Tại một lầu nhỏ tinh xảo ở Tần phủ, bên trong phòng, Tần Dư
đang nằm trên chiếc giường được trải mấy lớp chăn gấm, vị trí nào đó ở trên người
được quấn vải trắng, sắc mặt hắn tái nhợt dị thường.
Hắn vốn dĩ bệnh nặng mới vừa khỏi, rồi lại bị đánh tám mươi
đại bản, mặc dù không tới mức ném nửa cái mạng, nhưng chỉ sợ lần này cần phải
tĩnh dưỡng vài hôm mới tốt lên được.
- Thật không ngờ….
Hắn lắc đầu, thanh âm suy yếu:
- Không ngờ bệ hạ lại dung túng hắn ta đến thế, hắn ta lại
có thể dẫn theo hai vị tiểu công chúa xuất cung…. Lần này ta thua không oan.
Thục Vương ngồi bên cạnh cũng đã lĩnh hội sâu sắc việc này,
chuyện lần trước khiến hắn nằm trong cung hai tháng, thế mà đối phương vẫn ở
ngoài cung tiêu sái như cũ.
Có đôi khi hắn thậm chí còn hoài nghi, hắn và Lý Dịch, rốt
cuộc ai mới là con ruột của phụ hoàng?
Từ nhỏ đã là như thế, không nói tới Minh Châu, ngay cả tên
Lý Hiên chết tiệt kia cũng được phụ hoàng đối xử tốt hơn hắn gấp mấy lần, hắn cảm
thấy mình sợ là có một người phụ hoàng giả.
Trải qua mấy ngày nay, lần đầu tiên hắn nhận ra cái vị trí
cao cao tại thượng kia, hình như cũng không phải bắt lấy dễ như trở bàn tay như
hắn từng nghĩ.
Loại ý nghĩ thế này lúc trước chưa từng xuất hiện.
Thục Vương lắc đầu, nói:
- Mấy ngày nay, ngươi tốt nhất nên tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi
đi. Lần này cũng còn may là các ngươi đi nhiều người, nếu chỉ có một mình ngươi
thì sợ rằng không chỉ đơn giản là ăn mất chục hèo như vậy đâu.
- Chuyện kia, cũng cứ để như vậy thôi?
Tần Dư bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Thục Vương biết hắn ta chỉ cái gì, hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu
lần nữa, nói:
- Nếu không thì còn có thể làm sao bây giờ? Chứng động kinh,
bệnh tâm thần, bản vương cũng chỉ có thể nhận mình gặp xui xẻo thôi.
- Đúng vậy.
Tần Dư thở dài một hơi, nói:
- Cũng chỉ có thể tự nhận gặp xui xẻo.
Thục Vương và Tần Dư pha trộn bên nhau từ nhỏ, tất nhiên đều
hiểu rõ tính cách của nhau, cả hai liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ
mà không nói ra.
…
…
- Vị trí thái tử?
Lý Dịch kinh ngạc nói:
- Chuyện này đương nhiên phải để bệ hạ tới quyết định, những
người ngoại thần như chúng ta tốt nhất vẫn là bớt can thiệp vào.
Tần Tướng vất vả lắm mới kéo đề tài về tới trọng điểm, hắn
cho rằng mình biểu đạt đã rất rõ ràng, nhưng mà vị Lý Bá Tước này vẫn luôn nhất
quyết giả ngu không hiểu, không chịu đáp lại một cách chính diện khiến hắn
không biết bao nhiêu lần có xúc động muốn bưng trà tiễn khách.
Nói nhiều như vậy, cổ họng cũng có chút khô khốc, Tần Tướng
nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
Lý Dịch đứng lên, chắp tay nói:
- Nếu đã như vậy, vãn bối xin cáo từ!
- Tại sao, chẳng lẽ Lý Bá Tước còn có chuyện gấp trong nhà?
Tần Tướng sửng sốt, không biết tại sao hắn ta lại có hành động
như vậy.
Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn, hỏi:
- Tần Tướng không phải đã bưng trà tiễn khách sao?
Hắn hiện giờ đã sớm không phải như lúc mới đến đây, ngây thơ
không biết gì. Cổ nhân nói chuyện hay làm việc, luôn là thích quanh co lòng
vòng, bưng trà cũng có nghĩa là tiễn khách, hắn là không giống cái tên Lý Hiên
không có ánh mắt kia.
- Lão phu chỉ là khát nước mà thôi….
