Lễ bộ Viên Ngoại Lang Trần Vân Sơn lên chức nằm trong dự
đoán của đa số mọi người ở đây.
Cho dù chuyện con cháu chết của Trần Vân Sơn, Đại Lý Tự cùng
Mật Điệp Tư còn chưa có kết luận, nhưng mơ hồ chỉ rõ Thục Vương ra tay.
Thục Vương chân trước rời đi kinh đô, chân sau có hơn mười
tên tử sĩ đánh lén trong hẻm Dương Liễu, Mật Điệp Tư nửa đêm xuất động, tuần
nhai Vũ Hầu cũng nhìn thấy, loại sự tình này thế nào đều không gạt được.
Chỉ là, bị trục xuất khỏi kinh đô, đây đối với khả năng có
thể ngồi lên vị trí Đông Cung của Thục Vương mà nói, đã là trừng phạt cực kỳ
nghiêm trọng, đám phe phái Thục Vương càng bị đả kích trầm trọng, bây giờ hắn
đã rời xa kinh đô, nếu lại triệu hồi nghiêm khắc tra khảo, sợ là sẽ khiến cho
thời cuộc rung chuyển, được chả bằng mất.
Dù sao, tuy đám phe phái với Thục Vương ở ngay đây trên triều
đình tạm thời thất thế, nhưng vẫn không thể bỏ qua sức ảnh hưởng, suy nghĩ cẩn
thận, bệ hạ còn có vài vị hoàng tử trưởng thành, nhưng cho dù ngay vào khi Thục
Vương thất thế, ưu thế của hắn cũng không phải mấy vị hoàng tử có thể so sánh
được.
Bởi vậy, vụ án này, cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Trần Vân Sơn từ lễ bộ Viên Ngoại Lang thăng chức lên Lễ Bộ
Lang Trung, sợ rằng bệ hạ đang đền bù tổn thất cho hắn, chỉ là đoạn đường thăng
chức này, cũng không tránh khỏi quá mức tàn khốc.
Trần Vân Sơn gặp sự việc như vậy nên đã rời khỏi trận doanh
Thục Vương, nghe nói còn kém chút nữa bất hoà với Trần Quốc Công phủ, chuyện
này cũng không ngoài suy đoán của nhiều người, mối thù giết con, tuy không thể
trả thù, như thế nào lại dễ dàng bỏ qua, sao có thể tiếp tục trung thành với Thục
Vương?
Những ngày này, từng người lần lượt rời đi trận doanh của Thục
Vương, hắn không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, chỉ là
việc xảy ra sau này, rất nhiều quần thần rốt cục thấy rõ rất nhiều chuyện, từ
do dự biến thành kiên định, cả thái độ Tần gia cũng bắt đầu mơ hồ thay đổi,
cũng làm cho nhiều người bắt đầu phân vân.
- Tử sĩ?
Ngón trỏ của Lý Dịch vô ý thức đập mặt bàn, lặp lại lời vừa
rồi của Lữ Lạc một lần.
- Vâng.
Lữ Lạc gật đầu.
- Đêm qua giờ Tý, có một đám người áo đen len lén lẻn vào hẻm
Dương Liễu, may mà chúng ta biết những ngày này không yên ổn, lo lắng những người
kia lại có hành động, mỗi đêm đều sẽ an bài người trông coi, những hắc y nhân
kia hung hăng không sợ chết, vốn muốn bắt một người sống hỏi rõ ràng, không ngờ
tới người cuối cùng vậy mà uống thuốc độc tự sát. Sau cùng những thi thể này
tất cả đều bị người Mật Điệp Tư mang đi, còn không rõ thân phận những người kia
lắm.
Thân phận người áo đen cũng không có gì khó đoán, không chơi
âm mưu quỷ kế, cũng không loanh quanh vòng vo, dựa theo phong cách hành sự mà
xem, là Thục Vương không thể nghi ngờ.
- Vẫn còn có chút mềm lòng.
Lý Dịch thở dài một hơi, lắc đầu.
