Hôm nay bọn hạ nhân ở Lý phủ đặc biệt cần mẫn, trời chưa
sáng là đã bị đại quản gia đánh thức dậy làm việc bận rộn, ngay cả cột trụ
ngoài hành lang cũng được lau chùi đến không nhiễm một hạt bụi.
Có một khách nhân sắp tới ở trong phủ, hơn nữa còn là một vị
khách nhân rất quan trọng, mọi người đều đã biết chuyện này trước đó vài ngày.
Vì nghênh đón vị khách nhân này, Tước Gia không chỉ làm cho các nàng dọn dẹp
riêng ra một cái viện, còn yêu cầu các nàng làm việc hà khắc tới cực điểm. Cũng
còn may, tuy rằng ăn mắng không ít nhưng tiền lương lại tăng hơn gấp đôi, bị mắng
càng tàn nhẫn thì lương càng tăng cao, hiện tại muốn biết nha hoàn nào tiền
lương nhiều nhất, chỉ cần xem ai bị Tước Gia mắng nhiều nhất là được.
Hôm qua mới là Thất Tịch nhưng sáng sớm hôm nay Tước Gia đã
lập tức tiến cung. Bọn hạ nhân trong Lý phủ ai cũng đều hiếu kỳ, rốt cuộc là ai
muốn tới đây ở nha?
…
...
Mấy ngày nay tâm trạng của Lý Dịch rất tốt, đặc biệt là khi
ôm tiểu Vĩnh Ninh, hắn luôn có một loại cảm giác thân thiết xuất phát từ sâu
trong linh hồn, đây là cảm giác mà không ai trên thế giới này có thể thay thế
được.
Hôm nay chính là ngày mà Lý Dịch ước hẹn với lão hoàng đế
trước đó, vốn dĩ hắn có thể ở nhà chờ người trong cung đưa Vĩnh Ninh lại đây,
nhưng khi thấy gương mặt già nua của Thường lão đầu trước cửa nhà, hắn đã biết
chỉ sợ là lần này phải tiến cung một lần.
Lập Chính Điện, lâm triều còn chưa kết thúc, Thường Đức trực
tiếp dẫn Lý Dịch đi tới Cần Chính Điện.
Bước vào cửa điện Lý Dịch mới phát hiện, bên trong không phải
chỉ có một mình hắn, Lý Hiên cũng có mặt ở đây, còn có vài người có chút quen mắt,
hắn nhìn kỹ thì mới nhận ra là Quốc Tử Giám Tế Tửu và mấy tên tiến sĩ toán học.
- Lý Tử Tước.
Lý Hiên không có trước tiên tới chào hỏi hắn, ngược lại là mấy
người bên Quốc Tử Giám sôi nổi tiến lại chắp tay chào hỏi, giống như là bọn họ
thực sự rất thân với hắn.
- Chào buổi sáng các vị!
Lý Dịch tùy ý ôm một quyền chào lại, sau đó đi về phía Lý
Hiên.
Quốc Tử Giám Tế Tửu vội vàng đuổi theo hai bước, dò hỏi:
- Không biết khi nào Lý đại nhân sẽ mở lại lớp toán học, đến
lúc đó tiến sĩ toán học Quốc Tử Giám bọn ta nhất định sẽ đi dự thính, học tập
toán học kiểu mới….
Mấy tiến sĩ cũng sôi nổi gật đầu, lần trước bệ hạ đã hạ chỉ,
chỉ cần là học sinh của Quốc Tử Giám thì cần thiết phải đi học toán học kiểu mới.
Nhưng vấn đề là, tiến sĩ phụ trách giảng dạy cho bọn họ bộ môn này cũng là cái
biết cái không….
Mấy ngày nay, đám tiến sĩ toán học của Quốc Tử Giám nôn nóng
muốn điên rồi, sợ triều đình lại có thứ gì làm bọn hắn tính toán. Một lần hai lần
có thể tha thứ, nhưng nếu là lại sai phạm thêm vài lần nữa, khiến cho quốc khố
lại tổn thất mấy chục ngàn lượng bạc, đầu bọn họ còn có thể an ổn lưu lại trên
cổ hay không đã không phải là chuyện đùa nữa rồi.
- Mấy tháng gần đây không rảnh, sang năm rồi lại bàn tiếp….
Toàn bộ khuôn mặt Quốc Tử Giám Tế Tửu đều run rẩy, mấy tên
tiến sĩ toán học cũng là vẻ mặt hoảng sợ, sang năm….
