Sau khi ra khỏi Lập Chính điện, nhóm triều thần không về các
ty như thường ngày mà tìm vị trí của mình tại hai bên ghế ngồi trong quảng trường,
ngồi xuống, đàm tiếu cùng với đồng liêu hai bên trái phải. Thường Đức đã đứng tại
cửa ra vào chờ đợi ngay khi bách quan bắt đầu bãi triều, yên lặng theo sau lưng
Cảnh đế, cho đến khi Cảnh đế ngồi xuống chủ vị đằng trước nhất.
Sứ thần Tề quốc cũng có chỗ ngồi riêng nhưng vẻ mặt mỗi người
đều không dễ nhìn cho lắm. Vốn là một cuộc tỷ thí rất nghiêm túc rất chính thức,
lại dường như như biến thành buổi biểu diễn, quan viên Cảnh quốc ngồi tại hai
bên thưởng thức, bên trong không thiếu sứ thần nước khác, nghe nói lát nữa cả
gia quyến họ cũng sẽ tới, một cuộc tỷ thí đàng hoàng lại biến thành bị người ta
tụ đoàn xem náo nhiệt, chuyện này đối với bọn hắn không nghi ngờ gì chính là một
vũ nhục lớn.
Lý Dịch cũng vừa vặn mới biết được sau khi kết thúc hoạt động
hiến ái tâm, Hoàng hậu nương nương cùng với rất nhiều danh viện kinh đô cũng sẽ
tới đây.
Tước vị bây giờ của hắn là Bá Tước, ném trong vòng quyền quý
kinh đô vẫn không làm dấy lên nổi một bọt nước nào, nhưng vị trí ở đây lại rất
gần trước, phía trên có một cái lều đỉnh nhỏ che khuất thái dương, người có đặc
quyền này cũng không nhiều, toàn trường chỉ hơn mười người mà thôi.
Bá Tước dĩ nhiên không có tư cách này, nhưng Lý Hiên có, vị
trí nơi này đủ lớn, tầm nhìn đủ rộng rãi, là một bảo địa hiếm có.
Không cần phơi nắng cùng với đại đa số người rất không tệ,
Lý Dịch ngồi mình ở chỗ đó ăn hai quả trái cây hiếm khi đã được ướp lạnh. Không
lâu sâu, phía trên truyền đến một trận xôn xao, Lý Dịch ngẩng đầu nhìn lại, thấy
có mấy chục người tuôn ra từ một phương hướng khác. Đông đảo nữ quyến đi ra từ
một cửa điện, vô số cung nữ tiến lên cung kính hỏi thăm, đưa các nàng đến vị
trí đã được chỉ định.
- Thấm nhi, ở đây này.
Lý Hiên vẫy tay nói với cách đó không xa.
Thế tử phi và Như Nghi khoác tay đi tới, vừa đi vừa nhỏ giọng
nói cái đó.
Mặc dù Như Nghi trên danh nghĩa cũng là Bá Tước phu nhân,
nhưng cũng giống như hắn, không mấy quen thuộc với những quyền quý khác trong
kinh đô, bởi vì mình và Lý Hiên có quan hệ nên nàng và thế tử phi từng gặp nhau
mấy lần, một tới hai đi, dần dần quen thuộc.
Lý Dịch và Lý Hiên nhường vị trí râm mát phía sau cho các
nàng, hai người ngồi ở phía trước.
Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu luôn có nhân vật quan
trọng bày tỏ một ít phát biểu trước tiên, quá trình này bình thường rất nhàm
chán, thật vất vả chịu đựng đến khi bắt đầu, giương mắt nhìn xem, phát hiện đại
diện Cảnh quốc đã ra sân, chính là cái người gọi là Tiết Dũng nhân huynh vừa rồi
Lý Hiên giới thiệu với hắn.
Nhìn thấy người Tề quốc phái ra, vẻ mặt Lý Hiên rõ ràng khẽ
giật mình.
- Nữ?
Hắn không kỳ thị nữ tử, nhưng đâu phải tùy tiện một nữ tử đều
giống như Minh Châu, người Tề quốc phái ra một vị nữ tử thế này mà tỷ thí với
Tiết Dũng, chẳng lẽ là muốn bỏ cuộc? Những người trẻ tuổi Tề quốc kia đều đến
xem náo nhiệt sao?
Nếu là như vậy, trận tỷ thí hôm nay không còn đặc sắc nữa.
Tuy nói không phải chỉ một trận liền định ra thắng thua, mỗi
phương có ba người, ba trận thắng được hai trận coi như thắng, nhưng mới bắt đầu
đã đưa ra một cái đầu người trước như vậy thì khả năng thắng sẽ không còn cao nữa.
Lý Dịch nhìn nữ tử dường như đã từng gặp ở đâu đi vào trong
sân, trên mặt cũng hiện ra một tia ngoài ý muốn, sao lại là nàng?
Tiết Dũng đi vào sân, cười to hai tiếng nói:
- Ha ha, Tề quốc các ngươi không có ai sao, không ngờ lại để
một nữ nhân tới, Tiết Dũng ta không muốn khi dễ nữ nhân đâu, các ngươi vẫn là
thừa dịp còn sớm mà đổi người khác lên đây đi!
Xung quanh bộc phát ra một trận tiếng cười, quần thần Cảnh
quốc đương nhiên rất vui lòng nhìn Tề quốc làm trò cười.
- Hừ, cuồng vọng, ngươi thắng được đã rồi nói sau!
Một sứ thần Tề quốc hừ lạnh một tiếng, nói.
