Lý Dịch cảm thấy hắn nhất định phải hỏi rõ ràng chuyện này,
đường đường là một công chúa, làm sao bỗng nhiên cong thế này, hơn nữa đối tượng
còn là Liễu nhị tiểu thư. Chuyện này hơi khó giải quyết, Liễu nhị tiểu thư có đồng
ý hay không còn khó nói, Như Nghi thì chắc chắn sẽ không đồng ý rồi....
- Ai nha, là do mấy người họ cứ ép hoàng tỷ xuất giá đấy!
Thọ Ninh công chúa chen miệng nói.
Lý Dịch sửng sốt, lúc này mới để ý công chúa điện hạ lớn hơn
Liễu nhị tiểu thư mấy tháng, dựa theo thông lệ của hoàng thất, các công chúa sẽ
lần lượt xuất giá sau khi đủ mười bốn tuổi, rất hiếm khi kéo dài tới mười tám
tuổi. Mà lần trước tại Phủ Khánh An, sở dĩ nàng hồi kinh trước thời hạn là vì bị
ngự sử nhìn thấy, toàn bộ Ngự sử đài đều vỡ tổ, đồng thời cũng đặt hôn sự của
nàng lên mặt bàn, chỉ là khi Lý Dịch đến kinh, việc này đã bị đè xuống, xem ra
bây giờ lại bị nhấc lên.
- Chuyện này có gì để phiền muộn đâu...
Lý Dịch nhìn nàng nói:
- Ai mà chưa từng bị ép gả, đâu phải chuyện gì lớn...
Nhớ ngày đó để ứng phó bà mẹ cứ thích ép cưới của mình, hắn
còn dùng hết mọi cách, so với một bà mẹ chuyên đi ép cưới, ngự sử có tính là
gì đâu!
- Ngươi có cách?
Lý Minh Châu nhìn hắn, trong mắt lấp lóe ánh sáng.
- Khó khăn gì đâu...
Lý Dịch khoát tay nói:
- Xuất gia hoặc cong, tùy ngươi chọn một.
- Cong?
Công chúa điện hạ biết xuất gia nghĩa là gì, còn từ Lý Dịch
nói sau đó thì không hiểu lắm, nhìn hắn hỏi.
Lý Dịch lắc đầu:
- Ngươi đừng nhìn ta, cho dù ta đồng ý, Như Nghi cũng sẽ
không đồng ý, ngươi cũng đánh không lại muội ấy...
Thấy nàng vẫn nhìn mình, Lý Dịch kinh ngạc, vẻ mặt càng cảnh
giác, lập tức bổ sung một câu:
- Ta cũng không được, ta là người có gia đình, hơn nữa cùng
họ không cưới, suy nghĩ này của ngươi rất nguy hiểm đấy...
- Rốt cuộc cái gì là cong?
Công chúa điện hạ tiếp tục hỏi.
- Thôi bỏ đi, xem như ta chưa nói gì.
Lý Dịch khoát tay, nói:
- Xuất gia, hiểu xuất gia không?
- Bệ hạ long thể mang bệnh, là trưởng công chúa, có phải
ngươi nên cầu phúc cho bệ hạ không, thường xuyên ăn chay niệm Phật, ngày ngày
làm việc thiện... Không đúng, lão Lý nhà các ngươi tin đạo, vậy thành tâm tu đạo,
hành thiện tích đức đi, thân thể bệ hạ một ngày không tốt, ngươi một ngày không
hoàn tục...
Lý Dịch nhìn nàng nói:
- Ta bảo đảm, cứ như vậy, những tên ngự sử đó nhất định
không còn dám nói lung tung nữa, toàn bộ triều đình, bao gồm bệ hạ cũng sẽ
không nói thêm gì.
Công chúa điện hạ vì bệ hạ cầu phúc, cam nguyện lấy thân thể
cành vàng lá ngọc xuất gia thành đạo, thật hiếu thuận biết bao, ngự sử tán
dương còn không kịp. Nếu ai dám nói lung tung, không cần lão hoàng đế động thủ,
người trong thiên hạ sẽ nhổ nước bọt đến mức có thể dìm chết bọn hắn....
Công chúa điện hạ nhìn hắn, vẻ mặt có chút do dự.
Lý Dịch nói tiếp:
- Đương nhiên, xuất gia thì dễ, hoàn tục thì khó, ngươi
không thích cách này cũng không sao, chúng ta còn có kế hoạch B.
- Bệ hạ thì thân thể có tật, cường địch thì đang nhìn chằm
chằm, quốc gia thì đang loạn trong giặc ngoài, đang đứng trong dầu sôi lửa bỏng,
là trưởng công chúa của một nước, sầu cho bệ hạ, lo cho quốc sự, ưu sầu thành bệnh,
ưu sầu ra bệnh thần kinh, lúc phát bệnh thì thích rút kiếm chém người, không thấy
máu thì không thu tay, từ đó, tuyệt đối không còn ai dám cưới ngươi.
Lý Dịch cực kì tâm đắc, văn võ cả triều không ai không biết
Lý Bá Tước bị mắc chứng bệnh tâm thần, một khi bị kích thích sẽ phát cuồng,
công chúa điện hạ hay đi với hắn như vậy, không cẩn thận nhiễm phải loại bệnh
này cũng rất bình thường.
- Đừng lo không ai tin, ta quen thái y viện, muốn chứng minh
rất đơn giản.
- Cách này ngươi dùng rồi.
Lý Minh Châu nhìn hắn nói.
