Bên trong lều được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ở chính giữa lều
có một cái bàn, trên bàn có rất nhiều trái cây mới hái. Lão giả ăn mặc lôi thôi
tiện tay cho một khối vào miệng, gạt ra cái nút đậy bầu rượu đặt bên cạnh, ngửa
đầu rót một ngụm, tấm tắc khen ngợi
- Rượu ngon, quả nhiên là rượu ngon!
Hắn lại nếm thêm mấy khối bánh ngọt, lúc này mới thoải mái nằm
trên ghế, khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười cổ quái,
- Võ lâm minh chủ? Xem ra có chút thú vị….
Lão giả vươn tay định lấy một con gà đang tỏa ra mùi thơm nức
ở trên bàn, đột nhiên hắn nhìn thấy phía bàn bên kia, có một vị lão giả đang
giơ đùi gà lên, nhai hai cái rồi lắc đầu nói, “Hỏa hậu không tới, lãng phí lãng
phí”, sau đó lại giơ tay lấy cái đùi gà còn lại.
Ánh mắt đục ngầu của lão giả ăn mặc lôi thôi kia đột nhiên
sáng rực, khí chất cả người hoàn toàn biến đổi.
Sớm tại mười mấy năm trước, một thân võ học của hắn đã đạt đến
Hóa Cảnh, cũng chính là Tông Sư mà người trong võ lâm hay nhắc tới, thế nhưng
có người tới gần khi nào mà hắn hoàn toàn không hay biết gì. Coi như đối phương
là Tông Sư thì cũng trăm triệu không làm được tới mức này, cảnh tượng trước mắt
này thật vô cùng quỷ dị.
Hắn nhìn lão giả có đôi mắt híp lại một nửa kia, cảnh giác hỏi:
- Ngươi là ai?
Lão giả buông đùi gà trong tay xuống, ngước mắt nhìn hắn,
ngáp một cái, hỏi:
- Ngươi gọi là cái gì nhỉ... Từ Tiểu Quái?
- Từ…. Tiểu Quái?
Bởi vì lão giả ăn mặc lôi thôi thường xuyên có hành động
quái dị cho nên người giang hồ xưng hắn là “Từ Lão Quái”, kỳ thật cũng có ý
kính xưng trong đó, khi nào hắn bị người vũ nhục trước mặt như thế chứ?
- Lão già chết tiệt kia, ngươi tìm chết!
Từ Lão Quái còn chưa dứt lời, chỗ hắn vừa ngồi đã không còn
bóng dáng ai, một giây sau hắn đã xuất hiện trước mặt lão giả kia, bàn tay chuẩn
bị chặt đứt cổ họng hắn ta.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một bàn tay khô nứt như vỏ cây chụp
lấy cổ tay mình, khuôn mặt dữ tợn của Từ Lão Quái tức khắc ngưng trệ.
- Lão già chết tiệt?
Lão nhân đối diện chà lau tay của mình, đôi mắt híp mở ra,
nhìn Từ Lão Quái hỏi.
…
...
Như Nghi kéo tay áo của Lý Dịch, nói:
- Tướng công đừng tìm nữa, chắc Nhị Thúc Công lại đi tìm nơi
nào đó để ngủ rồi, đợi khi nào bắt đầu chính thức luận võ thì hắn sẽ xuất hiện
thôi.
- Nàng nói xem tại sao Nhị Thúc Công lại ngủ nhiều như vậy
chứ?
Lý Dịch đối với chuyện này vẫn luôn hết sức tò mò.
Như Nghi cười cười, nói:
- Công phu Nhị Thúc Công luyện chính là như thế, tướng công
không cần cảm thấy kỳ quái.
Lý Dịch kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ là ngủ quyền?
- Ngủ quyền là quyền gì?
Như Nghi nhìn hắn hỏi.
- Cái này không quan trọng….
Lý Dịch lắc đầu, hỏi:
- Công phu gì mà cần phải ngủ lâu như vậy chứ, nghe lão
Phương nói, Nhị Thúc Công đã ngủ gần như nửa đời người rồi.
