- Bên ngoài đều đang nói, điện hạ là Chân Long Thiên Tử!
Trong Thục Vương phủ, hai nha hoàn vừa làm con gà trong tay,
vừa nhỏ giọng bàn tán.
- Ta cũng nghe nói, hình như còn có hồ ly trắng biết nói
chuyện, rồi còn từ trong sông vớt ra bia đá, bên ngoài truyền xôn xao, hôm nay
lúc ta ra ngoài mua sắm nghe người khác kể.
Hai nha hoàn nhỏ giọng nói chuyện phiếm, không có chút nào ý
thức được, đã có một bóng người đứng sau lưng.
- Khụ.
Đúng thời khắc, Thục Vương ho nhẹ lên tiếng.
Hai tên nha hoàn cuống quít quay đầu lại, sắc mặt trong nháy
mắt tái đi, lập tức quỳ rạp xuống đất, cuống quít dập đầu nói:
- Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng!
- Bản vương đáng sợ như vậy sao?
Khuôn mặt Thục Vương nở nụ cười, thoạt nhìn như tâm tình
không tệ, phất phất tay nói.
- Hai người các ngươi không tệ, tự mình đi xuống lĩnh thưởng
đi!
Cho đến khi Thục Vương khập khiễng đi xa, hai nha hoàn kia
còn quỳ trên mặt đất, rất lâu vẫn không bình tĩnh nổi.
Ngày bình thường điện hạ không thích nhất là bị người khác ở
sau lưng nghị luận, thậm chí còn vì vậy dùng trượng giết chết một tên hạ nhân
trong phủ, làm sao hôm nay bỗng nhiên lại đổi tính tình, chẳng lẽ uống nhầm thuốc?
Mặc kệ điện hạ ăn sai thuốc gì, chung quy không bị phạt, vội
vàng từ dưới đất bò dậy, còn về tiền thưởng, còn quan trọng hơn tính mạng bản
thân à?
Tất cả hạ nhân của Thục Vương phủ đều cảm nhận được hôm nay
tâm tình điện hạ rất không tệ, lúc bước đi thậm chí còn khẽ hát, đây quả thực
là chuyện lạ mấy năm chưa từng gặp qua tại vương phủ.
- Khó gặp phải một chuyện thật tốt, hôm nay người làm trong
phủ, toàn bộ đều có thưởng!
Thục Vương phân phó một tiếng với quản gia vương phủ, liền dự
định tự mình xuất phủ nhìn xem.
Lần trước tự nhiên mang tiếng oan, quả thực khiến cho tâm
tình của hắn phiền muộn vài ngày, nhưng mà không bao lâu đã có thể quay đầu,
hai ngày này mọi người kinh hô rất nhiều việc hắn sẽ leo lên đế vị, so sánh với
ngau, trước đó vài ngày chế giễu cùng ngờ vực vô căn cứ tính là cái gì?
- Chẳng lẽ, ông trời đều đang có ý giúp ta?
Không bao lâu, hắn ngồi trong kiệu, nghe trên đường chợt có
người đàm luận một ít chuyện, nụ cười trên mặt khó có thể che giấu.
Nếu như mọi người mong muốn, cái vị trí kia, cách hắn còn
không xa đâu?
Giờ khắc này, hắn nghiêm chỉnh cảm thấy mình đã đứng tại đỉnh
phong.
- Cái gì, điện hạ không ở đây?
Ngoài cửa Thục Vương phủ, hơn mười đại thần tụ tập cùng một
chỗ, nghe lính gác cửa vương phủ cửa nói, đồng thời nhíu mày.
Vào khi này, vậy mà điện hạ không ở yên, trong lòng hắn đến
cùng muốn thế nào?
Ngự Sử Đài đã viết một lá thư, vạch tội điện hạ nhiễu loạn
triều chính, mê hoặc lòng dân, sợ là sau đó phải nghênh đón, cũng là cơn tức giận
như lôi đình của bệ hạ, lúc này, vậy mà hắn không trong phủ?
Vết thương ở chân hắn không phải còn chưa tốt sao!
- Đi Tần phủ!
Bọn họ không phải Kinh Thành Lệnh, cũng không phải ngự sử,
thời gian nhận được tin tức tự nhiên so với đối phương muộn hơn rất nhiều, từ
sau khi ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, lập tức liên hợp lại, tìm
Thục Vương thương nghị đối sách, nhưng lại không nghĩ rằng lại đi tốn công một
chuyến.
Thời gian đã không thể trì hoãn, có người quyết định thật
nhanh, lập tức đưa ra quyết định.
Mà lúc này, bên trong Tần phủ, Tần Tướng đang ngắm một cái
cây già khô héo trong viện, lẩm bẩm nói:
- Đây là giết tận gốc!
- Đây rốt cuộc là kế hoạch của người nào!
Phía sau hắn, có quan viên giận dữ nói ra.
- Ngu xuẩn, quả thực ngu xuẩn, đây là đang hại điện hạ!
Mọi chuyện hai ngày này phát sinh tại kinh đô, thoạt nhìn
như đang tạo thế vì Thục Vương, thực tế là mẹ nó ngu xuẩn, tuy có thể giúp cho
điện hạ thời gian ngắn thu phục lòng dân, nhưng bệ hạ cùng các văn võ trong triều,
làm sao có thể nhẫn nhịn cho việc này xảy ra?
