Trần Lập Sâm đã cầm bút được mười lăm phút nhưng vẫn không
tài nào đặt bút viết được, hắn bực bội mà buông bút xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ
những người kia đã học thuộc đáp án từ trước rồi, mấy đề này cho dù là tiến sĩ
toán học của Quốc Tử Giám cũng chưa chắc có thể giải ra?
Chỗ ngồi của hắn và Tần Phong cách nhau không xa, hắn
nghiêng đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tần Phong cũng nhìn
sang đây.
Trần Lập Sâm vừa mới mở miệng nhưng chưa kịp nói được câu
nào thì đã nghe thấy một âm thanh lạnh lùng từ bên cạnh truyền tới.
- Người nào ngó ngang ngó dọc, châu đầu ghé tai, đều sẽ bị
coi là gian lận!
Cấm vệ trong cung phụ trách duy trì kỷ luật trường thi cũng
mặc kệ đối phương có phải là con cháu của Quốc Công đại thần hay không, bọn họ
chỉ biết phụng mệnh của bệ hạ, cho dù là đối mặt với hoàng tử thì cũng sẽ khiển
trách như thường.
Biểu hiện trên mặt Trần Lập Sâm lập tức cứng đờ, hắn đành phải
ngoan ngoãn cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua bài thi —— sau đó dứt khoát nhắm mắt
lại.
Khảo thí lần này là do Quốc Tử Giám và Lễ Bộ cùng đảm nhận,
Lễ Bộ Thượng Thư rất coi trọng kỳ khảo thí này, khuôn mặt có chút nghiêm túc
nhìn Thường Đức, hỏi:
- Thường tổng quản, vì để ngăn ngừa thí sinh gian lận, chúng
ta có nên tăng thêm người đi tuần tra không?
Khảo khí lần này và thi khoa cử khác biệt quá nhiều, học
sinh ở mỗi trường thi đều có hơn trăm người, lại còn ngồi gần nhau, khoảng cách
không xa, thực dễ dàng có thể nhìn đến hai bên. Bệ hạ vô cùng coi trọng kỳ khảo
thí này, nếu để xảy ra việc gian lận thì hắn sẽ là người phải gánh vác trách
nhiệm.
- Gian lận?
Thường Đức lạnh nhạt ngồi tại chủ vị, nói:
- Không tồn tại, khảo thí toán học của Lý Bá Tước, cả đời
này bọn họ cũng đừng nghĩ tới chuyện gian lận.
Thường Đức nói được vô cùng chắc chắn nhưng mà trong lòng Lễ
Bộ Thượng Thư vẫn còn nghi vấn như cũ, lại cũng nghĩ đến một chuyện khác.
Theo lý thuyết thì Viện toán học khảo thí chiêu sinh, Lý Bá
Tước thân là viện giám nhất định phải tham gia. Nhưng hôm nay, từ đầu tới cuối
hắn chưa nhìn thấy bóng dáng người nọ một lần nào.
Chẳng lẽ đối với Lý Bá Tước mà nói, hôm nay còn có việc quan
trọng hơn khảo thí sao?
So với Lễ Bộ Thượng Thư, mấy tên tiến sĩ toán học Quốc Tử
Giám lại nhàn nhã hơn nhiều, bọn họ ở trong thiên điện chậm rãi phẩm trà, nhỏ
giọng trò chuyện với nhau.
Khoa tính toán của Quốc Tử Giám đã tạm thời sát nhập vào Viện
toán học, sau này bọn họ sẽ là tiên sinh trong viện. Tuy rằng vẫn cần phải đi
theo học tập Lý Bá Tước một thời gian, nhưng cũng không cần phải tiến hành kiểm
tra như những người ngoài kia.
- Không biết bài thi bọn họ làm khó khăn tới mức nào....
Một tên tiến sĩ toán học hiếu kỳ hỏi.
Bài thi của vị Lý Bá Tước này từ trước tới nay đều có một
phong cách riêng, nếu như bài thi lần này giống như hôm kiểm tra chư sinh khoa
tính toán Quốc Tử Giám, như vậy thì việc tuyển một trăm người vào Viện toán học
e là khó mà thực hiện được.
