- Thế mà Hoàng bá bá thật đáp ứng cho Vĩnh Ninh xuất cung,
sao ngươi làm được vậy? Lý Hiên nhanh chân từ bên ngoài đi tới, hộ vệ đi theo
phía sau trong tay cầm hai cái hộp đựng thức ăn, vừa nói một câu, lúc nhìn thấy
người trẻ tuổi đứng đối diện, sắc mặt khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi: - Tại sao
ngươi lại ở chỗ này? Tam hoàng tử Tề Quốc Triệu Di cũng sững sờ một chút, có điều
sau đó chắp tay cười nói: - Lý Hiên thế tử, thật là đúng dịp. Một cái bàn vuông
trong sảnh, Lý Hiên chỉ chỉ hắn mang tới, chuẩn bị đồ nhắm nói chuyện trời đất
cùng Lý Dịch, nhìn Tề Quốc Tam hoàng tử nói: - Ăn đi, sau ngày hôm nay, chúng
ta không còn thiếu nợ nhau. Biểu hiện trên mặt hắn có chút buồn bực, hiển nhiên
vẫn còn canh cánh trong lòng về việc bị lừa gạt chuyện tình cảm Tam hoàng tử Tề
Quốc. - Triệu mỗ không biết có chỗ nào đắc tội với Lý huynh à? Triệu Di cũng
không có động trước đũa, nhìn Lý Hiên nói. - Ngày đó tại Quần Ngọc Viện, vì sao
ngươi không nói mình là Tam hoàng tử Tề Quốc? Lý Hiên nhìn hắn, còn có chút tức
giận nói. Hắn nổi nóng không phải là thân phận đối phương, Tề Quốc nhiều hoàng
tử như vậy, hắn nào có nhàn rỗi đi ghét từng người. Hắn tức giận chính là, thật
vất vả gặp được một tên gia hỏa có thể hợp mắt, kết quả đối phương lại là hoàng
tử Tề Quốc, một loạt sự việc nhằm vào Cảnh Quốc đều là kế hoạch của hắn, kém
chút khiến cho Hoàng bá bá và quần thần ném hết thể diện, mà trước lúc đó, Lý
Hiên vẫn xem hắn là một thanh niên lương thiện gặp chuyện bất bình rút đao
tương trợ—— trước sau rất không giống nhau, thế tử điện hạ có chút không thể tiếp
thu được. Triệu Di nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ nói: - Lúc ấy Triệu mỗ cũng
không biết, hai vị Lý huynh, một vị là thế tử, một vị là Tử Tước? Lý Hiên nghe
lời vừa thốt lên thì cảm thấy bản thân đang hỏi một câu rất không có đạo lý,
nhưng trong lòng quả thực phiền muộn, hắn cũng không muốn giảng đạo lý. Ánh mắt
hắn hơi có cảnh giác liếc Triệu Di, hỏi: - Ngươi tới nơi này làm gì? Triệu Di đứng
lên, vừa cười vừa nói: - Sáng mai Triệu mỗ sẽ rời đi nơi này, lần này tới, là
hướng Lý huynh cáo biệt. Từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa đụng đũa, sau khi nói
xong, thật sâu nhìn hai người một chút, rồi đi ra ngoài cửa. Lúc đi tới cửa, bước
chân hắn đột nhiên dừng lại, không quay đầu lại, nói: - Bữa cơm này, vẫn là thiếu
trước đi. - Hắn tới nơi này đến cùng là muốn làm gì? Chờ bóng lưng Tam hoàng tử
Tề Quốc biến mất, Lý Hiên lập tức quay đầu nhìn Lý Dịch hỏi. - Giống như hắn
nói. Lý Dịch cầm lên một cái đùi gà, cắn một cái, nói: - Gà ngon, lần sau đến,
nhớ kỹ mang nhiều hơn hai cái. Lý Hiên lắc đầu, lần nữa liếc ngoài cửa một
chút, nói: - Tuy nhiên gia hỏa này cũng không tệ lắm, nhưng đến cùng vẫn là
hoàng tử Tề Quốc, tốt nhất vẫn là cách xa hắn một chút - - Điện hạ muốn đi, vì
sao muốn nói cho tên Lý Dịch kia biết? Trong sân nhỏ một nơi khác kinh đô,
không ít người ra ra vào vào, trong trong ngoài ngoài bận rộn, người trung niên
mặc áo bào xanh đứng phía sau Tam hoàng tử Tề Quốc, nghi hoặc hỏi. - Ta cảm thấy,
về sau chúng ta sẽ còn gặp lại- Triệu Di hơi hơi ngửa đầu, nhìn chân trời, nói:
- Nếu không phải phụ hoàng hối thúc như vậy, sẽ có càng nhiều thời gian đi an
bài, chỉ đáng tiếc. Trung niên nam tử gật đầu nói: - Lần này chúng ta tới, chuyện
quan trọng nhất vẫn là thương nghị hai vấn đề, Tam hoàng tử xác thực tại Cảnh
quốc lưu lại thời gian quá lâu, sợ là trong triều cũng sẽ có nhiều âm thanh bất
đồng, bệ hạ có thể kéo đến bây giờ, xem ra cũng không dễ dàng. - Sợ là Hoàng
huynh cũng ra không ít lực trong đó. Triệu Di thở dài, nói: - Phân phó xuống, mọi