- Cái này gọi Quy Tức Công.
Như Nghi giải thích nói:
- Thoạt nhìn thì Nhị Thúc Công đang ngủ, nhưng thực ra không
có lúc nào không luyện công.
Lý Dịch luôn cảm thấy cái tên “Quy Tức Công” này có chút
quen tai, cho đến khi trong đầu hiện lên gương mặt khó ưa của Thường lão đầu mới
rốt cục nhớ đến một ít tin tức.
Quy Tức Công, có thể tăng trưởng công lực trong lúc ngủ, hơn
nữa tốc độ tu luyện còn nhanh hơn người bình thường gấp mấy lần. Một người tu
luyện Quy Tức Công, về mặt chiêu thức sẽ không có gì hiếm lạ, nhưng theo tuổi
tác tăng trưởng, trình độ hùng hồn của nội lực có thể hù chết người.
Quan trọng hơn, tu luyện loại công phu này thật sự có thể sống
giống như rùa đen, nhẹ nhàng bước qua ngưỡng cửa trăm tuổi.
Điểm này Lý Dịch có thể lý giải, con người trong lúc ngủ thì
sự trao đổi chất bên trong cơ thể sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất, phim khoa học
viễn tưởng hay nhắc tới ngủ đông gì đó, hẳn cũng có đồng dạng cách giải thích.
Như vậy có nghĩa, hắn rất có khả năng không thể sống lâu hơn
Nhị Thúc Công?
Cái này thì có chút quá đả thương người, Lý Dịch lắc đầu, hắn
nhất định phải bắt được cái Quy Tức Công gì đó. Lúc trở về hắn sẽ tìm ra hết tất
cả cách làm gà, một ngày ba bữa ăn không trùng lặp, cho Nhị Thúc Công ăn đến
khi nào ói ra, cũng phải học được Quy Tức Công…
…
…
- Tiền, tiền bối, là vãn bối có mắt không tròng, mong, mong
tiền bối thứ tội!
Ở một chỗ trong lều, Từ Lão Quái đứng thẳng tắp, cúi đầu,
thanh âm phát run.
Lão giả kia ngồi bên cạnh bàn, nhặt lên cái đùi gà vừa rồi,
hỏi:
- Vừa rồi tên đạo cô ngoài kia, ngươi có thấy không?
- Thấy, có thấy.
Nghĩ đến vị đạo cô khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm kia, Từ
Lão Quái lập tức gật đầu.
Lão nhân lười biếng hỏi:
- Chờ một lát nữa nếu nàng ta ra sân, ngươi biết nên làm như
thế nào rồi chứ?
Từ Lão Quái lộ ra vẻ khó xử, thành thật nói:
- Tiền bối, cái kia, thực lực của vị đạo cô kia không tầm
thường, hẳn là cũng...
Hắn vừa mới nói một nửa, thấy đôi mắt hơi híp của vị tiền bố
khủng bố kia có dấu hiệu mở ra, cả người Từ Lão Quái run bần bật, lập tức nói:
- Tiền bối yên tâm, đêm nay vãn bối sẽ trói đạo cô kia lại
đưa tới phòng của tiền bối, nhất định không cho tiền bối thất vọng.
- Cái gì?
Lão nhân ngẩng đầu liếc hắn một cái.
Từ Lão Quái sửng sốt một chút, thử hỏi:
- Vậy, ý tiền bối là...
…
…
Trước cửa lều, Nhị Thúc Công vỗ vỗ vai Từ Lão Quái, nói:
- Tiểu Quái à, làm Tông Sư cao thủ thì phải có cốt khí một
chút. Dáng vẻ của ngươi như vậy sẽ bị người ta xem thường….
Từ Lão Quái nghe vậy, chỉ cảm thấy có một búng máu nghẹn
trong ngực.
Cốt khí?
Vừa rồi võ công hắn cực khổ tu luyện cả một đời suýt chút nữa
bị phế đi, còn nói cốt khí cái rắm!
Nếu không phải hắn đánh không lại lão quái vật trước mắt
này, một đám xương cốt già nua kia đã sớm bị hắn bóp nát.