Một tên tiến sĩ toán học khác đi tới, nói:
- Nơi này còn có vài bài thi.
Lần này bài thi được giữ bí mật một cách nghiêm ngặt, trước
khi bắt đầu khảo thí thì chỉ có một mình Lý Bá Tước biết. Tên tiến sĩ toán học
nọ phát cho mỗi người một phần bài thi, sau đó cũng cầm lên một bài nhìn xem.
- Lần này Lý đại nhân ra đề cũng rất quy củ.
- Đúng vậy, đề thi rất là công bằng, mặc dù là đơn giản hơn
lần trước nhiều nhưng nếu muốn đáp chính xác hết toàn bộ thì cũng không phải là
việc dễ dàng.
- Lần này là vì chiêu sinh cho Viện toán học, đương nhiên là
sẽ không cho những vấn đề hiếm lạ cổ quái kia, Lý đại nhân thật là người biết
chừng mực.
Nhìn mấy vị đồng liêu đều khẳng khái bàn luận, một tên tiến
sĩ ngồi trong góc có chút ngạc nhiên, bọn họ đang nói cái gì mà tại sao hắn lại
hoàn toàn nghe không hiểu….
Bài thi rất đơn giản —— chẳng lẽ cái hắn đang xem là bài thi
giả sao?
- Hàn đại nhân.
Hắn quay sang một vị đồng liêu bên cạnh.
Người kia quay đầu lại, hỏi:
- Ngô đại nhân, có chuyện gì thế?
- Có thể cho ta mượn xem bài thi của ngươi một chút không?
…
...
Một canh giờ này, là một canh giờ ngắn ngủi nhất trong cuộc
đời rất nhiều người, nhưng đối với một số người khác thì nó lại là một canh giờ
dài nhất cuộc đời mình.
- Ai, chỉ cần cho ta thêm nửa canh giờ, không không, chỉ cần
mười lăm phút nữa thôi là ta đã có thể giải được đề kia rồi.
Một người trẻ tuổi ăn mặc mộc mạc lộ ra tiếc nuối.
Người đồng bạn bên cạnh vỗ vỗ bả vai hắn ta, an ủi:
- Một canh giờ đúng là có chút ngắn, ta cũng còn một đề nữa
chưa giải ra, nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo lắng, hẳn là cũng có rất nhiều
người giống như chúng ta.
Hai người động viên lẫn nhau vài câu, tức khắc sinh ra cảm
giác thưởng thức lẫn nhau.
- Nguy hiểm thật, trước khi tiếng chiêng vang lên mười lăm
phút, ta vừa mới giải xong đề cuối cùng, chỉ có thể kiểm tra sơ qua một lần.
Lại có một người trẻ tuổi khác từ trường thi đi ra, trên mặt
lộ vẻ “Nghĩ lại mà sợ”, nhìn thấy hai người kia, hỏi:
- Trịnh huynh, Vương huynh, các ngươi thế nào rồi —— Ai, Trịnh
huynh, Vương huynh, các ngươi đừng đi mà!
Từ trường thi đi ra, biểu tình của mỗi người đều khác nhau,
có người cao hứng, có người mất mát, cũng có người mờ mịt. Mặc dù hiện giờ bọn
hắn chỉ cần về nhà đợi ngày mai dán thông báo kết quả là được, nhưng không một
ai rời đi, bọn họ tìm người quen biết cùng nhau đối chiếu đáp án.
Không lâu sau, mọi người lập tức phát hiện một việc hết sức
kinh ngạc.
- A, không đúng rồi, tại sao trong bài thi của ta không có đề
này? Chẳng lẽ bài thi của chúng ta không giống nhau sao?
- Đề mà hai người các ngươi vừa nói, trong bài thi của ta
không có….
- Ta cũng giống như vị huynh đài này đây….
