Lão phu nhân nghe vậy thì sửng sốt một hồi, chưa hiểu ra
ngay ý của Lý Dịch là gì.
- Vị này là —— Vĩnh Ninh công chúa.
Lý Dịch giải thích lại.
- Vĩnh Ninh công chúa...
Mặt lão phu nhân cứng đờ, một khắc sau, bàn tay đang đặt lên
mặt tiểu cô nương nhanh chóng rút về, mặt đầy kinh hãi.
Thấy lão phu nhân lảo đảo, Như Nghi vội vàng đi tới đỡ bà.
Thật vất vả mới lấy lại tinh thần, lão phu nhân giãy ra khỏi Như Nghi, vội vàng
khom người hành lễ:
- Lão phụ gặp qua công chúa điện hạ!
Hoàng tử, công chúa từ khi sinh ra đã cao hơn người một bậc,
dẫu lão phu nhân được ban phẩm Cáo Mệnh, nhưng gặp người trong hoàng tộc vẫn phải
hành lễ.
Suốt một năm nay, Vĩnh Ninh đã tập mãi thành thói quen việc
tỳ nữ thái giám luôn hành lễ với công chúa, nhưng lão nãi nãi trước mắt hiển
nhiên có quan hệ với ca ca, nàng nhất thời không biết làm sao, dùng ánh mắt xin
giúp đỡ nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch bất đắc dĩ nói:
- Lão phu nhân đừng khẩn trương, lần này Vĩnh Ninh công chúa
bí mật xuất cung, không thể quá khoa trương.
- Như vậy sao được, công chúa điện hạ cành vàng lá ngọc, hạ
mình vào phủ chúng ta, sao có thể xem nhẹ?
Quan niệm tôn ti hiển nhiên đã thâm căn cố đế trong lòng lão
phu nhân, nhìn Lý Dịch nói:
- Còn không mau mời công chúa điện hạ đi vào?
.....
.....
Tốn một phen công sức mới làm lão phu nhân hiểu rõ được lần
này công chúa điện hạ tới để nghỉ phép dưỡng bệnh, không thể để quá nhiều người
biết, nếu không bệ hạ sẽ trách tội xuống, mọi người điệu thấp là được. Dù vậy,
lão phu nhân vẫn rất coi trọng chuyện này, triệu tập tất cả nha hoàn và hạ nhân
trong phủ dạy bảo một phen, đại khái chính là tiểu cô nương nọ rất tôn quý, địa
vị trong nhà cùng cấp bậc với Tước gia, nếu hạ nhân nào dám tỏ ra chút bất kính
với nàng thì tự thu dọn đồ đạc về quê đi.
Đầu năm nay, hạ nhân vô tích sự thì dễ tìm, nhưng muốn tìm
được một nơi mà con số tiền lương bề ngoài chỉ để trưng bày, chỉ cần biểu hiện
tốt, qua mấy tháng là có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó hướng lên làm giàu như
Lý phủ thì khó như lên trời, không nha hoàn hạ nhân nào sẽ làm việc không khôn
ngoan này.
Thật vất vả đưa được lão phu nhân đi, lúc sắp đi còn lặp đi
lặp lại dặn dò bảo Lý Dịch vạn sự cẩn thận. Nhỡ đâu ở trong phủ mà tiểu công
chúa lại xảy ra chuyện gì, bệ hạ tức giận, từ chủ nhân xuống nha hoàn trong toà
đại trạch này, một kẻ cũng chạy không thoát. Lý Dịch liên tục cam đoan, có thể
lão phu nhân không nói, nhưng sao hắn khiến Vĩnh Ninh xảy ra chuyện được? Dù
sao trên thế giới này, người có thể cùng hắn an ủi lẫn nhau về một số phương diện
chỉ có mỗi mình nàng...
Tiểu Hoàn cầm hai cây kẹo hồ lô trong tay đi vào phủ, thấy
trong viện có một tiểu cô nương nhỏ nhắn lạ lẫm thì lập tức nói:
- Cô gia, đây là đứa nhỏ nhà ai thế, đáng yêu quá...
Nàng đi tới nhéo má tiểu cô nương, chìa ra một cây kẹo hồ lô
nói:
- Tiểu muội muội, muội tên gì, tỷ tỷ mời muội ăn kẹo hồ lô..
Vào mùa hè, sau khi lấy kẹo hồ lô ra khỏi cái rương gỗ đựng
đầy đá cần phải nhanh chóng ăn sạch, nếu không nước đường sẽ hòa tan, cầm trên
tay dinh dính rất không thoải mái.
Vĩnh Ninh công chúa ngồi tại một chỗ thoáng mát trong sân,
ăn mứt quả lâu ngày không thấy, mặc dù nước đường đã bị hòa tan do khí trời quá
nóng, vị cũng không ngon như trong trí nhớ, nhưng nàng vẫn ăn say sưa ngon
lành. Dẫu sao, dù khó ăn thế nào đi nữa, đây cũng là kẹo hồ lô đó!
