Thiếu nữ kia vung cái vá, thỉnh thoảng có khất cái vây
quanh, nàng chỉ có một mình, có vẻ hơi luống cuống tay chân.
- Không được không được, lần sau phải bảo các nàng qua giúp
ta!
Nàng nghĩ vậy trong lòng, tiếp tục phất tay:
- Ăn xong nhớ đến Câu Lan viện khác hỏi đấy lần tới phải nhận
cơm bằng phiếu...
Trên đường phố, một khất cái hơi nghi hoặc gãi đầu, tự nhủ:
- Không đúng, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy mà, chẳng lẽ ta
nhìn lầm?
- Khống sai, chắc chắn sẽ không sai.
Thanh niên bên cạnh lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy ánh
sáng rực rỡ, nói,
- Nhất định là nương nương hiển linh, chỉ nương nương mới tốt
bụng như vậy thôi!
- Vậy, vậy ta có thể gia nhập Thánh giáo không?
Tên khất cái kia nhìn hắn, có chút thấp thỏm hỏi.
- Ngươi đi theo ta.
Thanh niên thấp giọng nói một câu, lại liếc mắt nhìn Câu Lan
viện, ghi tạc vào lòng. Lần trước hắn tận mắt nhìn thấy nương nương hiển linh
cũng ở gần đây.
Hai người xoay người, bóng lưng mau chóng biến mất trong
dòng người mênh mông.
Không lâu sau, tại một tòa nội viện vắng vẻ nào đó trong
kinh đô, nam tử mặc áo tím nhíu mày, hỏi:
- Thiên hậu nương nương lại hiển linh, là ngươi tận mắt nhìn
thấy?
Thanh niên kia lắc đầu, nói:
- Mặc dù thuộc hạ không tận mắt nhìn thấy nhưng tín đồ mới
gia nhập không nói dối, lần trước thuộc hạ may mắn cũng nhìn thấy nương nương ở
gần đó.
Hai mắt nam tử mặc áo tím khẽ giật giật mấy cái, một lát sau
mới nói,
- Được, ta biết rồi. Tuy Thiên hậu nương nương là người
trong chốn thần tiên, nhưng luôn tâm niệm tín đồ, cũng sẽ chuyển thế vào trần
gian, trải rộng ân huệ, người các ngươi nhìn thấy là hóa thân chuyển thế của
nương nương sau khi vứt bỏ Thần lực, nhớ không được quấy nhiễu.
- Thuộc hạ hiểu rõ!
Thanh niên cung kính chắp tay một cái, lui ra ngoài. Vẻ mặt
hắn thành kính, dù là nương nương hay hóa thân chuyển thế của nương nương đều
là đại nhân đại đức đã cho hắn sinh mệnh lần thứ hai, đối với hắn, hai bên
không hề khác gì nhau.
Đợi thanh niên kia đi rồi, nam tử mặc áo tím đến trước cửa một
căn phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
- Vào đi.
Trong phòng truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
Nam tử mặc áo tím đẩy cửa vào, còn chưa mở miệng thì đạo cô
trung niên đang ngồi xếp bằng trên giường đã mở miệng nói,
- Ngươi làm rất tốt, các tín đồ trong kinh đô đã đều tin tưởng
vị nương nương kia, như vậy nàng chính là Thiên hậu nương nương.
- Nhưng chúng ta nên giải thích thế nào với tín đồ của những
nơi khác?
Nam tử mặc áo tím thử thăm dò.
Đạo cô trung niên từ tốn nói:
- Thiên hậu nương nương có thể có một hóa thân, vậy tại sao
không thể có hai vị, một vị ban phúc cho chúng sinh, một vị chuyên chưởng hình
phạt, có gì không thể?
Nam tử mặc áo tím kia sững sờ một chút, lập tức cung kính
nói:
- Nương nương anh minh!
- Nữ tử trong bức họa, xác nhận có người này tồn tại, thông
báo xuống, nương nương bỏ đi Thần lực, niêm phong trí nhớ, hóa thân vào trần
gian chính là muốn thể nghiệm nỗi khổ trong nhân gian, như thế mới có thể ban
phúc cho nhiều tín đồ hơn, để họ đừng quấy nhiễu.
