Lần này đánh chết hắn cũng sẽ không thỏa hiệp, đại bạch thỏ
chính là đại bạch thỏ, đi tới đâu cũng là thỏ trắng lớn, miễn là trắng lớn, thỏ
trắng thái gì đó cũng không được.
Liễu nhị tiểu thư khinh thường tiếp tục tranh luận với Lý Dịch,
hỏi:
- Trời sáng ngươi sẽ vào cung?
Lý Dịch gật đầu, chuyện náo nhiệt đến như thế sao hắn có thể
bỏ qua được:
- Ừ, sáng mai ta sẽ vào cung một chuyến.
- Vậy ngươi giúp ta đưa mấy quyển bí tịch này cho Lý Minh
Châu.
Liễu nhị tiểu thư đi tới, đặt mấy cuốn sách ở trên bàn.
- Được rồi.
Lý Dịch đáp một tiếng, thấy nàng ta sắp đi ra ngoài, hắn đột
nhiên hỏi một câu:
- Làm thế nào mà muội nghĩ đến việc cho người đi học tiếng
kêu của hồ ly? Nếu là để người khác phát hiện, coi như biến khéo thành vụng.
Dựa theo tính toán trước đó của hắn, vốn dĩ chỉ để hồ ly ngậm
một mảnh vải màu vàng trong miệng mà thôi, chiêu này của Liễu nhị tiểu thư càng
khiến hắn cảm thấy nàng ta thật có tài năng trong việc tạo phản.
Liễu nhị tiểu thư liếc nhìn Lý Dịch một chút, nói:
- Ai nói trò chuyện thì nhất định phải dùng miệng?
…
...
Một lát sau, Lý Dịch mới lắc đầu, hắn đã quên mất còn có thứ
gọi là “Thuật nói tiếng bụng”, đối với một số người thì đúng là không cần dùng
miệng cũng có thể nói chuyện.
Không nói đến những người trong võ lâm, ngay cả trong Câu
Lan cũng có rất nhiều nhân tài như vậy.
Tiểu nha hoàn còn đứng ở một bên mất mát về việc cô gia tình
nguyện đặt tên một con thỏ cho món điểm tâm ăn ngon kia mà không chịu dùng tên
của mình, nhưng vừa nghe thấy những gì cô gia nói, nàng ta lập tức quên béng mất
việc này, tò mò hỏi:
- Cô gia, cô gia, hồ ly cũng có thể nói chuyện à?
Lý Dịch quay đầu lại, vừa cười vừa nói:
- Được chứ sao không, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua Cửu Vĩ Hồ
sao?
- Cái, cái gì là Cửu Vĩ Hồ?
Tiểu nha hoàn tức khắc mở to mắt.
Lý Dịch hạ giọng, nói:
- Truyền thuyết kể rằng, ở một nơi được gọi là Thanh Khâu,
có một con hồ ly mọc ra chín cái đuôi, chuyên ăn những cô nương xinh đẹp giống
như ngươi vậy....
Tiểu nha hoàn nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, lập tức nhích lại
gần Lý Dịch, nắm lấy cánh tay hắn, lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhỏ giọng hỏi:
- Sau, sau đó thì sao…..
Gần nửa canh giờ sau, Lý Dịch nhẹ nhàng đẩy tiểu nha hoàn
đang co rúm trong lòng mình ra. Hắn không kể nổi nữa, kể nữa sẽ biến thành dày
vò. Không biết có phải do năm nay ăn tốt uống tốt hay không mà tiểu nha hoàn có
dáng người như sân bay trước kia, hiện tại không chỉ trổ mã càng thêm xinh đẹp,
dáng người cũng đã có biến hóa rất lớn. Hắn ôm nàng như vậy, thời gian lâu rồi
thật là có chút cầm giữ không được….
Cô gia kể chuyện về hồ ly tinh khiến tiểu nha hoàn có chút sợ
hãi, nàng tính toán tối nay cùng ngủ với nhị tiểu thư. Khi Tiểu Hoàn ôm chăn mền
đi vào phòng nhị tiểu thư thì trong hoàng cung, một vị phụ nhân mặc cung trang
cũng đi vào một tòa cung điện.
Sắc mặt nàng ta cực kỳ âm trầm, tất cả hoạn quan cung nữ
trong cung điện đều nín thở, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Nhìn thế này thì có thể đoán được, lần này Quý phi nương
nương cũng không có nhìn thấy bệ hạ. Bọn họ phải cẩn thận hơn nữa, nếu lúc này
bọn họ phạm sai lầm, dù chỉ một lỗi nhỏ thì cũng sẽ nghênh đón trách phạt cực kỳ
nghiêm trọng.