người tận lực giảm gọn hành lý, lương thực mang đầy đủ năm ngày là được, trên
đường đi, phải hết sức cẩn thận. - Chuyện thi võ kia, chúng ta không thể đấu
sao? Nam tử trung niên do dự một hồi, mở miệng hỏi. - Đấu, đương nhiên sẽ đấu,
việc đã đến nước này, thắng thua đã không còn quan trọng nữa, chính như lựa chọn
trước đó của Cảnh Quốc, liền xem như biết rõ thất bại, chúng ta tránh cũng
không thể tránh. Tam hoàng tử Tề Quốc lắc đầu, nói: - Việc này ta sẽ từ từ an
bài, không cần phải lo lắng. - Thuộc hạ còn có một chuyện không rõ. Trung niên
nam tử lần nữa khom người nói: - Vì sao điện hạ không trực tiếp bắt lấy tên Lý
Dịch kia, ép buộc hắn nói ra bí mật của thiên phạt, chỉ cần rời khỏi kinh đô,
chúng ta. Tam hoàng tử Tề Quốc khoát tay, nói: - Nơi này vẫn còn là kinh đô,
chúng ta phái thám tử đi điều tra tin tức cái chỗ kia đều chưa có trở về, có thể
thấy được Cảnh Quốc đối với thiên phạt là coi trọng bực nào, chính chúng ta thật
ép hỏi ra cách chế tạo, tất nhiên cũng không cách nào yên ổn trốn về Tề Quốc,
huống chi, giá trị của Lý huynh, không chỉ là một cái thiên phạt thôi đâu. Mấy
ngày nay, bách tính kinh đô vẫn luôn bị người Tề Quốc áp chế cuối cùng cũng nhếch
mi thở ra một hơi, thắng cuộc tỷ thí với nước bạn, nghe nói Tam hoàng tử Tề Quốc
kia, tính toán tường tận, lại không có tính tới Cảnh Quốc còn có người tuấn kiệt
như Lý Bá Tước, đã không còn mặt mũi tiếp tục chờ đợi tại kinh đô, ngày hôm nay
liền muốn chạy trở về Tề Quốc. Sáng sớm, dân chúng kinh đô đã ở cửa thành chờ đợi,
muốn chê cười người Tề Quốc. - Ha ha, chính là xe ngựa Tam hoàng tử Tề Quốc, thật
muốn nhìn một chút dáng vẻ của Tam hoàng tử đến cùng là như thế nào. Đầu đường
kinh đô, một vị hạ nhân áo xanh nhìn thấy dãy xe ngựa chạy qua cổng thành, nhịn
không được mở miệng nói. - Có thể dáng vẻ như thế nào, còn không phải cũng là
hai con mắt một cái miệng, đừng nhìn, thiếu gia muốn mua đồ còn chưa có mua được,
nếu trở về muộn, ngươi cũng chả có quả ngon để ăn. Hạ nhân ao xanh vỗ vỗ bả vai
nói với đồng bạn bên cạnh hắn. Tên hạ nhân bị đập kia nhe răng trợn mắt, dùng sức
xoa bả vai, tức giận nói: - Ta nói Ngô Nhị ca, ta biết sức ngươi mạnh, ngươi
cũng không cần mỗi lần đều chứng minh trên người của ta, mấy ngày nay bị ngươi
đập xương cốt đều muốn rã! - Được được, thân thể này của ngươi quá yếu, phải bồi
bổ cho tốt, đi nhanh đi, buổi tối vụng trộm nhớ kỹ nhờ nữ đầu bếp giúp ngươi hầm
con gà Hạ nhân áo xanh liếc hán tử kia một chút, thầm nghĩ trong lòng, nói dễ
nghe, mỗi lần chính mình hi sinh nhan sắc mới có thể từ nữ đầu bếp mập mạp kia
chiếm được một chút điểm tốt, kết quả còn không phải toàn đều có lợi cho hắn,
nguyên một con gà chính mình chỉ có thể ăn mỗi cái phao câu, cả canh đều chưa
được uống. Lúc xe ngựa sứ thần Tề Quốc đi qua cổng thành, thời điểm biến mất
trước mắt mọi người, dân chúng kinh đô vây quanh xem náo nhiệt dần tản ra,
nhưng cũng ba người tụ tập thành một nhóm, ngược lại ngoài miệng vẫn luôn nghị
luận không dừng. Lúc này, chỉ còn hai bóng người từ cửa thành đi tới, bên trái
một vị thư sinh môi hồng răng trắng, thiếu niên cực kỳ xinh đẹp quay đầu liếc mắt
về phía tường thành cao lớn, nhìn nhìn lại đám người và xe ngựa như nước chảy,
quay đầu, công tử trẻ tuổi nhìn vị hơi lớn tuổi kia, sợ hãi thán phục nói: -
Công tử, nơi này chính là kinh đô! Công tử trẻ tuổi đứng ở trên trung tâm đường
phố, nhìn trước mắt cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng cảnh vật lại rất khác với
ký ức, lắc đầu, thiếu niên kia nhẹ nhàng gõ một chút lên đầu, nói: - Như tên
nhà quê, đừng chỉ nhìn ngây ngốc, nhanh đi tìm người! 【 】