Tiểu Hoàn sắc mặt tái nhợt trốn trong phòng không dám ra, nhớ
lại cảnh to gan bóp mặt công chúa vừa rồi của nàng, nước mắt đảo quanh trong
đôi mắt to. Đây chính là công chúa đó, là nữ nhi của Hoàng đế đó, nếu Hoàng đế
biết được, có phải sẽ bắt nàng lại hỏi tội không? Nghe nói bất kính với công
chúa sẽ phải bị chặt đầu, Tiểu Hoàn không muốn bị chặt đầu đâu, thế nhưng đó là
Hoàng đế cơ mà, cô gia và tiểu thư có thể cứu nàng ra không?
Lý Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, lôi nàng ra khỏi chăn, nói:
- Gì đây, không thể bóp mặt công chúa, yên tâm đi, không ai
trị tội ngươi đâu, mau ra đây đi, trời nóng lắm, núp trong chăn không thấy
nóng hả!
- Có thật không?
Tiểu nha hoàn thò đầu ra khỏi chăn, nước mắt lưng tròng hỏi.
- Cô gia lừa ngươi bao giờ chưa?
Lý Dịch nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.
Tiểu nha hoàn hít mũi một cái, nhỏ giọng nói:
- Có, nhiều lắm luôn...
Kéo tiểu nha hoàn ra ngoài phòng, Lý Dịch nói:
- Ngươi muốn bóp mặt nàng thì có thể bóp thêm hai lần nữa,
ngày mai sẽ có thêm hai vị công chúa qua đây, ngươi cũng có thể... Không được,
chỉ có thể nhéo má tiểu cô nương nhỏ hơn thôi.
Mặc dù không cần lo lắng mình bị bắt đi trị tội nữa, nhưng đối
mặt với công chúa trong truyền thuyết, Tiểu Hoàn vẫn hơi sợ sệt, núp ở phía xa
không dám tới gần. Lý Dịch thấy vậy thì không miễn cưỡng nữa, dù sao Vĩnh Ninh
sẽ ở đây hai tháng, qua hai ngày rồi cũng quen dần thôi.
Ngoài viện, lão Phương phủi bụi trên mông, khoanh tay, dùng
ánh mắt hoài nghi đánh giá lão giả áo xám đang đứng tại cửa ra vào lão, khi thì
chép miệng một cái, trên mặt lộ ra vẻ thán phục. Đương nhiên, hắn không chỉ
thán phục sự cường đại của lão giả, mà còn ngạc nhiên vì lão có thể đứng đấy
hơn nửa canh giờ mà không hề nhúc nhích. Nếu không phải tỉ mỉ quan sát là có thể
cảm nhận được hô hấp của lão ta, hắn nhất định sẽ cho rằng đây là một người chết.
- Tránh xa chút đi!
Khi mặt lão Phương sắp dán đến trước mặt lão giả, đối phương
bỗng nhiên mở to mắt, lạnh lùng nói một câu.
Lão Phương nhảy vọt ra, trừng lão giả kia, bĩu môi, phủi
mông một cái rồi ra ngoài. Hừ, đánh nhau giỏi thì có gì hơn người, ba mươi năm
sau, chỉ cần một tay hắn cũng đã có thể dỡ xương lão gia hỏa này ra rồi. Nếu tận
ba mươi năm sau mà lão gia hỏa này vẫn chưa có chết, vậy bốn mươi năm, năm mươi
năm...
Không nhây được với nhị thúc công, chẳng lẽ không nhây được
nổi ngươi...
Lão giả nhàn nhạt liếc hán tử một thân quái lực, lắc đầu,
quay đầu nhìn vào trong nội viện, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười
thanh thúy của tiểu công chúa thì quay đầu, nhắm mắt lại lần nữa. Ý chỉ họ nhận
được chỉ là ứng phó một số chuyện đột ngột phát sinh, bệ hạ từng nhấn mạnh, trừ
cái đó ra, không được can thiệp bất cứ chuyện gì của Lý Bá Tước.
Dọn dẹp tiểu viện sạch sẽ xong, trên cành cây đại thụ đủ để
che nửa đình viện treo một cái xích đu, lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, Lý Dịch
đẩy Vĩnh Ninh đang ngồi trên xích đu, càng ngày càng quen thuộc nụ cười trên mặt
nàng, trái tim cũng không khỏi buông lỏng.
- Vừa rồi lão phu nhân nói gì với nàng thế?
Lý Dịch quay đầu lại, hỏi nàng.
- Không, không có gì...
Không biết nghĩ đến gì đó, Như Nghi hơi đỏ mặt, lập tức nói.
- Tướng công rất thích trẻ con nhỉ.
Nàng đứng cạnh Lý Dịch, nhìn nụ cười phát ra từ nội tâm trên
mặt hắn, có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ nàng chưa bao giờ thấy
qua, kinh ngạc nhìn hắn nói.
Lý Dịch lại đẩy xích đu, nói:
- Đúng vậy, có một hai đứa bé, trong nhà náo nhiệt thì tốt
biết bao...
Như Nghi gật đầu, không nói thêm gì.
Giờ phút này, Lý Dịch cẩn thận từng li từng tí đẩy xích đu,
không nhận ra Như Nghi khẽ cắn môi dưới, trên gương mặt tươi cười ấy thoáng qua
một vẻ mất mát...