Sai dịch Hình Bộ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Dương Liễu
Thanh hỏi.
Dương Liễu Thanh nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
- Hôm qua khi Trần công tử tới nơi này, ta cũng ở đây, có
xích mích với hắn cũng là người của ta.
Ánh mắt quan sai kia híp lại, nói:
- Một khi đã như vậy ------ vậy dẫn cả đi!
Sau đó sai dịch cầm một đống đồ vật như gông xiềng xích sắt,
khi chuẩn bị tiến lại, Dương Liễu Thanh duỗi tay ngăn cản, nhìn bọn họ, hỏi ngược
lại:
- Các ngươi có giấy bắt người của Hình Bộ không?
Một nha dịch trong đó trầm mặt, thấp giọng quát:
- Lớn mật, Hình Bộ làm việc há ngươi có thể chất vấn!
Thanh âm Dương Liễu Thanh dần trở nên lạnh lùng,
- Nếu không có, thì cút, hay là cho rằng các ngươi là người
của Hình Bộ thì có thể vô pháp vô thiên!
Ánh mắt quan sai dẫn đầu lấp lóe, không biết rằng nữ tử này
có thể hiểu biết lưu trình làm việc của Hình Bộ như vậy. Trên Hình Bộ còn có vô
số người nhìn chằm chằm, không thể quá mức, cuối cùng vẫn phất tay, nói:
- Chỉ là gọi đến hỏi chuyện mà thôi, không cần dùng gông xiềng,
mang đi.
Dương Liễu Thanh nhìn về phía sau một cá, nơi đó đã không
còn hai bóng người nữa, lúc này mới quay đầu, cười với Tằng Túy Mặc, nói:
- Tằng cô nương yên tâm, sẽ không có việc gì, chúng ta đi
thôi.
- Trần công tử kia, đã chết?
Biểu tình trên mặt Tằng Túy Mặc còn có chút hoảng hốt. Tuy rằng
nàng không có nhiều hảo cảm với Trần công tử kia, nhưng người hôm qua còn sống
sờ sờ, nói chết là đã chết, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút phức tạp……
……
……
Đại đường Hình Bộ.
Công đường treo cao bốn chữ lớn “Minh kính cao huyền” (*),
mười tên nha dịch chia đều sang hai bên, Hình Bộ Triệu thị lang ngồi ở vị trí
chính đường, sắc mặt âm trầm.
(DG: Minh kính cao huyền 明镜高悬 [míngjìnggāoxuán]: gương sáng treo cao,
chỉ sự sáng suốt của quan toà)
Trên mặt hai người giúp việc cho Hình Bộ thị lang toàn là
nghi hoặc khó hiểu.
Hình Bộ bình thường công việc bận rộn, nếu không phải bệ hạ
tự mình hạ lệnh phụ trách phúc thẩm trọng án, còn những vụ án như này cực kỳ hiếm
thấy.
Nhưng án tử này khác, nhi tử Lễ Bộ viên ngoại lang bị người
độc sát, trùng hợp Trần gia này lại có quan hệ không cạn với phủ Trần Quốc
Công. Sáng sớm hôm nay, Phủ Quốc Công đã tạo áp lực với Hình Bộ, nếu không loại
án như thế này, sẽ tự giao cho huyện lệnh địa phương, Hình Bộ há có thể ra mặt
tiếp quản?
Nếu để ý mà nói, lần này Hình Bộ có hơi duỗi tay quá dài.
Hình Bộ thị lang trầm mặt hỏi:
- Kết quả khám nghiệm tử thi như thế nào?
Một người đàn ông tóc đã hoa râm tiến lên một bước, trả lời:
- Hồi đại nhân, người chết chính là trúng độc mà chết, lồng
ngực có máu tụ, toàn thân cũng không có vết thương trí mạng, từ trên cánh tay
phải lấy ra được một cây châm tẩm độc nhỏ như sợi tóc. Thời gian tử vong trong
khoảng giờ Tý đêm hôm qua đến giờ Thìn sáng nay. Từ đó suy đoán được khi trúng
độc là từ trưa đến chiều tối.
- Hài tử đáng thương của ta, rốt cuộc là ai hại nó, đại nhân
ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi!