Dừng một chút, đạo cô trung niên mở miệng lần nữa, nói:
- Mặt khác, ngươi tự mình điều tra một chút, nhìn xem nữ tử
kia rốt cuộc là người phương nào?
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Nam tử mặc áo tím lập tức gật đầu.
Chuyện ngày đó mặc dù nằm ngoài kế hoạch của họ, nhưng qua sự
an bài hợp lí của nương nương thì đã vô cùng có ích, chỉ là còn cần phải chú ý
nữ tử kia cẩn thận, như có bất trắc gì, tất cả nỗ lực trong kinh đô của họ sợ
là phải trôi theo dòng nước.
- Còn một chuyện nữa.
Nam tử mặc áo tím kia ngẫm lại, nói tiếp,
- Dường như quan phủ đã đánh hơi được gì đó, gần đây tăng cường
độ điều tra mấy chuyện này hơn mấy phần, thuộc hạ lo lắng nếu cứ tiếp tục sẽ xảy
ra sơ hở.
- Vậy để chúng dừng lại tất cả hành động, khôi phục cuộc sống
bình thường trước.
Đạo cô trung niên gật đầu, hỏi:
- Đại hội anh hùng thế nào rồi?
Nam tử mặc áo tím nói ra:
- Lần này, đại hội anh hùng gần như đã khuấy động toàn bộ võ
lâm, trên Thiên bảng cạnh tranh kịch liệt, đã trì hoãn một tháng so với thời hạn,
chậm nhất sẽ cử hành vào nửa tháng sau. Các môn phái lánh đời kia cũng phái cao
thủ chân chính ra, chỉ là đệ nhất Thiên bảng vẫn là nữ tử tên Liễu Như Nghi...
Nói đến các môn phái lánh đời, trên mặt đạo cô trung niên
cũng không lộ ra chút dị thường gì, nhưng khi nam tử mặc áo tím nhắc đến cái
tên đó, chân mày vẫn không khỏi giật giật.
Liễu Như Nghi, nữ tử nàng gặp phải tại Khánh An phủ, là một
sơ thủ Tông Sư như nàng, cũng là trở ngại lớn nhất cho ngôi vị minh chủ nàng muốn
tranh đoạt.
Không cần nói cũng biết một vị trí minh chủ võ lâm có tác dụng
thế nào đối với Thánh giáo, nếu không nàng sẽ chẳng bắt đầu bố trí từ sớm như vậy,
nhất là sau khi thấy chút lực lượng trong hoàng cung, nàng càng ý thức được thực
lực bây giờ của Thánh giáo vẫn còn thua kém nhiều lắm.
Ngôi vị minh chủ, không thể sơ suất.
- Liễu Như Nghi...
Nàng nhắm mắt lại, khẽ nói ra cái tên này.
Hai ngày nay, đầu đề báo giải trí hằng ngày của kinh đô
không nghi ngờ gì chính là một vị thanh niên nào đó trong hoàng tộc gặp phải
ánh mắt đằng đằng sát khí rồi ngoài ý muốn ướt người, đường đường là một thân
vương mà lại nhát như chuột, rốt cuộc là Thục vương hay Thử vương?
Mà Lý Bá Tước, đương nhiên cũng mang trên mình mấy phần sắc
thái truyền kỳ. Lúc trước trong kinh đồn đãi Lý Bá Tước vì sợ hãi Thục vương
nên đổ bệnh, về sau hắn đánh Thục vương trọng thương ngay trước mặt bách quan
trong cung, không nghi ngờ gì đã tát một bạt tai vào mặt kẻ tạo lời đồn.
Theo thời gian trôi qua, mấy chuyện này gần như đã bị dân
chúng kinh đô quên lãng, nhưng chuyện “Thục vương đâm đầu xuống hồ” đã nhắc mọi
người lật lại chuyện cũ trước kia, so sánh một hồi liền cảm thấy rất trào
phúng.