Tần Tướng thật sự không nhận ra động tác của mình sẽ khiến
Lý dịch hiểu lầm, nghe vậy cũng nói thẳng:
- Lão phu cũng không quanh co lòng vòng nữa, lão phu biết
ngươi và Thục Vương có ân oán, lão phu chỉ hỏi một câu, nếu như điện hạ nguyện
ý buông cừu hận xuống thì Lý Bá Tước có thể không so đo hiềm khích trước kia
không? Sau này Thục Vương điện hạ chắc chắn sẽ là người kế thừa đại thống,
ngươi nên rõ ràng lợi và hại trong đó mới phải.
Tần Tướng ngày thường khi nói chuyện với người khác cũng
chưa từng nói thẳng ra như vậy. Nhưng nếu hắn cứ tiếp tục dùng cách bình thường
thì sợ là đến tối cũng không thu được kết quả gì, mà hắn đã hao hết kiên nhẫn
chờ đợi.
Kỳ thật, vừa rồi Lý Dịch cũng đã đại khái đoán được hôm nay
Tần Tướng gọi hắn tới đây đến cùng là vì chuyện gì.
Chẳng qua, người này xác định Thục Vương nguyện ý buông cừu
hận xuống?
Nếu tên tiểu tử kia có loại lòng dạ như thế thì mọi chuyện
làm gì đến nông nỗi như hôm nay? Nếu như hắn ta thật sự trở thành hoàng đế thì
phe của hắn còn có đường sống sao?
Từ sau ngày hắn động thủ ở trong cung thì đã sớm không còn
đường lui rồi, đương nhiên là không có khả năng quay đầu lại.
Không phải hắn sống thì chính là Thục Vương chết, không có
loại khả năng thứ hai.
Lý Dịch thở dài, chỉ vào đầu mình, nói:
- Tần Tướng cũng biết đó, có đôi khi ta sẽ không thể khống
chế bản thân được, đặc biệt là khi nhìn thấy Thục Vương điện hạ. Không biết khi
nào chứng động kinh này sẽ tái phát, chẳng may lại gây tổn thương cho điện hạ,
sợ là bệ hạ sẽ muốn nhìn thấy đầu của ta, triều thần cũng không đáp ứng a, đối
với bất kỳ ai cũng không tốt….
Kỳ thật cho tới bây giờ, Tần Tướng cũng không biết chứng động
kinh kia đến tột cùng là thật hay giả nữa.
Rốt cuộc nếu không có bệnh, người bình thường là sẽ không ở
trong hoàng cung, trước mắt bao người, làm ra việc như ẩu đả Thân Vương như vậy.
Nhưng mà trên đời này thật sự có chứng bệnh thần kỳ như thế
sao? Hay là Thục Vương căn bản là trời sinh xung khắc với hắn ta?
Phán đoán của Viện thái y không thể nào là giả được. Dù sao
thì tên Lý Dịch này chỉ vừa mới tới kinh đô không được bao lâu, không có khả
năng khống chế Viện thái y nhanh như vậy. Nếu hắn ta thật sự có thể làm cho
toàn bộ thái y nói ra những lời khi quân kia, như vậy thì người này cũng quá thần
thông quảng đại.
Tần Tướng cau mày hỏi,
- Tại sao ngươi lại mắc phải chứng động kinh này?
Lý Dịch thầm thở dài một hơi,
- Việc này kể ra thì rất dài, tất cả mọi thứ, bắt đầu từ mùa
đông của mười năm trước….
…
…
Thục Vương đi ra sân của Tần Dư, lại quay đầu nhìn thoáng
qua, lúc này mới xoay người rời đi.
Sỡ dĩ Tần Dư rơi xuống tới mức này, đều là do một tay tên Lý
Dịch kia tạo thành, ngay cả tình trạng khó xử trước mắt của hắn, chắc chắn cũng
có liên quan tới hắn ta.
Nhưng mà cánh chim của hắn đã dần dần trở nên cứng cáp, được
phụ hoàng coi trọng, rồi trưởng công chúa, Lý Hiên, nhà tướng….. Chỉ cần một
ngày hắn còn chưa leo lên được hoàng vị, thì ngày đó hắn còn không thể làm gì
được hắn ta. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy.
Hắn có thể ảnh hưởng một ít chuyện trên triều đình, nhưng mà
đối với một tên căn bản không ở trong triều như Lý Dịch —— có đề cập chuyện này
cũng bằng không!