Một vị phụ nhân ngồi ở một bên, nước mắt trên mặt còn chưa
khô, lúc này lại không nhịn được mà khóc thành tiếng.
Triệu thị lang nhìn nàng một cái, nói:
- Trần phu nhân, cảm xúc của ngươi bản quan có thể hiểu được,
nhưng nơi này là đại đường Hình Bộ, thỉnh ngươi an tĩnh một ít, không được quấy
rầy bản quan phá án.
- Người tới, đỡ phu nhân đi nghỉ.
Vị trung niên nam tử ngồi bên cạnh phụ nhân ấy thấp giọng
nói một câu, ngay lập tức có hai nha hoàn từ phía sau tiến lại, đỡ phụ nhân kia
rời đi.
- Hết thảy liền làm phiền Triệu đại nhân.
Hắn thở dài, chắp tay nói với Triệu thị lang.
Hôm nay có thể ngồi ở chỗ này bàng thính (*), đó là vì mặt
mũi của phủ Quốc Công, nếu không một tiểu viên ngoại lang như hắn, Hình Bộ căn
bản sẽ không bán mặt mũi.
(DG: bàng thính: tham gia hội nghị nhưng không được quyền
phát biểu và biểu quyết))
Triệu thị lang gật đầu, vỗ kinh đường mộc lên mặt bàn, nhìn
mấy người đang quỳ gối phía dưới hỏi:
- Bản quan hỏi các ngươi, buổi trưa hôm qua đến giờ Tuất,
công tử nhà các ngươi đi đâu?
Vài tên hạ nhân vẫn luôn đi theo bên người Trần công tử nghe
được thanh âm kinh đường mộc, không khỏi run lên một cái, một hạ nhân trong số
đó lập tức nói,
- Bẩm đại nhân, hôm qua giờ Tý công tử ở Xuân Phương Các, đến
giờ Mùi đi Dương Liễu tìm Tằng cô nương, sau đó vẫn luôn ở lại Xuân Phong Các,
đến khi trời tối mới trở về.
Lời vừa nói ra, ngay cả nha dịch hai bên cũng có chút buồn
cười, vị Trần công tử này thật có ý tứ, vậy mà coi thanh lâu như là nhà.
Triệu thị lang nhíu mày, nói:
- Dẫn người có liên quan lên công đường.
Phía dưới có nha dịch đáp lại:
- Hồi đại nhân, còn có Dương Liễu Tằng Túy Mặc chưa tới, tú
bà Xuân Phong Các cùng với những cô nương từng có tiếp xúc với Trần công tử, đều
được đưa tới.
- Những cô nương?
Mọi người trong lòng còn đang cân nhắc nghĩa của từ này, liền
nhìn thấy một bà thím trung niên trang điểm lòe loẹt mang theo mười nữ tử yêu
diễm từ bên ngoài đi vào.
- Những người này……
Triệu thị lang nhíu mày, hỏi:
- Tất cả những người này đều là……
Bộ khoái kia có chút bất đắc dĩ nói:
- Hồi đại nhân, những nữ tử này đều là người có tiếp xúc
thân thể với Trần công tử ngày hôm qua……
- Tú bà……
- Tú bà ------ cũng có 'tiếp xúc'.
Sắc mặt bộ khoái có chút xấu hổ, nhịn không được liếc nhìn
tú bà một cái, dạ dày có chút quay cuồng.
Ngồi một bên bàng thính, sắc mặt vị trung niên nam tử kia giật
giật. Triệu thị lang ngẩn người một lúc, còn chưa mở miệng, tú bà kia liền bộp
một tiếng quỳ xuống, nước mũi khóc lóc kể lể nói:
- Đại nhân oan uổng quá, cho nô gia gan bằng trời, nô gia
cũng không dám hại Trần công tử, hơn nữa, Trần công tử chính là kim chủ số một
số hai của các chúng ta, nô gia hoan nghênh còn không kịp, làm sao có thể……
Triệu thị lang lạnh giọng nói một câu:
- Bản quan còn chưa hỏi chuyện, công đường là nơi để ngươi
muốn nói gì thì nói à? Nói thêm một câu nữa, kéo xuống đánh hai mươi đại bản!