Đương nhiên, sức ảnh hưởng của việc này hoàn toàn không chỉ
như vậy. Là người thừa kế hoàng vị hợp pháp nhất, hai chữ “Thục vương” này có
thể nói là tự mang đề tài, mọi cử động đều đặt dưới cái ánh nhìn chằm chằm của
triều thần và bách tính. Nhưng người thừa kế này lại luôn làm một vài chuyện mất
mặt đến cực độ, khiến cho bách tính kinh đô không thể không bắt đầu hoài nghi,
chẳng bao lâu nữa, chẳng lẽ vận mệnh của họ thật sự sẽ bị giao vào tay một kẻ
như vậy sao?
Quần thần đương nhiên cũng sầu lo, rất nhiều người vốn không
mấy hài lòng về Thục vương, trải qua chuyện này, hiển nhiên càng phản đối, mà
những kẻ đang xem chừng nên xếp hàng thế nào, cán cân trong lòng cũng bắt đầu
nghiêng dần, còn những kẻ vốn nghiêng về Thục vương nhưng lại không thuộc dạng
trung thành đến chết càng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đây con mẹ nó có phải là
hoàng tử giả không vậy, Thục vương rốt cuộc có được không!
Các vị hoàng tử khác cũng lần lượt truyền đến động tĩnh, nếu
Thục vương thật sự không được, họ nhưng phải đổi người sớm hơn.
Thảo nào khi nhóm Tần tướng cực lực đề cử Thục vương làm
Thái tử, bệ hạ lại chậm chạp không tỏ thái độ, nếu bàn về ánh mắt nhìn người,
ai có thể cao minh hơn bệ hạ?
Đương nhiên, Lý Dịch tạm thời không để ý tới mấy chuyện này,
hắn đang ở trong hoàng cung mở mang đầu óc cho Tấn vương.
- Tiên sinh, ta, ta vẫn cảm thấy ta không được...
Khuôn mặt béo của Tấn vương gầy hơn lúc trước một vòng lớn,
hắn nhìn Lý Dịch, vẻ mặt khó xử.
- Sao, ngươi không muốn làm viện trưởng Toán Học viện?
Lý Dịch nhìn hắn hỏi.
- Không ạ.
Lý Hàn lắc đầu nói.
Lý Dịch ngẫm lại, nhìn hắn hỏi:
- Ngươi biết Tấn Châu ở đâu không?
- Biết, đất phong của ta ngay tại Tấn Châu mà.
Lý Hàn gật đầu.
Lý Dịch lại hỏi:
- Vậy ngươi biết Tấn Châu thế nào không?
Lý Hàn kinh ngạc, sau đó lắc đầu.
- Tấn Châu ấy à, cách kinh đô xa ơi là xa, nếu ngồi xe ngựa,
mười ngày nửa tháng còn chưa đến nơi, nơi đó không có kẹo hồ lô, không có khiếu
hoa kê, mùa hè không có đá, mùa đông không có rau xanh tươi ngon, ngươi một năm
cũng đừng hòng thấy phụ hoàng và mẫu phi ngươi một lần...
Lý Dịch nhìn hắn, hỏi:
- Bây giờ ngươi nói cho ta biết, qua mấy năm nữa, ngươi muốn
đến cái nơi chim không thèm ị như Tấn Châu, làm một vương gia có tiếng không có
miếng, hay là muốn làm viện trưởng Toán Học viện, tiêu dao tại kinh đô?
Lý Hàn sững sờ một lát, bỗng nhiên nuốt nước miếng, nhìn Lý
Dịch, ánh mắt kiên định nói:
- Tiên sinh, cho ta thêm sách...
Lúc ra ngoài Bác Văn quán, Lý Dịch không khỏi thở dài một
hơi, mấy bé có hiếu này đúng là càng ngày càng không dễ lừa —— à không dễ
khuyên. Đơn giản một chút, đơn thuần một chút, tiên sinh nói gì nghe nấy thì tốt
biết bao nhiêu, không cần lần nào cũng phải phí nhiều miệng lưỡi như vậy.
Hắn đi xem Vĩnh Ninh, đấu một trận cờ với loli ngạo kiều, cuối
cùng cho ra con Hao Thiên Khuyển siêu cấp vô địch vũ trụ gì cũng ăn rồi mới hài
lòng rời đi.