- Dùng rồi mới có hiệu quả.
Lý Dịch thấy hình như nàng không thích biện pháp này, nghĩ
ngợi nói:
- Nếu hai cách trước ngươi đều không thích, vậy chỉ có thể
dùng phương án C.
- Tên ngự sử nào nhiều chuyện nhất thì thuê vài sát thủ làm
thịt hắn.
Lý Dịch nhìn nàng, một tay nhẹ nhàng vạch một cái trên cổ,
nói:
- Thế nào, đơn giản thô bạo, nhất lao vĩnh dật, có phải rất
đáng suy xét không...
.....
.....
- Có chừng này biện pháp đấy, cụ thể dùng cái nào, tự ngươi
cân nhắc nhé.
Lúc công chúa điện hạ đang suy nghĩ, Lý Dịch nhắc nhở:
- Dù sao nên tranh thủ làm sớm, đến khi bệ hạ ra quyết định
thì đã muộn rồi.
Cho dù lão hoàng đế sủng nàng thế nào đi nữa cũng không thể
giữ nàng trong cung cả một đời, điểm này chắc chắn không thể nghi ngờ. Cảnh quốc
không có thông lệ gả công chúa ra ngoài, bình thường công chúa đều được gả cho
con nối dõi của vài trọng thần, hoặc thông hôn với thế gia vọng tộc, hoặc nhiều
hoặc ít đều có một ít yếu tố chính trị bên trong.
Tự do yêu đương đương nhiên cũng có ở thời đại, nhưng phần lớn
chỉ xảy ra trong các tiểu gia nhà nghèo, tiểu thư nhà giàu có chút địa vị đều
không thể tự làm chủ hôn nhân, công chúa cũng không ngoại lệ.
Thọ Ninh công chúa ăn mứt hoa quả xong, lau miệng nói:
- Nữ trẻ nhỏ đều phải lập gia đình, mẫu phi nói, hai năm nữa
ta cũng sẽ thành thân.
Lý Dịch vẻ mặt ngạc nhiên, suýt nữa trượt cầu thang.
Loli ngạo kiều năm nay mới mấy tuổi, hình như chưa đến mười
một đúng không? Coi như mười một tuổi đi, hai năm sau cũng mới mười ba, mười ba
tuổi đã muốn nói chuyện cưới gả sinh con?
Đây con mẹ nó —— quá cầm thú!
- Khụ, thật ra thì thành thân quá sớm không tốt...
Lý Dịch khẽ ho một tiếng, cảm thấy đã đến lúc phổ biến cho
các nàng một số kiến thức thông dụng nữ trẻ nhỏ phải biết.
- Sinh con quá sớm sẽ gây ra tổn thương không thể chữa trị
cho cơ thể phái nữ, mười bốn mười lăm tuổi vẫn còn nhỏ, cơ thể chưa dậy thì,
khó sinh là chuyện thường tình, một xác hai mạng cũng không hiếm thấy, nếu
không tin thì tùy tiện tìm một bà đỡ hỏi xem...
Tại niên đại này sinh con không khác gì một trận sinh ly tử biệt,
vấn đề giữ mẹ hay giữ con cũng không dễ giải quyết
Nói đến việc sinh con, loli ngạo kiều vẫn có chút thẹn
thùng, có điều sau khi nghe Lý Dịch nói xong, thẹn thùng lập tức biến thành sợ
hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Hóa ra sinh con đáng sợ như thế, nàng quyết định
trở về sẽ khuyên nhủ mẫu thân, nghe lời tiên sinh, nàng không muốn hai năm nữa
thành thân đâu.
- Thật ra trong hoàng tộc thường xuyên tiến hành thông gia với
họ hàng để thân càng thêm thân...
Lý Dịch nhìn công chúa điện hạ, nói:
- Ngươi có phát hiện ra, đời sau của những đôi thông gia này
có rất nhiều người bị ngu dại và tàn tật không?
Lý Minh Châu ngẫm lại, trên mặt lộ ra một chút kinh hãi, hỏi:
- Vì sao?
- Cái này thì liên quan đến gen và di truyền...
Lý Dịch phát hiện hôm nay mình nói hơi nhiều, nếu nói tiếp,
sợ là lão hoàng đế sẽ lại để hắn lập kế hoạch xây dựng Viện Sinh Vật Học mất
thôi.
Lý Dịch nhìn nàng nói:
- Lấy một ví dụ đơn giản đi, ngươi biết trên đời này người
không phân biệt được đỏ xanh không?
Lý Minh Châu gật đầu, nói:
- Thành vương và Thành vương phi đều không phân biệt được đỏ
xanh, đây không phải bí mật trong kinh thành.
Nếu nàng biết có chuyện này, như vậy vấn đề di truyền sẽ dễ
giải thích hơn.
- Chúng ta tạm thời xưng bệnh không phân biệt được đỏ xanh
là bệnh mù màu, nếu Thành vương và Thành vương phi đều mắc bệnh mù màu, như vậy
con của hai người, dù là nam hay nữ, nhất định cũng sẽ mắc bệnh mù màu, đây
chính là di truyền...
Lý Dịch dùng ngôn ngữ đại chúng nhất dễ hiểu nhất giải thích
cho nàng.
Giải thích rõ ràng chuyện này rồi, mới có thể giải thích vấn
đề vì sao “Hoàng tộc nhiều kẻ ngu”.
Lý Minh Châu kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Nhưng mà Thành vương thế tử —— có bị bệnh mù màu đâu.