Giọng nói tù bà như bị ai đó bóp nghẹn lại, thanh âm lập tức
im bặt.
Triệu thị lang nhìn bà, nói:
- Hôm qua, từ lúc công tử Trần gia bước vào Xuân Phong Các lần
đầu tiên, đã phát sinh chuyện gì, kể tỉ mỉ cho bản quan!
- Kỹ càng tỉ mỉ?
Túc bà kia sửng sốt một chút, có chút không tin tưởng hỏi.
- Làm sao, hay là ngươi có cái gì muốn dấu diếm?
Triệu thị lang lạnh lùng nhìn bà một cái, lạnh giọng nói lạnh
như.
- Không có không có!
Sắc mặt tú bà nhanh chóng biến đổi, lập tức nói:
- Hương hương, mau, người Trần công tử tìm đầu tiên là
ngươi, ngươi nói trước. Liên Liên, Hoa Hoa, Phỉ Phỉ, ba người các người cùng
vào phòng, chuẩn bị đi……
- Ba người……
Bên trong hai hàng nha dịch, có người chép chép miệng, trên
mặt lộ ra biểu tình cực kỳ hâm mộ.
……
……
Hình Bộ, cửa phòng mở ra, Lưu Nhất Thủ mệt mỏi từ bên trong
đi ra.
Nghiên cứu hồ sơ cả đêm, nhưng vẫn như cũ không phát hiện được
manh mối gì hữu dụng, lúc này đầu óc đã bắt đầu choáng váng. Thượng Thư đại
nhân còn đang cáo bệnh tĩnh dưỡng, những hồ sơ phong ấn sợ phải chờ tới sau khi
ông trở về mới có thể xem duyệt, mấy ngày nay, liền tạm thời đem tinh lực đặt ở
Đại Lý Tự bên kia.
- Lưu đại nhân……
Thấy hắn từ bên trong đi ra, một người đứng ở cửa lập tức
cúi người.
- Đi thôi.
Lưu Nhất Thủ phất tay, đi ra ngoài.
Người nọ phất tay về hướng cách đó không xa, nói:
- Mấy người các ngươi đi đi!
Cửa địa đường Hình Bộ, có mấy người quay đầu lại liền nhìn
thấy hai người đang đi thẳng ra ngoài, biểu tình trên mặt có chút tiếc nuối,
không hẹn mà bước theo.
Trên đường phố, Lưu Nhất Thủ cúi đầu đi đường, ở phía sau hắn,
vài người nhỏ giọng thảo luận cái gì đó. Chợt, Lưu Nhất Thủ bỗng nhiên ngẩng đầu,
nhìn xe ngựa đi tới từ phía chính điện, trên mặt là cảm xúc kinh ngạc,
- Đại nhân?
……
……
Trên công đường Hình Bộ, một đám sai dịch nghe thấy thế mặt
đỏ tai hồng, thỉnh thoảng trộm cử động tay, hoặc là hơi khom lưng……
Giữa công đường, tú bà vẫn còn đang thao thao bất tuyệt nói:
- Trần công tử thật sự rất lợi hại, lăn lộn nô gia liên tục
suốt non nửa canh giờ, sau đó còn thay đổi bốn loại tư thế, có Quan Âm……
- Câm miệng!
Hình Bộ Triệu thị lang rốt cuộc nhịn không được tức giận mắng
một câu.
Hắn nhìn chằm chằm bà ta, tay đang đặt trên kinh đường mộc lặng
yên không tiếng động đặt ở dưới thân hoạt động một lát, hỏi:
- Ngươi nói xem công tử Trần gia công tử có từng nói qua tay
phải có chút đau đớn chưa?
Bà ta liên tục gật đầu, nói:
- Có nói, khi Trần công tử vào phòng liền nói, chỉ là lúc ấy
chúng ta đều không có để ý, Trần công tử chỉ cởi quần áo nhìn nhìn, sau đó ta
cũng cởi quần áo, sau đó... sau đó… bốn loại tư thế……
- Câm!
Triệu thị lang đập kinh đường mộc một cái, nói:
- Được rồi, trước tiên dẫn bà ta xuống.