Lý Dịch không đi tìm trưởng công chúa điện hạ hỏi nàng chủ tịch
hội phụ nữ đến đâu rồi, đã thu mấy tiểu muội trung thành rồi, mấy quan viên kia
này, rồi quyền quý này, rồi lôi kéo được bao nhiêu —— Không phải là không muốn,
mà vì vừa rồi khi bàn việc liên quan đến Toán Học viện với lão hoàng đế, Lý Dịch
phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình có chút kỳ quái, hình như luôn có xúc động một
giây sau sẽ nổi điên đạp người vậy.
Hoàng cung không phải nơi nên ở lâu, sớm ra ngoài chút thì tốt
hơn.
Có điều ngẫm lại cái này cũng bình thường, nhi tử của hắn đã
thành trò cười của kinh đô, danh hiệu “Thử vương” còn vang dội hơn “Thục
vương”, chắc sẽ mất không ít fan trong triều rồi đây, bọn Tần tướng nỗ lực cày
cấy lâu như vậy, do tên này thả người nhảy một cái, chỉ một đêm đã trở lại trước
giải phóng thì không nói, thụt lùi hai năm, nguyên khí đại thương cũng có.
Xem ra mấy ngày nay số lần nhóm Tần tướng hoài nghi nhân
sinh sẽ nhiều hơn một chút, uầy, lão nhân gia tuổi đã cao lắm rồi, thường xuyên
bận tâm mệt nhọc như thế sẽ ảnh hưởng tuổi thọ, thật thay lão nhân gia ông ta
lo lắng.
Khó trách lão hoàng đế muốn đạp người, đổi lại là hắn, hắn
cũng muốn đạp, muốn đạp là còn nhẹ, nên treo ngược kẻ cầm đầu lên đánh mới
đúng.
Cái tên truyền tin đồn nhảm khắp nơi đúng là thần kinh, mình
có đáng sợ thế đâu, còn giết người bằng ánh mắt nữa, nếu hắn học được kỹ năng
này thật, Thục vương có thể sống tới ngày nay không? Thôi bỏ đi, mấy ngày này
vẫn là ít đến hoàng cung thì tốt hơn, nếu đến thì cũng phải ít gặp lão hoàng đế
lại, người hơn bốn mươi tuổi chắc cũng đến kỳ mãn kinh rồi, không thể trêu vào
thì trốn là tốt nhất.
Hôm nay lại giúp Tấn vương giữ vững niềm tin, tin tưởng dưới
sự hấp dẫn của khiếu hoa kê, của khu vườn tri thức, hắn nhất định sẽ càng nỗ lực
nghiên cứu Toán học hơn, nỗ lực làm tốt bổn phận là viện trưởng kế nhiệm của
Toán Học viện.
- Vừa rồi hắn làm gì vậy?
Cảnh đế phê duyệt tấu chương, thuận miệng hỏi.
Thường Đức đi vào điện, nói:
- Bẩm bệ hạ, Lý Bá Tước đang ở tại Bác Văn điện giảng Toán
cho Tấn vương điện hạ, rồi cùng chơi với hai vị tiểu công chúa nửa canh giờ, vừa
mới xuất cung.
Cảnh đế đặt tấu chương xuống, xoa xoa mi tâm. Nói đến hai vị
tiểu công chúa, hắn cũng có chút nhức đầu.
Thường Đức cười cười, nói:
- Bệ hạ đừng trách lão nô lắm miệng, Thọ Ninh công chúa nói
không suy nghĩ, không thể coi là thật, từ trước đến nay Lý Bá Tước luôn biết
đúng mực trong mấy chuyện này...
- Biết đúng mực?
Cảnh đế lại cầm một quyển tấu chương lên, nói:
- Vị Lý Bá Tước giết người bằng ánh mắt, một cái liếc mắt đã
khiến Thục Vương đâm đầu xuống hồ, thể diện của triều đình đều bị hắn hất đi hết,
hắn còn biết cái gì gọi là chừng mực không?
Thường Đức cười cười, không lên tiếng nữa.