Quý phi nhìn một bóng người đang đứng hầu trong điện, hỏi:
- Tần Tướng nói thế nào?
Tên thái giám kia lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đáp:
- Thưa nương nương, Tần Tướng nói, chuyện này hắn cũng bất lực.
- Bất lực?
Người nữ tử mặc cung trang kia bỗng dưng cao giọng,
- Cái gì gọi là bất lực, sao không nghĩ tới Tần gia có được
hôm nay rốt cuộc là vì cái gì? Lần này con ta gặp nạn, chẳng lẽ hắn muốn khoanh
tay đứng nhìn? Chớ có quên, nếu Hiền nhi có việc, bọn họ cũng sẽ không có kết cục
gì tốt đâu!
Nghe đến những câu này, bọn hoạn quan cung nữ trong điện
càng cúi đầu thấp xuống.
…
...
Tần phủ.
- Phụ thân đại nhân, bên ngoài trời lạnh, ngài mau trở về
phòng đi.
Tần Tướng đang ngồi một mình trong viện, có người từ phía
sau đi tới, khoác một bộ y phục lên vai của hắn.
- Không sao, lão già ta vẫn còn có thể chống đỡ được thêm
chút thời gian.
Tần Tướng khoát tay, nói:
- Thân thể của hắn thế nào rồi?
Nam tử trung niên biết hắn nói tới ai, lắc đầu, trả lời:
- Vết thương cũ chưa đi, vết thương mới lại tới, thái y nói
cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu có cái gì ngoài ý muốn, sợ rằng sẽ thương tới
căn cơ.
Người trung niên dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
- Phụ thân, nếu ngài xin nghỉ sáng mai, sợ là sẽ không giải
thích tốt được cho bên Thôi quý phi và Thôi gia.
Những năm gần đây, Tần gia vẫn luôn có thể đứng vững trong
triều, đại bộ phận đều nhờ Thôi quý phi và Thôi gia trợ giúp, nếu không, Tần
gia đã từng hiển hách một thời, sợ là cũng chỉ còn có một vị Tể Tướng này mà
thôi.
Một khi phụ thân lui ra, Tần gia xuống dốc đã là thế đã định.
Đắc tội Thôi quý phi, đắc tội Thôi gia, đắc tội Thục Vương, người rất có thể sẽ
kế vị, đây không phải cử chỉ sáng suốt, cũng sẽ làm nỗ lực nhiều năm như vậy của
Tần gia như nước chảy về biển đông.
- Gia tộc có hiển hách thế nào đi nữa, qua mấy chục năm, một
trăm năm cũng đã hao hết khí vận rồi. Dù sao cũng phải có người đi tranh, nếu
không sẽ không thể hiển hách mãi được….
Tần Tướng cũng không trả lời, nhìn lên bầu trời đêm, nói:
- Lão phu già rồi, những việc sau này, tốt nhất nên giao cho
những người trẻ tuổi đi làm đi...
Nhìn bóng lưng phụ thân cô đơn tiêu điều, chậm rãi đi vào
trong phòng, nam tử trung niên dường như đã hiểu được cái gì, cả người có chút
chấn động.
…
...
Lâm triều hôm nay chú định không bình thường.
Hồ ly trắng mở miệng, bia đá lộ ra chữ, bài ca dao mẫn cảm
mà ngay cả đứa bé năm tuổi cũng có thể ngâm xướng, hai ngày nay, những chuyện
này cơ hồ khiến kinh đô rơi vào hỗn loạn.
Thục Vương điện hạ ở trong dân gian đã thành một cái truyền
thuyết, Chân Long Chi Thân, Thiên Mệnh Chi Nhân, sinh ra là để kế thừa hoàng vị,
chỉ thiếu chút nữa nói thẳng ra bệ hạ cần phải nhanh chóng nhường ngôi cho hắn.
Ở thời cuộc hiện nay mà lại làm loại động tác này, quả thật ngu xuẩn tới cực điểm.
Gần như tất cả ngự sử của Ngự Sử Đài đã liên danh trình thư
lên, hơn mười vị đại thần trong triều đồng thời vạch tội, Tần Tướng xin nghỉ,
không một ai bên phe của Thục Vương dám đứng ra lên tiếng trong tình huống này,
một người kể tội xong lui ra, lại có một người khác tiếp lời, toàn bộ triều
đình ngay ngắn trật tự.
Bệ hạ vẫn một mực tỏ ra bình tĩnh, hình như cũng không khác
gì những lần lâm triều trước.
Hắn bình tĩnh hạ một ít ý chỉ.