Một hồi dò hỏi này tuy rằng gợi lên dục vọng của hắn, nhưng
cũng thu được một chút tin tức hữu dụng.
Trước khi công tử Trần gia đi vào thanh lâu, đã bị trúng độc,
chỉ là độc vẫn chưa phát mà thôi, có những nữ tử thanh lâu khác làm chứng, tin
tức này hẳn sẽ không phải là giả, có thể tin được.
Mà công tử Trần gia kia cùng với những nử tử thanh lâu này
không oán không thù, những người này cũng không có động cơ giết người, nói như
vậy, hung thủ chỉ có thể là người còn lại.
- Nghi phạm khác đã được dẫn tới chưa?
Hắn lại lần nữa hỏi một câu.
- Hồi đại nhân, đã đến.
Phía dưới có nha dịch trả lời.
Đôi mắt Hình Bộ thị lang lóe lóe, nói:
- Dẫn tới.
Lập tức lại có vài đạo thân ảnh đi ra, phía sau là vài tên
sai dịch Hình Bộ, phía trước là ba vị nữ tử, một người có dáng người cao gầy,
khuôn mặt thanh lãnh lạnh lùng, phía sau là hai người, sắc mặt hơi có tái nhợt.
- Tiểu, tú……
Tiểu Thúy chưa từng gặp cảnh tượng như này, nhìn đến côn bổng
trong tay nha dịch, còn có vẻ mặt uy nghiêm quan viên trên kia. Nàng kéo tay Tằng
Túy Mặc, thanh âm có chút run rẩy.
- Thấy bản quan, vì sao không quỳ?
Nhìn ba người đứng giữa công đường, Triệu thị lang mở miệng
liền lạnh lùng nói một câu.
Tiểu Thúy cùng Tằng Túy Mặc vừa muốn quỳ xuống, Dương Liễu
Thanh lại duỗi tay đỡ các nàng, ngẩng đầu nhìn Hình Bộ Triệu thị lang một cái,
hỏi:
- Vì sao phải quỳ?
- Cái gì?
Ánh mắt Triệu thị lang lạnh lùng.
- Cảnh Quốc các ngươi……
Dương Liễu Thanh nhìn hắn nói một câu, ý thức được không thể
nói, thanh âm ngưng lại, sau đó nói:
- Tội danh chưa định, Cảnh Quốc không có quy định bắt người
quỳ chờ phán xét.
- Lớn mật!
Sắc mặt Triệu thị lang biến đổi, cầm kinh đường mộc đập mấy
cái lên bàn.
Sắc mặt Dương Liễu Thanh bất biến, chỉ vỗ tay Tằng Túy Mặc
và Tiểu Thúy, coi như an ủi.
- Đại nhân, hôm qua là nàng ta đánh lộn với công tử, còn đá
bay công tử ra nữa!
Một hạ nhân Trần phủ vừa nhìn thấy Dương Liễu Thanh, lập tức
chỉ xác nhận nói.
- Có những ai làm chứng?
Triệu thị lang không hề so đo lời nói vừa rồi của nàng, bởi
vì Cảnh Quốc đích xác không yêu cầu phải quỳ chờ phán xét, nếu tranh cãi nữa chỉ
đem lại bất lợi cho hắn đồng thời kéo dài thời gian cho nàng.
- Sự việc hôm qua còn có không ít người nhìn thấy.
Có một bộ khoái khẽ gật đầu, quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Dẫn nhân chứng!
- Thấy hết, vị công tử kia muốn đùa giỡn cô nương người ta,
sau đó lại bị vị nữ hiệp này đánh.
- Ngươi nói vị công tử ngày hôm quá đó hả. Hắn tới tìm cô
nương này hơn mười lần, nhưng mỗi lần đều không thể vào cửa.
- Võ công của vị nữ hiệp kia rất cao cương nha, một chân liền
đá bay đám đại nam nhân đó ra, xem thật đã ghiền……
……
……
Vài tên quần chúng ăn hạt dưa không có chút nào dấu diếm,
đem một màn tận mắt chứng kiến ngày hôm qua kể ra hết.
- Nhân chứng vật chứng đều ở, các ngươi còn có gì để giảo biện?