Tức là còn những năm tháng! Trong thời gian này thì cái gì
cũng có thể xảy ra, đến lúc đó còn chưa chắc có thể nhìn thấy vị Lý Tử Tước
này, bọn họ hiện tại là một ngày cũng không thể đợi được!
- Lần này là chuyện gì?
Lý Dịch không để ý đến mấy người của Quốc Tử Giám, đi tới Lý
Hiên hỏi.
Lý Hiên lắc đầu:
- Không biết, ta cũng là lúc sáng sớm đã bị triệu vào cung.
Lý Dịch nhíu mày, trực giác nói cho hắn, có phiền phức sắp tới…..
Ước chừng đợi ở Cần Chính Điện khoảng mười lăm phút, lão
hoàng đế mới khoan thai đi vào.
Mấy ngày nay bệnh tình của hắn có vẻ đã ổn định, khí sắc cả
người thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Bằng tâm mà nói, Lý Dịch cũng rất hi vọng
lão hoàng đế có thể sống lâu thêm mấy năm, hắn cũng có thể sống an ổn được
thêm vài năm.
- Hôm nay để cho các ngươi tới đây là có một việc quan trọng,
trẫm suy nghĩ đã lâu, cuối cùng vẫn là tính toán để các ngươi đi làm.
Sau khi Cảnh Đế ngồi xuống, hắn liền đi thẳng vào vấn đề.
Khi nói chuyện, Cảnh Đế nhìn sang Lý Dịch và Lý Hiên.
- Trước đó vài ngày, chuyện bàn cờ và gạo khiến trẫm và rất
nhiều quần thần suýt nữa trúng bẫy của sứ thần Tề Quốc, trước đó cũng nhờ Tấn
Vương dùng toán học kiểu mới giúp quốc khố tiết kiệm hơn chục ngàn lượng bạc.
Trên mặt Cảnh Đế lộ ra vẻ suy tư, nói:
- Từ đó trẫm mới phát hiện, toán học thật sự là cao thâm khó
đoán, mức độ quan trọng cũng không thua kém gì trị quốc an dân….
Đám tiến sĩ toán học Quốc Tử Giám nghe thấy vậy cũng hiện
lên vẻ hổ thẹn, những lời bệ hạ vừa nói quả thật là vả vào mặt bọn hắn a!
Lý Dịch hơi kinh ngạc một chút, không ngờ lão hoàng đế lại
có kiến thức đến như vậy. Khoa học kỹ thuật là đứng đầu về sức sản xuất, mà số
học lại là nữ hoàng của khoa học, vài trăm vài ngàn năm sau, mọi người sẽ hiểu
rõ đạo lý này. Mặc dù với trình độ toán học hiện tại của thời đại này thì vẫn
còn lâu lắm mới trải nghiệm được điều đó, nhưng nếu đem toán học cơ sở chơi đến
mức tận cùng thì cũng đủ để khiến Cảnh Quốc bước về phía trước một bước lớn.
- Cho nên, trẫm dự định ngoài Quốc Tử Giám ra, lại mở thêm một
Viện toán học, Tử Tước Trường An Lý Dịch sẽ là viện giám. Ngoại trừ tiến sĩ và
học sinh khoa toán học của Quốc Tử Giám, trong kinh thành sẽ chọn lựa một trăm
người khác cùng nhau học tập toán học kiểu mới. Những việc trong Viện toán học
thì viện giám có thể tự mình làm chủ.
- Viện toán học?
Lý Dịch nghe vậy khẽ giật mình, không phải chứ, lần này phải
làm lớn như vậy sao?
- Ngoại trừ Viện toán học ra, lại mở thêm một Viện khoa học,
độc lập với Công Bộ.
Cảnh Đế nhìn sang Lý Hiên, nghĩ đến những thứ mà cháu trai của
mình gọi là “Khoa học”, tuyên bố:
- Viện giám sẽ là Lý Hiên, về hai viện này, trẫm sẽ để cho
Công Bộ nhanh chóng đốc thúc xây dựng.
Trên mặt Lý Hiên lộ vẻ kinh ngạc, trước đó vài ngày hắn đã
triệu tập tất cả đồ vật được tạo ra bởi những kỳ nhân trong dân gian trình lên
cho Hoàng bá bá nhưng mãi mà không được đáp lại. Hắn còn tưởng rằng Hoàng bá bá
đã sớm quên rồi, vì vậy giờ phút này sự kinh ngạc và vui mừng không khỏi có
chút lớn.
Viện giám Viện khoa học, chức vị này còn thú vị gấp mấy lần
chức giám sát sứ Kinh Kỳ. Thế này chẳng phải là, sau này hắn có thể danh chính
ngôn thuận mân mê những thứ kia?