Tuy không biết vì sao tam hoàng tử lại an bài như vậy, nhưng
cho dù chính hắn cũng hoài nghi rốt cuộc nữ tử lần đầu tiên gặp mặt này có thể
thắng được không, ngoài mặt dĩ nhiên sẽ không lộ ra chút yếu thế.
- Tiết Dũng rất lợi hại sao?
Lý Dịch quay đầu nhìn Lý Hiên hỏi.
- Tất nhiên rồi.
Lý Hiên không chút do dự nói:
- Tiết Dũng được Tiết lão tướng quân dạy dỗ đấy, khi còn bé
cũng là người đánh giỏi nhất trong tất cả đệ tử tướng môn, lại thường xuyên được
Thường tổng quản chỉ điểm, không thể nào thắng không lại một nữ tử.
- Hắn có thể thắng... vị kia sao?
Ánh mắt Lý Dịch nhìn về phía trước nhất, hơi tỏ ý với hắn.
Nhìn thấy Lý Minh Châu đang đứng đó, Lý Hiên sững sờ, nói:
- Minh Châu à, muội ấy không thể dự trước...
- Vậy là đánh không lại.
Dựa theo quan niệm nhất quán của mọi người, trong loại chuyện
này, nữ tử trời sinh đứng tại thế yếu hơn, nhưng vẫn không thể loại bỏ những nữ
anh hùng khiến vô số nam nhân xấu hổ như Minh Châu công chúa và Liễu nhị tiểu
thư. Lý Dịch cảm thấy, trên người nữ tử có chỗ gì đó cổ quái, người Tề quốc lại
không ngốc, sợ là Tiết Dũng không dễ dàng thắng được.
- Đã như vậy, như vậy cô nương, đắc tội!
Trận tỷ thí giữa hai quốc gia, nhiều người đều đang nhìn, Tiết
Dũng ngược lại sẽ không lấy thân sĩ tinh thần gì, sải bước đi tới nữ tử kia.
Song, trong lòng rốt cuộc vẫn có chút khinh thị đối với nữ tử kia, hắn không chọn
sử dụng binh khí mà chạy tới bên người nữ tử kia, thấy nàng không chút động đậy
thì không nhịn được dừng lại, hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có đấu không vậy?
- Chuẩn bị xong rồi?
Nữ tử kia cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói.
- Đương nhiên xong, còn ngươi thì...
Tiết Dũng có chút khó hiểu mở miệng.
- Tốt.
Có điều, chẳng chờ nói xong một câu, hắn đã cảm thấy trước mắt
nhoáng lên một cái, thân ảnh nữ tử kia đã biến mất trước mắt hắn. Sau đó, hắn cảm
giác được cần cổ đau xót, trước mắt biến thành màu đen, rồi triệt để mất đi ý
thức.
Phịch!
Tiết Dũng ngã xuống đất, kết thúc tỷ thí.
Có người mới cầm lên một quả trái cây, còn chưa kịp thả vào
miệng, cổ tay rung lên liền rơi xuống đất. Lý Hiên càng ngơ ngác kinh ngạc tại
chỗ, miểu sát, Tiết Dũng thế mà bị miểu sát, chẳng phải nói, nữ tử trông còn nhỏ
tuổi hơn Tiết Dũng còn mạnh hơn hắn rất rất nhiều sao...
Khi Lý Dịch cũng đang kinh ngạc, Như Nghi đi lên phía trước,
nói:
- Tướng công có cảm thấy nữ tử này hơi quen mắt không?
Ngay cả Như Nghi cũng nói như vậy, có lẽ quả thực đã có lúc
găp nữ tử kia rồi. Lý Dịch cau mày, đang trầm tư suy nghĩ thì hai bên bởi vì sự
việc vừa rồi mà bắt đầu có chút xôn xao.
- Tại sao có thể như vậy, đến Tiết Dũng mà cũng thua, thế hệ
trẻ tuổi còn có ai có thể lên?
- Các ngươi nhìn một màn vừa rồi đi... Ai, chênh lệch quá
xa, chênh lệch quá xa!
- Giờ làm sao đây, chẳng lẽ để cho người Tề quốc lật ván này
thật?
....
....
Không ngờ rằng nữ tử diện mạo phổ thông này lợi hại như thế,
tuy nói kế tiếp còn hai trận nhưng nếu trong thế hệ trẻ tuổi không có ai thắng
được nàng, cho dù có thêm mười trận trăm trận thì kết quả cũng giống nhau.
Tiết Dũng lập tức được hai hộ vệ khiêng xuống, sau khi kiểm
tra, ngự y nhìn Tiết lão tướng quân nói:
- Không sao cả, chỉ là ngất đi thôi, lát nữa có thể tỉnh lại.
Sắc mặt Tiết lão tướng quân hơi thả lỏng, Cảnh đế nhìn nữ tử
trẻ tuổi giữa sân, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi, thậm chí hắn cũng biết trong
cuộc tỷ thí của thế hệ trẻ tuổi, Tiết Dũng có lực lượng không kém đi đâu, cũng
là một người xuất sắc trong số các đệ tử tướng môn đã là vô cùng lợi hại, nhưng
ngay cả hắn cũng không phải là định của nữ tử Tề quốc kia, hai trận kế tiếp, dù
phái người nào lên không phải cũng sẽ thua sao?
Sau lưng hắn, Thường Đức chau mày, lúc nhìn về phía nữ tử
kia thì ánh mắt nhấp nháy, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
- Phụ hoàng, trận tiếp theo để cho ta tới đi.
Lúc này, một giọng nói êm tai bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh
hắn.