Hình Bộ thị lang lạnh giọng hỏi:
- Ngươi không chịu nổi công tử Trần gia luôn dây dưa với
ngươi, liền đơn giản hạ độc giết chết hắn. Vừa có động cơ, lại ăn khớp với thời
gian trúng độc của hắn, ngươi còn có gì muốn nói?
Một bên công đường, vị trung niên nam tử cau mày, tuy rằng hắn
rất muốn nhúng tay, nhưng cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ là một nữ bình dân, sẽ có lá gan hạ độc giết con hắn
sao?
- Hôm qua chúng ta nổi lên xung đột với hắn, nhưng lại không
có quan hệ gì với việc bị trúng độc này, đại nhân theo như lời nhân chứng và vật
chứng, càng chẳng có liên hệ gì với việc này.
Dương Liễu Thanh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Hừ, bằng chứng như núi, còn muốn chống chế, xem ra không
cho các ngươi ăn chút đau khổ, các ngươi sẽ không thừa nhận.
Hình Bộ Triệu thị lang hừ lạnh một tiếng, nói:
- Người tới, thượng tạp hình!
Thân thể Tiểu Thúy run rẩy, run run hỏi:
- Tiểu... tiểu tú, tạp hình là cái gì?
Sắc mặt Tằng Túy Mặc càng trắng hơn, tạp hình là hình phạt
chuyên dùng với nữ tử, là nối các đoạn gỗ bằng một sợi dây chắc, để mười ngón
tay của người chịu vào giữa các đoạn gỗ, rồi dùng sức kéo căng sợi dây ở hai
bên, rất dễ dàng làm tay tàn phế……
Ngày thường nàng vẽ tranh đánh đàn, đều dựa vào đôi tay này,
nếu là……
Nghĩ đến đây, bàn tay nắm tay Tiểu Thúy, cũng hơi dùng sức.
- Không kịp sao……
Dương Liễu Thanh quay đầu lại nhìn, thấy sai dịch đã đem
hình cụ ra, hơi cúi đầu, một ánh tay rụt vào trong ống áo.
Sắc mặt Tiểu Thúy tái nhợt, một khắc vừa nhìn thấy hình cụ
kia, nàng đã biết vật đó dùng để làm gì, nước mắt đảo quanh bên hốc mắt, nhưng
vẫn cố nén sợ hãi, đứng bên người Tằng Túy Mặc.
Triệu thị lang từ phía trên đứng lên, mở miệng nói:
- Bản quan cho các ngươi một cơ hội nữa, nếu là còn không chịu
nhận tội, thì đừng trách bản quan vô tình.
- Muốn vu oan giá họa, tại sao lại phải nhận?
Tằng Túy Mặc cắn răng nói.
- Dụng hình!
Sắc mặt hắn trầm xuống, ném một cây hình thiêm (*) xuống đất.
(DG: hình thiêm là mấy tấm gỗ được đựng trong một cốc ở trên
công đường, trong Bao Thanh Thiên và các bộ phim cổ đại đều có.)
Sáu gã nha dịch đi về phía ba người. Dương Liễu Thanh khẽ thở
dài, từ trong tay áo lén lấy ra một tấm lụa trắng.
Bỗng một đám người từ bên ngoài tiến vào. Nam tử trẻ tuổi dẫn
đầu thoạt nhìn có chút gầy ốm, giữa mày có một tia mỏi mệt, nhưng thanh âm rất
có khí phách.
- Mật Điệp Tư phá án, người không liên quan tránh ra!
Quan sai Hình Bộ cùng hai gã chủ sự thấy vậy, ngẩn mặt ra,
ngay cả vài tên sai dịch cần hình cụ, cũng không có bất kỳ cử động gì.
Bọn họ không chỉ nhận thức nam tử trẻ tuổi này, mà còn là vì
quần áo trên người của đám người phía sau cũng có thể khiến người khác nhìn
thôi đã sợ, không dám có bất kì dị động gì.
- Lưu Nhất Thủ……
Hình Bộ Triệu thị lang nhìn hắn, sắc mặt âm trầm, từ kẽ răng
thốt ra mấy chữ.