Mức độ những đồng dao đó cùng dị tượng kia, vẫn không thể
nào chạm tới phòng tuyến cuối cùng của quần thần cùng lão hoàng đế, nếu không,
kết quả của Thục Vương, không chỉ bị đuổi khỏi kinh đô.
Chỉ là tên này ở kinh đô lâu như vậy, thế mà cũng không có
lôi kéo cấm vệ hoặc tướng lĩnh nào, cũng không làm được chuyện gì quan trọng,
đúng là một phế vật.
Hắn nhìn Lữ Lạc, thuận miệng hỏi:
- Bây giờ chúng ta còn chưa phát triển đến Thục Châu?
Lữ Lạc gật đầu, nói:
- Thục Châu xa xôi, đi sâu thêm một chút sẽ đến Triệu Quốc,
đối với Châu Phủ hoang vắng như thế, chúng ta tạm thời còn không có ý định phát
triển.
- Điều kiện càng gian khổ, chúng ta càng không thể lùi bước,
muốn phát triển thì phải có tinh thần không sợ khó khăn gian khổ.
Lý Dịch châm thêm nước trà cho hắn, nói:
- Tuy Thục Châu hoang vắng, chúng ta cũng không thể buông
tha, nếu có người nguyện ý đi Thục Châu phát triển, tiền lương tăng gấp ba,
hàng năm cho phép nghỉ ngơi một tháng có lương, về nhà thăm người thân một lần.
Hắn tính toán thời gian, tiếp tục nói:
- Hai năm sau, nếu nguyện ý trở về, lập tức thăng làm chủ sự
phân lan kinh đô.
Loại đãi ngộ này, so với phiêu bạt khắp nơi, với nghệ nhân
luôn xem bốn biển như nhà mà nói, rất khó từ chối.
Nhưng chỉ ra ngoài hai ba năm mà thôi, Thục Châu hoang vắng,
nhưng tiền lương cũng không thiếu, gấp ba tiền lương, một tháng ngày nghỉ, cho
phép về nhà thăm người thân, tính toán một chút, ít nhất ba tháng vẫn còn nhiều,
chỉ sợ một khi tin tức thả ra, người báo danh một phen giành giật.
Huống chi, sau đó hai ba năm có thể thăng làm chủ sự phân
lan kinh đô, cả đời này coi như không cần lo nghĩ.
Sau khi lấy lại tinh thần, Lữ Lạc gật đầu, nói.
- Tốt, sau khi ta trở về lập tức an bài.
- Đại hội anh hùng chuẩn bị tới đâu rồi?
Lần này trong chốn võ lâm khó được dịp tụ họp, mấy ngày qua,
sự việc ở phương diện này, Lữ Lạc vẫn luôn đang phụ trách.
Lữ Lạc gật đầu nói:
- Đã chuẩn bị không sai biệt lắm, hai ngày này bài danh trên
Thiên bảng đã phát sinh biến động vô cùng lớn, Tông Sư cao thủ, trước mắt còn
chưa có vị nào xuất hiện, nhưng cũng không thể loại trừ trên Thiên bảng có vài
cao thủ cũng chưa xuất toàn lực, sợ là khi tỷ thí chính thức, khả năng sẽ còn
có thay đổi lớn.
Dù sao vùng lân cận kinh đô cũng quá mức mẫn cảm, cuối cùng
Đại Hội Võ Lâm tổ chức tại sân bãi cách xa kinh đô hơn mười dặm.
Lần này đại hội không chỉ luận võ, còn giao lưu, từ chỉnh thể
giang hồ võ lâm mà nói, là một cỗ lực lượng khổng lồ, đáng tiếc lại bị xẻ thành
năm bè bảy mảng, khó có thể tụ tập, có điều nếu bọn họ thật sự tụ tập lại, triều
đình sẽ đau đầu.
Từ sau khi Anh Hùng Bảng xuất hiện, ngược lại loại tình thế
này phát sinh biến hóa rất nhỏ.
