, Thường Đức
lắc đầu cười, có hai vị tông sư tham dự, cuối cùng vị trí minh chủ thế mà lại
rơi vào người một tiểu cô nương, cũng là một chuyện kì lạ.
Đang muốn mở miệng, lúc ngẩng lên, lại thấy Cảnh Đế che ngực
lại, hô hấp dồn dập, sắc mặt thay đổi, thân hình chợt lóe, đã xuất hiện bên người
hắn, vọi vàng nói:
- Bệ hạ, bệ hạ……
Hai tên thái giám vội vàng từ trong diện chạy ra, không bao
lâu sau, thái y Lưu Tể Dân mang theo hòm thuốc, bước nhanh vào Cần Chính Điện…
……
……
- Đáng chết, mùa đông ở kinh thành sao lại lạnh thế này, đây
có lẽ hạ hơn mười độ…
Lý Dịch mặc một cái áo khoác thật dày đứng trong sân, vừa dậm
chân vừa không ngừng hà hơi vào tay.
Tiểu Hoàn đứng một bên cũng bọc mình kín mít, mang bao tay
thật dày, nhón mũi chân, giúp Lý Dịch phủi rớt tuyết trắng trên vai.
- Lão phu nhân hôm qua có nói, mùa đông kinh thành cực lạnh,
sợ cô gia và tiểu thư không quen…
Tiểu nha hoàn mới vừa qua sinh nhật mười sáu tuổi giúp Lý Dịch
sửa sang lại cổ áo, nói:
- Cô gia về phòng ngồi một lúc trước đi.
- Nếu ngươi lạnh thì đi về trước đi.
Lý Dịch lắc đầu, đôi tay xoa xoa vài cái, lập tức trở nên ấm
áp.
Hắn đã ở thế giới này trải qua mùa đông thứ hai, mùa đông ở
Khánh An phủ còn ổn, tuy rằng có tuyết trắng, nhưng lại không thể nói là lạnh,
mà mùa đông ở kinh thành, nói chung giống như đúc mười mấy năm đời trước hắn trải
qua.
Cầm trên tay một thanh tiểu đao bằng gỗ tinh xảo, tượng đá
trên bàn tuyết đã sắp hoàn thành.
Tiểu Hoàn nhìn tượng tuyết trên bàn đá, khóe miệng nhếch lên,
tổng cộng có bốn cái lớn bằng bàn tay trẻ em, đại tiểu thư, nhị tiểu thư, cô
gia, còn có nàng.
Tuy rằng sau khi dọn đến kinh thành, đếm không hết nhưng nơi
ăn ngon chơi vui, nhưng nàng vẫn luôn rất nhớ khi đó cùng cô gia và tiểu thử hằng
ngày ở trong trại.
Loli ngạo kiểu bọc chính mình thành gấu lăn từ trong phòng
ra đây, nhìn thấy tượng tuyết trên bàn đá, đôi mắt to lập tức trợn tròn.
- Ta cũng muốn ta cũng muốn, ta muốn cùng phụ hoàng và mẫu
phi ở bên nhau…phụ hoàng thấy được, nhất định sẽ rất vui…
Lý DỊch xoa xoa khuôn mặt nhỏ của loli ngọa kiều, nàng chưa
nói xong đã chạy ra, nhanh chóng xoa xoa mặt, ở một bên nhặt quả cầu tuyết ném
lại đây, tức giận nói:
- Ngươi đợi đấy, ta đi tìm Như Nghi tỷ tỷ!
Nói xong, lại lăn trở về trong phòng cáo trạng.
Lý Dịch đưa tay lên mặt mình, lập tức đánh mình một cái,
nhìn tiểu Hoàn bên cạnh, tiểu nha hoàn đã co cẳng chạy.
Dùng sức xoa xoa tay, quay đầu lại nhìn thoáng qua tượng tuyết
trên bàn đá, cười cười, xoay người đi về phòng.
Bây giờ là Cảnh Hòa năm thứ hai, mùa đông, hai mươi ba tháng
chạp, ngày tết ông Táo.