- Ta hiểu rồi, tuy đề thi khác nhau nhưng cách giải thì
tương tự, có một thì sẽ có hai, mọi người không cần tranh luận vấn đề này. Đây
hẳn là chủ ý của người ra đề, vì tránh cho xảy ra trường hợp gian lận nên mới cố
tình làm như thế.
Sau khi đã hiểu, mọi người bắt đầu tìm kiếm người có cùng
bài thi với mình, không lâu sau ngoài trường thi đã xuất hiện từng nhóm nhỏ.
Lúc này, ở hai trường thi số một và số hai cũng lục tục có
người đi ra.
Những người đi ra trước đa số đều mặt ủ mày chau, bọn họ
nhàm chán ngồi trong trường thi một canh giờ cũng là một việc cực kỳ gian nan.
Một canh giờ này trong mắt bọn họ còn dài hơn cả một ngày.
- Cái cực hạn kia….
Trần Lập Sâm vừa mở miệng, Tần Phong lập tức lắc đầu, nói:
- Đừng đề cập tới nó nữa, ta xem không hiểu, còn cái tích
phân gì đó...
- Cũng chưa từng nghe nói tới...
Mấy người tụ tập thành một đám, đều đạt được câu trả lời như
nhau.
Một đề cũng chưa đụng tới, trên bài thi có đánh số, ngay cả
tên bọn họ cũng không cần viết, bài thi lúc trước phát như thế nào thì khi thu
về cũng y chang như vậy.
- Ta cũng không tin người khác còn có thể trả lời được các đề
này?
Lý Kiện Nhân bỗng nhiên vỗ đùi, thuận tay ngăn lại một người,
hỏi:
- Mã Kiệt, ngươi giải được bao nhiêu đề?
Mã Kiệt là con nhà tướng, cha của Lý Kiện Nhân lại là quan
văn cho nên ngày thường bọn họ cũng ít khi có giao tiếp, chẳng qua hôm nay tâm
trạng của hắn không tệ lắm, bài thi toàn là gãi đúng chỗ ngứa, Mã Kiệt cười to
hai tiếng, sảng khoái trả lời:
- Tất cả đề ta đều giải ra hết.
Lý Kiện Nhân sửng sốt, vị Mã gia lão nhị này có tiếng là đầu
gỗ, không phải là loại người để đọc sách, bọn họ còn chưa giải được câu nào mà
hắn ta lại có thể giải hết toàn bộ ư?
Quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Nhìn thấy Lý Kiện Nhân tỏ vẻ hoàn toàn không tin những gì
mình nói, Mã Kiệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bài thi hỏi về vấn đề điều binh vận lương, lão tử đáp sai
để chờ cha đánh gãy chân mình sao?
Nói xong cũng khinh thường liếc Lý Kiện Nhân một cái, lập tức
đi xa.
Ngơ ngẩn một lát, Lý Kiện Nhân rốt cuộc sáng tỏ cái gì, hắn
lập tức đi qua nói với mọi người:
- Đề thi của chúng ta không giống nhau!
- Ta đã biết.
Tần Phong gật đầu, chỉ vào từng nhóm người đang đứng ngoài
trường thi:
- Xác thực không giống nhau, chỉ sợ là chúng ta đã rút trúng
đề khó, quả nhiên là bệ hạ càng thiên về bọn đệ tử nhà nghèo.
Lý Kiện Nhân có chút tức giận, bất bình nói:
- Tên tiểu tử Mã Kiệt kia thật là may mắn!
Trần Lập Sâm mở miệng nói:
- Đi thôi, tìm xem còn có ai giống như chúng ta nữa không.
Hơn mười người đi về phía đám đông, một lát sau lại đi trở về.
Nhìn thấy mỗi nhóm đều là xấp xỉ trăm người, lại nhìn xem
nhóm bọn họ chỉ le que mười mấy người, mặt ai nấy đều lộ vẻ âm trầm. Nếu đến
bây giờ còn không hiểu bọn họ đến cùng là “may mắn” như thế nào, cái đầu để
trên cổ này cũng không có lợi ích gì rồi.