Chẳng qua giờ phút này, đường đường là Tông Sư cao thủ cũng
chỉ có thể cười vuốt đuôi.
- Tiền bối, vậy thuốc giải kia….
- Chờ khi nào ngươi làm xong chuyện kia thì ta tự nhiên sẽ
cho ngươi thuốc giải.
Lão nhân nhàn nhạt nói một câu, sau đó chắp tay sau lưng chậm
rãi rời đi, hắn ta bước đi tập tễnh, giống như một bức tượng gỗ biết di chuyển.
Nhưng cũng chỉ có Từ Lão Quái rõ ràng, nếu thật sự coi hắn
như một lão già đã bước một chân vào quan tài, sợ là Tông Sư cũng phải ngã nhào
trước hắn ta.
Giờ phút này hắn thậm chí có chút hoài nghi, hắn thật sự đạt
tới cảnh giới Tông Sư sao? Tông Sư đã là đỉnh cao trong chốn võ lâm, địch thủ
khó tìm, cho dù cảnh giới ngang nhau, nếu không phải chiến đấu sống còn thì
cũng không dễ dàng phân ra thắng bại. Nhưng vừa rồi, hắn đã kiến thức đến cái
gì là chân chính bẻ gãy nghiền nát.
Tuy rằng võ học của hắn chủ yếu đi theo con đường âm nhu, vốn
dĩ không có lấy nội lực hùng hậu để xưng danh, nhưng cao thủ Tông Sư dù có
chênh lệch thì cũng không thể kém đến mức rõ rệt. Thế mà vừa mới so đấu nội lực
trong chớp mắt kia, như sông lớn đụng phải biển rộng, chạm vào liền tan nát….
Không thể không nói, Từ Lão Quái tung hoành giang hồ mấy chục
năm, một ít khái niệm hoặc nói tín ngưỡng ở trong lòng hắn, ngay vừa rồi đã
hoàn toàn bị sụp đổ.
Từ Lão Quái liếm liếm môi, trên đó vẫn còn vương chút vị ngọt.
Thứ mà vừa nãy hắn bị buộc ăn, nếm vào hình như cũng không giống như thuốc độc.
Chẳng qua, càng vô sắc vô vị thì độc tính càng thêm mãnh liệt,
càng ngọt thì cũng càng độc….
Hắn lấy tay sờ sờ chỗ nào đó ở xương sườn, vẫn còn hơi đau,
nơi đó cũng là chỗ tập trung độc tố. Nếu vào giờ này ngày mai mà hắn vẫn chưa
có thuốc giải thì cho dù Tông Sư cao thủ, cũng sẽ độc phát thân vong.
Sắc mặt Từ Lão Quái âm trầm, nhìn về hướng mà vị đạo cô kia
rời đi, quay người trở về lều.
Nếu hắn sớm biết hôm nay sẽ gặp được một lão quái vật như thế,
có chết hắn cũng không đi xem náo nhiệt. Về chuyện thuốc độc, vị cao thủ kia hẳn
sẽ không lừa hắn, sợ là chỉ còn cách liều mạng với vị đạo cô kia mới có một con
đường sống.
…
...
- Nhị Thúc Công, ngài đã trở lại rồi?
Lý Dịch thấy lão nhân gia chắp tay sau lưng đi vào, chỉ chỉ
trên bàn, nói:
- Ở đây có hai cái đùi gà, mới ra lò còn nóng hổi.
Nhị Thúc Công khoát tay, nói:
- Để đó đi, lão nhân ngủ một giấc trước đã, không có chuyện
gì thì đừng gọi ta.
Sau đó, hắn nằm xuống chiếc giường thô sơ đặt ở trong lều, một
giây sau tiếng ngáy lập tức vang lên.
Lý Dịch cảm thấy kỳ quái, không ngờ Nhị Thúc Công lại có thể
chống cự sự dụ hoặc của đùi gà. Hắn nhìn về phía Nhị Thúc Công, chất lượng giấc
ngủ tốt như vậy, thật khiến người khác hâm mộ....