Đại hội anh hùng đã qua được hai tháng, hai tháng trước, lão
hoàng đế lại lần nữa bị bệnh, tuy Không đên mức nguy hiểm tính mạng, nhưng thân
thể vẫn không tốt lên, từ lâm triều mỗi ngày, dần dần thành ba ngày, năm ngày,
đến lúc này, bách quan lại thượng triều, đã đã chuyện bảy ngày trước.
Mùa đông khí hậu rét lạnh, không khí hanh khô, vốn là mùa
phát bệnh hen suyễn, Cảnh Hòa dã hai mươi mấy năm không gặp nắng lớn, biểu thị
mùa đông năm nay cũng sẽ đặc biệt lạnh, chuyện này đã được chứng minh trước đây
không lâu.
Trong khoảng thời gian này, Lí Dịch cũng tiến cung mấy lần,
thân thể lão hoàng đế trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không ngã xuống, ít nhất
chịu đựng được qua mùa đông này không có vấn đề.
Trong phòng và ngoài phòng hoàn toàn là hai thế giới, tết
ông Táo muốn ăn sủi cảo, Như Nghi đang gói, một bên là Liễu nhị tiểu thư, tiểu
Hoàn ngồi ở một bên khác giúp đỡ, Vĩnh Ninh chống cằm nhìn đối diện, còn về
loli ngạo kiều, chỉ đơn thuần đến phá.
Thấy Lý Dịch di vào, trên tay nàng dích đầy bột mì nhào về
phía Lý Dịch, Lý Dịch dùng tay chặn trán nàng, nàng chỉ có thể đứng tại chỗ
giương nanh múa vuốt.
Cuối cũng vẫn phải từ bỏ hành động bôi bột mì lên mặt Lý Dịch,
quay đầu lại nhìn Liễu nhị tiểu thư đang gói sủi cảo, lập tức ôm bụng cười.
Lý Dịch đã sớm hiểu rõ, Liễu nhị tiểu thư là tiên nữ không
dính khói lửa phàm tục, sủi cảo gói đẹp, đã có thể không gọi tiên nữ.
Đi qua thay Liễu nhị tiểu thư làm, đẩy một đống sủi cảo hình
thù kì quái của nàng ta sang một bên, sủi cảo nhanh chóng được gói xong, trước
khi trời tối, hai vị tiểu công chúa còn phải hồi cung.
Liễu nhị tiểu thư nổi giận đứng lên, sau khi liếc mắt trừng
hắn một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.
Bên này vẫn như cũ tuyết lớn bay toán loạn, sân được dọn dẹp
sạch sẽ, trong nháy mắt lại rơi xuống một tầng tuyết, hai tiểu nha hoàn cầm chổi
đứng cạnh bàn đá trong viện, ríu rít về chuyện gì đó, Liễu nhị tiểu thư đi qua,
nhìn bàn đá kia, hồi lâu, hồi lâu…..
Theo lệ thường trước khi ăn cơm sẽ đốt pháo, loli ngạo kiều xung
phong nhận việc đi đốt, lúc chạy khỏi vô tình trượt chân, hiện tại dẩu miệng
xoa mông, tâm nhìn thoạt nhìn rất bực bội, nhưng nhanh chóng biến mất lúc ăn được
cái sủi cảo có chứa đồng tiền, lại nhún nhảy khoe ra…..
Sau khi ăn xong, tuyết rơi nhỏ dần, Lý Dịch ngồi trong viện,
nghĩ một chút chuyện.
Lại qua mấy ngày, sẽ bước vào Cảnh Hòa năm thứ ba, trước mắt
trông có vẻ mọi thứ đều thuận lợi, nhưng sự thật là vẫn còn rất nhiều chuyện
chưa giải quyết, đến đầu mùa xuân, viện toán học sẽ mở cửa, khi đó, chắn chắn
không thể nhàn nhã như bây giờ…..
Một quả cầu tuyết không lớn bay tới, nện sau đầu hắn, bông
tuyết lạnh băng rơi vào trong cổ, làm hắn thanh tỉnh rất nhiều.
Phía sau truyền tới tiếng cười của loli ngạo kiều, Lý Dịch
quay đầu, lúc đi về phía bên kia, tiếng cười biến thành tiếng kêu sợ hãi……