Tuy người tập võ tâm cao khí ngạo, nhưng cũng rất tôn trọng
cường giả, một khi có thể đứng bài danh hàng đầu trên Thiên bảng, sau đó danh
tiếng lan truyền ra ngoài, ngay lập tức sẽ xuất hiện một nhóm tùy tùng lớn, cao
thủ có tính tình lạnh lùng đối với những người này chẳng thèm ngó tới, nhưng
cũng có người thừa cơ xây dựng thế lực của bản thân, các lộ bang phái trong chốn
võ lâm, đột nhiên tăng lên.
Trong chuyện này, thế lực Liễu Minh khổng lồ nhất.
Dù sao, hai bài danh cao thủ trên Thiên bảng, đều là người của
Liễu Minh, trong đó một vị, là Tông Sư trong truyền thuyết, có cơ hội lấy được
chỉ điểm của Tông Sư, là ước mơ tha thiết cả một đời của bao nhiêu người tập
võ.
Các nhân sĩ võ lâm từ bốn phương tám hướng tuôn ra mà đến,
cho dù quy tắc Liễu Minh thu nạp thành viên cực kỳ khắc nghiệt, nhưng tốc độ
khuếch trương cũng cực kỳ kinh người.
Từ sau khi bảng hào hiệp xuất hiện, cho tới đại hội anh hùng
hôm nay, toàn bộ giang hồ võ lâm, đều đang bị chậm rãi quấy động.
Mặc dù có được vị trí minh chủ võ lâm, cũng chưa chắc có thể
hiệu lệnh giang hồ, nhưng cái tên tuổi kia, đối với người tập võ mà nói lại là
vinh quang chí cao vô thượng, võ lâm minh chủ, thiên hạ đệ nhất cao thủ, đủ để
nói khoác cả một đời.
Đương nhiên, mặc cho Lý Dịch muốn như thế nào cũng vô dụng,
Thái Cực mà Liễu nhị tiểu thư cũng do hắn tay nắm tay dạy, một ngày là thầy, cả
đời là thầy.
Về sau lúc viết tiểu sử cho nàng trong tương lai, nhất định
sẽ viết ra.
Sư phụ võ lâm minh chủ, đây mới thực sự là tồn tại lợi hại,
thổi hai đời đều không đủ.
Trên triều đình thay đổi khôn lường, có người xuống, có người
lên, đây đối với bá tánh kinh thành dân mà nói, chỉ là đề tài nói chuyện nhất
thời.
Không bao lâu nữa, cao lắm là năm ba ngày liền lại có chuyện
mới xuất hiện, để bọn hắn đem chuyện lúc trước quên ở sau ót.
Hai ngày trước còn đang thảo luận hồ ly làm sao nói chuyện
được, rốt cuộc Hoàng Đế là ai làm, đến mấy ngày nay, đề tài đàm luận, đã biến
thành trong Câu Lan bên tung ra vài bộ kịch mới, có một cô nương hát khúc lớn
lên mi thanh mục tú, rất được mọi người ưa thích
Tất cả phảng phất lại khôi phục lại sự bình yên.
Ngay tại nơi bình yên này, ở một tửu lâu trong kinh thành, một
vị hán tử khôi ngô cõng đao ngửa đầu rót mấy ngụm liệt tửu, cười lớn một tiếng,
- Kinh đô quả nhiên là kinh đô, rượu cũng không giống những
nơi khác.
Sau đó ném xuống một miếng bạc vụn, mang theo vò rượu, bước
nhanh rời đi.
Phía ngoài kinh đô, công tử trẻ tuổi một tay cầm kiếm, ngăn
một người qua đường lại, sau khi hỏi thăm hai câu, mỉm cười gửi tới lời cảm ơn,
nhìn sang một hướng khác, thân ảnh rất nhanh biến mất.
- Tham kiến nương nương!
Cùng một thời gian, thân ảnh một đạo cô trung niên mặc đạo bào
rộng thùng thình từ trong sân đi ra, hai người áo tím sớm đã được chào đón
ngoài cửa nhìn thấy lập tức khom người.
Vô số bóng người, hướng về cùng một chỗ sân bãi ngoài kinh
thành.