Đến nỗi âm thầm chơi ngáng chân, ném đá trong tối gì đó, mấy
thứ này sẽ không ảnh hưởng lớn tới Lý Dịch, hơn nữa hắn sẽ có nguy cơ bại lộ rất
lớn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng làm chuyện như vậy.
Ngẫu nhiên biết được tên nữ tử kia và hắn quan hệ không cạn,
nếu như nàng ta xảy ra chuyện gì thì Lý Dịch đương nhiên sẽ không thư thái,
nhưng như vậy thì hắn sẽ rất thư thái a! Chỉ là hắn buồn bực phát hiện, ngay cả
một việc nhỏ bé như thế mà cũng không thể hoàn thành được, trong lòng hắn càng
thêm đè nén.
Thục Vương vừa đi vừa nghĩ đến những chuyện này, khi đi qua
một chỗ ngoặt thì bỗng nhiên cảm thấy ngực đau xót. Hắn cúi đầu nhìn đứa nha
hoàn không cẩn thận đâm vào mình, giơ tay cho nha hoàn kia một bạt tai, lạnh giọng
nói,
- Tiện tỳ, không có mắt phải không!
Nếu như ở phủ Thục Vương thì loại hạ nhân này đã sớm bị người
kéo xuống phạt đánh, nhưng nơi này là Tần phủ cho nên hắn phải khắc chế một ít.
Nha hoàn kia thế nhưng còn mang một tấm lụa mỏng che mặt,
cái bạt tai lúc nãy khiến cho khăn lụa rơi xuống, lộ ra vết sẹo trên mặt nàng
ta. Thục Vương nhìn vết sẹo xấu xí kia, trong càng thêm chán ghét.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Nha hoàn kia bụm mặt, liên tục nói xin lỗi.
Cách đó không xa trong một đình hóng mát, Tần gia ngũ gia có
chút thất vọng lắc đầu,
- Không kịp rồi, không kịp rồi, thế này thì xem ra không có
náo nhiệt để xem.
Hắn vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy có một bóng người trẻ
tuổi từ nội đường đi ra. Tần gia ngũ gia sửng sốt một lúc, sau đó trên mặt lộ vẻ
hưng phấn, nắm một mớ hạt dưa mà nha hoàn đã lột sẵn bỏ vào miệng, ánh mắt nhìn
chằm chặp vào một hướng.
- Cút đi!
Thục Vương lạnh giọng quát lớn nha hoàn kia một câu, sau đó
đi lướt qua nàng ta. Bỗng nhiên hắn giống như cảm nhận được thứ gì đó, quay đầu
nhìn lại, sau đó đối diện với một ánh mắt khác.
Sự “vui vẻ bất ngờ” này không thể nói là không lớn, vừa nhìn
đến cặp mắt kia, Thục Vương lập tức nghĩ ngay đến một ít chuyện không vui. Thân
thể hắn bất giác lùi lại vài bước, nhưng hắn lại không chú ý bậc thang phía sau
lưng cho nên dẫm hụt một bước. Cổ chân Thục Vương truyền đến một trận đau nhức
kịch liệt khiến sắc mặt hắn có chút dữ tợn, đồng thời thân thể cũng bị mất
thăng bằng, sau đó cả người ngã vào hồ sen.
- Cứu giá, mau tới cứu giá!
Chỉ mới có vài phút mà Tần phủ đã truyền đến một trận gà bay
chó sủa, vô số thân ảnh hoảng loạn bắt đầu chạy như điên nhào vào trong hồ.
Lý Dịch và Liễu Mi đưa mắt liếc nhau một cái, biểu tình trên
mặt có chút vô tội.
Lần này thật sự không thể trách tội hắn…..
Lý Dịch cũng rất ngạc nhiên khi thấy Thục Vương ở chỗ này, hắn
chỉ là liếc nhìn đối phương một cái mà thôi, sau đó hắn ta bỗng dưng tự “Nhảy”
vào hồ.
Chẳng lẽ đây chính là “Bá vương chi khí” trong truyền thuyết?
Cách đó không xa, hai mắt Tần gia ngũ gia đang trừng lớn, hạt
dưa bị phun từ lỗ mũi ra ngoài.
Hắn hoàn toàn không ngờ tới, Thục Vương lại sợ vị Lý Bá Tước
kia đến tình trạng này, cách xa đến mấy trượng mà vẫn bị dọa sợ tới mức nhảy hồ...
Mọi người đều nói Thục Vương uất ức, hôm nay được tận mắt chứng
kiến, quả nhiên là lời đồn không giả!