Thôi gia, Trần gia, Tần gia….. hơn mười vị quan viên trong
triều đã có sự biến động về chức vị, nói rõ phía sau sự bình tĩnh này là ấp ủ
phong ba lớn đến thế nào.
Sự nỗ lực nhiều năm của phe Thục Vương đã hóa thành hư không
ở trong sự bình tĩnh này, nhưng cũng không có ai dám đưa ra dị nghị.
Ai cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng ai cũng
không biết, sự bình tĩnh của bệ hạ rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ sẽ vì một
câu nói, một động tác của người nào đó mà bộc phát, đến lúc đó sẽ là lôi đình
thật sự.
Sau đó bệ hạ lại hạ một ý chỉ khác, mà ý chỉ này lại khiến
trong lòng mọi người nhấc lên sóng to gió lớn.
Làm hoàng tử đã trưởng thành, ngay trong ngày hôm nay, Thục
Vương phải lập tức đi đến đất phong, từ nay về sau nếu không có Thánh chỉ thì sẽ
không được hồi kinh.
Đây là một sự trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng, thánh chỉ này
nếu được ban ra, ưu thế của Thục Vương sẽ trở nên nhỏ bé cực kỳ so với những
hoàng tử thành niên khác. Rời khỏi kinh đô, cách xa trung tâm quyền lực của Cảnh
Quốc, như vậy thì còn có tư cách gì để tranh quyền?
Sức ảnh hưởng trong triều bị giảm mạnh, Thục Vương lại trực
tiếp bị đuổi khỏi kinh, về sau phe của Thục Vương muốn tái xây dựng lại, phải
dùng bao nhiêu công sức mới có thể xua tan đám mây đen dày đặc trên đỉnh đầu,
giúp Thục Vương xây dựng ưu thế một lần nữa đây?
Đương nhiên, còn có một việc cực kỳ nghiêm trọng, bọn họ
hoang mang nghĩ tới.
Ngay lúc Thục Vương gặp tình trạng nguy cấp như vậy, Tần Tướng
làm nhân vật quan trọng bên phe Thục Vương, vậy mà hôm nay lại không có lâm
triều?
Đừng nói trong một đêm ngắn ngủi có thể mắc bệnh gì mà không
thể lâm triều, cho dù thật sự bị bệnh nguy kịch thì cũng nên có một phong tấu
chương a!
Chẳng lẽ, Tần Tướng đã từ bỏ Thục Vương?
Nhất thời, trong lòng mọi người càng thêm hoảng loạn.
Lý Dịch cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hắn nhìn xem ngạo
kiều loli rồi lại nhìn xem Tấn Vương, tên tiểu tử này không biết đã nuốt nước bọt
bao nhiêu lần, nói:
- Ngươi không thể cho hắn một viên sao?
Ngạo kiều loli ôm một cái hộp trong tay, ủy khuất nói:
- Ta cũng chỉ còn vài viên….
Ngoài miệng nói như vậy nhưng nàng ta cũng đã mở hộp ra, lấy
ra một viên kẹo sữa đưa cho Tấn Vương, nói:
- Nếu tiên sinh đã nói như vậy thì ta sẽ cho đệ một viên,
nhưng muốn nữa thì không có, hết rồi.
Nói xong, nàng lập tức quay đầu nhìn Lý Dịch, quơ quơ hộp
trước mắt hắn, nói:
- Người nhìn đi, ta đã hết kẹo rồi, một hồi ta theo người về
nhà, đổ đầy cái hộp này….
- Lấy đi lấy đi, muốn lấy bao nhiêu thì lấy…..
Lý Dịch khoát tay sau đó nhìn về một phía, đã có triều thần
đi ra từ đại điện.
Lý Hiên từ xa đi tới, kể hết tất cả cho Lý Dịch nghe, trên mặt
vẫn còn chút khó tin,
- Không ngờ việc lần này lại ồn ào lớn đến thế, ngày mai Thục
Vương lập tức phải rời kinh, một khắc cũng không được trì hoãn….
- Cực khổ hai mươi năm, một đêm trở lại trước giải phóng.
Lý Dịch cũng thở dài một hơi, nói:
- Đây là tạo nghiệt gì….
Lý Hàn rất muốn đến thăm nhà của tiên sinh, hắn đã được nghe
kể vô số lần về nơi đó, nhưng hắn lại không thể giống như hoàng tỷ muốn đi đâu
thì đi. Lý Hàn ghé vào tai nàng ta, thì thầm:
- Hoàng tỷ, nếu ngươi tới nhà tiên sinh thì nhớ lấy một ít
cho ta, ta dùng Dạ Minh Châu đổi với ngươi….