Tuy rằng Cảnh Đế nói rất hay, cũng nói rất đúng, thành lập
Viện toán học và Viện khoa học chính là hành động vĩ đại từ lúc Cảnh Quốc khai
thiên lập địa tới bây giờ. Nếu sát nhập Viện toán học và Viện khoa học lại,
trong Viện khoa học lại thêm vài cái Viện nông học, Viện binh học, Viện y học,
Viện khoa học sự sống —— Vị đế vương vĩ đại này chắc chắn sẽ được lưu danh sử
sách.
Đối với một cổ nhân mà nói, có thể làm được điều này là đã rất
hiếm có rồi, nhưng mà —— Lý Dịch hắn thật sự không muốn làm cái viện giám gì
đó!
Một người phải dạy nhiều học sinh như vậy, còn không phải sẽ
mệt chết sao? Phải tuyển nhiều lão sư hơn chứ, mấy tên tiến sĩ toán học Quốc Tử
Giám cũng không tệ lắm, chỉ là tư duy cứng nhắc còn chưa có thông suốt thôi, chỉ
điểm vài câu là không thành vấn đề ngay.
Còn có Thục Vương, mặc dù hơi nhỏ tuổi chút nhưng cũng không
có gì đáng ngại. Tiểu tử này trời sinh chính là để làm toán học, không thể
buông tha, nếu không phải hắn có máy gian lận thì có lẽ đã bị thằng nhãi này
nghiền áp từ lâu...
- Lý đại nhân, đây là danh sách các học sinh của Viện toán học.
Thường Đức đưa cho Lý Dịch một bản tấu chương dày, ngay cả
cách xưng hô cũng thay đổi.
Danh sách đều làm xong, xem ra Cảnh Đế căn bản là không nghĩ
tới trưng cầu sự đồng ý của hắn, nói tốt không ép buộc đâu, nói tốt quân vô hí
ngôn đâu?
Tấu chương mở ra có độ dài chừng một cánh tay, trên đó viết
vô số cái tên, Lý Dịch nhìn lướt qua một lượt sau đó nhíu mày.
- Bệ hạ, danh sách này….. chỉ sợ không được.
- Tại sao không được?
Cảnh Đế nghi hoặc nhìn hắn.
Những người này phần lớn đều được lựa chọn từ trong các gia
đình quyền quý và bách quan, nếu không phải hắn kiên trì phải nhường ra ba phần
thu nhận học sinh nghèo, chỉ sợ là một trăm cái danh ngạch này sẽ bị bọn họ chiếm
hết.
Mặc cho ai đều có thể nhìn ra triều đình coi trọng Viện toán
học, như vậy đồng nghĩa với nơi này gần như đã trở thành phúc địa để thăng quan
tiến chức. Vô luận là quý tộc hay là quần thần, ai mà chẳng hy vọng có thể xếp
người vào đó?
- Quên mang sổ tay rồi...
Lý Dịch sờ soạng bên trong tay áo, có chút buồn bực nói.
Vẻ nghi hoặc trên mặt Cảnh Đế càng đậm.
- Không có gì….
Lý Dịch ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Bệ hạ có điều không biết, toán học cũng giống như làm thơ,
đánh cờ, cũng cần chú ý tới thiên phú. Người có thiên phú dị bẩm thì tri thức sẽ
cực kỳ thâm ảo, cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn thông hiểu đạo lí, giống
như Tấn Vương điện hạ. Nhưng cũng có một bộ phận người không có thiên phú về
toán học, cho dù bọn họ có cố gắng khắc khổ như thế nào đi nữa, cuối cùng cả đời
cũng không thể có thành tựu quá lớn.
Cảnh Đế gật đầu, mặc dù hắn không hiểu gì nhiều về toán học
nhưng những gì Lý Dịch nói vừa rồi, đặt ở đâu cũng đều không sai. Bất luận là
cái gì cũng đều cần chú ý tới thiên phú.
Tiết lão tướng quân không viết ra được cẩm tú văn chương, Tần
Tướng cũng sẽ không thể lãnh binh đánh giặc, nhưng kỳ thật khi bọn họ còn nhỏ đều
tiếp thu cùng một loại giáo dục, đơn giản cũng là do thiên phú mà thôi.
- Nói có đạo lý, vậy theo ý kiến của ngươi, học sinh của Viện
toán học phải sàng chọn như thế nào?
Cảnh Đế nhìn Lý Dịch hỏi, hắn rất đồng ý những gì mà Lý Dịch
giải thích.