Mặc dù bệ hạ nói vậy, nhưng thật ra phong cách làm việc của
chính ngài trong những ngày gần đây cũng có vài phần giống tiểu tử kia, Thục
vương không đại diện được thể diện của triều đình, huống hồ...
Thấy bệ hạ không lên tiếng nữa, hắn chậm rãi rời khỏi ngoài
điện, trên bầu trời mùa thu không có đám mây nào, nếp nhăn trên mặt hắn cũng
giãn ra.
- Thế đạo, cuối cùng vẫn của những người tuổi trẻ này nhỉ...
- Trần công tử, xin hỏi ngài có chuyện gì?
Tiểu Thúy mở cửa viện ra một kẽ hở, thò đầu ra, nhìn người
trẻ tuổi đang đứng ngoài cửa, hỏi.
- Tiểu thư nhà các ngươi có ở nhà không?
Nam tử trẻ tuổi kia đung đưa quạt giấy, cười hỏi.
Một mùi rượu nồng nặc bị quạt qua, Tiểu Thúy cau mày một cái,
nàng lớn lên trong thanh lâu, ghét mùi rượu nhất, nghe vậy thì nói:
- Trần công tử có chuyện gì, nói cho ta biết là được, ta sẽ
chuyển cáo cho tiểu thư nhà ta.
- Thế nào, khách nhân đến nhà, ngay cả cửa cũng không cho
vào sao?
Trần công tử kia tắt đi nụ cười trên mặt, mấy tên hạ nhân
sau lưng thì tiến lên một bước.
Dẫu Tiểu Thúy sợ hãi nhưng vẫn cả gan nói:
- Nam nữ thụ thụ bất thân, trong viện chỉ có ta và tiểu thư,
để phòng người khác lời ong tiếng ve, Trần công tử vẫn là nói ở đây đi.
- Con tiện tỳ này...
Trên mặt Trần công tử kia lộ ra vẻ giận dữ, mới vừa nói một
câu thì cửa viện đã mở ra, Tằng Túy Mặc bước từ trong rai, thản nhiên nói:
- Trần công tử có chuyện gì, nói đi.
Người thanh niên mùi rượu đầy người trước mặt này chính là
Trần công tử dây dưa rất lâu với nàng trong mấy ngày qua, ban đầu đối phương
còn giả vờ nho nhã lễ độ, lễ nghĩa chu toàn, nhưng sau mấy lần đụng tường thì dần
dần khôi phục bản tính hoàn khố. Hạng người này, trước đây nàng gặp qua không
ít.
Thấy Tằng Túy Mặc đi ra, Trần công tử lập tức nở nụ cười,
nói:
- Túy Mặc, nàng đi ra rồi sao, chúng ta đi vào nói, đi vào
nói.
- Đứng đây nói đi.
Tằng Túy Mặc kéo Tiểu Thúy lui lại nửa bước, trong giọng nói
có vẻ lãnh đạm từ chối người ra ngàn dặm.
Trần công tử nọ hơi tức giận, nhưng một khắc sau lại nở nụ
cười, nói:
- Túy Mặc, tình cảm mà ta dành cho nàng, nàng cũng biết mà,
ta cam đoan chỉ cần nàng đồng ý, ngày sau sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết...
- Nếu là việc này thì không cần bàn nữa.
Tằng Túy Mặc khoát tay, mấy lời thế này nàng nghe mà lỗ tai
sắp có vết chai rồi. Nàng nhìn hắn nói:
- Trần công tử thân phận tôn quý, tiểu nữ thật sự không xứng,
về sau Trần công tử vẫn là đừng nhắc đến chuyện này nữa.
Hôm nay Trần công tử kia uống rượu, nghe vậy, cho dù có tu
dưỡng thế nào cũng không nhịn được nổi. Chẳng qua là một nữ tử phong trần thôi
lại muốn mình tốn công sức nhiều như vậy, giận dữ nói:
- Bổn công tử để ý ngươi là ngươi có phúc khí, ngươi cho rằng
ngươi là ai, Lạc Thủy thần nữ thì sao chứ, cho mình là thiên kim đại tiểu thư
thật à!
- Ta nói cho ngươi biết, bổn công tử hôm nay, phải lấy được
ngươi!