Nếu như long thể bệ hạ bị đe dọa, điều này tự nhiên là
phương pháp rất hay, nhưng mà bây giờ thời cuộc rung chuyển, chính là lúc cần
lòng dân ổn định, bệ hạ cùng quần thần lại tích tụ điểm không hài lòng đối với
điện hạ, sớm phát động, không khác nào tự chui đầu vào rọ.
Càng để bọn hắn tuyệt vọng là, chẳng biết tại sao, những tốc
độ truyền bá lời đồn đãi này, cực nhanh làm cho người tắc lưỡi, hoàn toàn không
để cho bọn hắn bất kỳ thời gian nào để phản ứng lại.
Hồ ly trắng báo tin, bia đá trong sông, ca dao dân gian, gần
như đem Thục Vương nâng lên thần đàn, sau này nâng càng cao, rơi càng thảm, Ngự
Sử Đài ngự sử đã điên, tấu chương của bách quan cũng như tuyết rơi bay về phía
Thượng Thư Tỉnh, đối với chuyện hôm nay, cả Tần Tướng cũng không dám xem thường
Không thể không nói, đây là một kế hoạch không để lại vết
dơ, nhưng mà, khiến người ta không biết làm sao là, người giật dây kia, rất có
thể chính là kẻ ủng hộ điện hạ, hoặc chính là bản thân điện hạ
Tuy nhiên kiểu hành động ngu xuẩn này bọn họ làm không được,
nhưng điện hạ —— không nhất định phải như vậy.
Tình hình trước mắt, điện hạ đang bị đặt trên lửa nướng.
Gương mặt một vị khác lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói:
- Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể để cho điện hạ tự mình tiến
cung thỉnh tội, cho thấy thái độ, có lẽ bệ hạ có thể đối đãi khoan dung, dù
sao thân thể bệ hạ đã không tốt như lúc trước, vì trong triều ổn định, cũng sẽ
không nghiêm trị điện hạ.
- Nói đúng, chúng ta lập tức đi Vương phủ, bằng không, thì
thật không kịp!
- Cái gì, điện hạ chưa quay về?
Sau một lát, bên ngoài Thục Vương phủ, lại có không ít người
ngạc nhiên ngừng chân, cùng thời khắc đó, trong một tửu lâu tại kinh đô, Thục
Vương điện xuân phong đắc ý dùng bữa tiệc nhỏ liên tục chạm cốc một đám người
trẻ tuổi, cười to nói:
- Hôm nay tâm tình không tệ, tất cả chi tiêu đều tính cho bản
vương!
- Cảnh Quốc hưng, Hiền xưng Vương, chân long chính là trưởng
tử Hiền, vừa gặp mưa gió sẽ hóa rồng.
Sắc mặt Cảnh Đế đỏ lên, hô hấp dồn dập, đem một chồng thật
dày tấu chương trên bàn quét xuống, một cái tay ấn lấy ngực, giận dữ nói:
- Đồ hỗn trướng, trẫm còn chưa có chết đâu, đã không thể chờ
đợi nữa sao?
- Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng!
Khuôn mặt Thường Đức kinh hoảng, một cái tay đặt sau lưng Cảnh
Đế, chân khí trong cơ thể vận chuyển, sau một lát, hô hấp Cảnh Đế mới dần dần
nhẹ nhàng lại.
- Hồ ly trắng và bia đá là chuyện gì, người phương nào ở sau
lưng trợ giúp, tra rõ ràng chưa?
Thường Đức lập tức nói:
- Bẩm bệ hạ, con hồ ly trắng kia chỉ là hồ ly bình thường,
kia sở dĩ những người nghe được nó nói tiếng người, hẳn là có người dùng kỹ thuật
miệng bắt chước, mà bia đá kia, đối với thợ đá lành nghề mà nói, muốn làm cũ
cũng không phải việc khó.
Hắn trầm ngâm một lát, mở miệng lần nữa:
- Còn về người giật dây kia, cũng nhưng mà là chôn một tấm
bia đá, khiến người ta bắt chước âm thanh hồ ly, viết vài đồng dao mà thôi, hắn
căn bản không cần tự mình đi làm, Mật Điệp Tư cũng không thể nào đi thăm dò.
Thường Đức thở dài một hơi, âm mưu đơn giản như thế, hiệu quả
ngược lại cực kỳ cao, khiến cho người ta có cảm giác, đối phương chỉ phất tay
làm một ít chuyện, toàn bộ triều đình, toàn bộ kinh đô, thậm chí \ toàn bộ
thiên hạ đều vì vậy mà loạn, còn khiến người ta thật bất đắc dĩ.
Chỉ là, người giật dây này là ai cũng không quan trọng, bởi
vì mục đích của hắn mọi người đều biết.
Trước có mưu hãm hại con cháu quần thần giá họa cho Lý Dịch,
sau lại rải lời đồn tạo thế vì Thục Vương, rốt cuộc là ai ở phía sau giở trò,
chuyện này còn cần đoán sao?