Khi bách quan lục tục ra ngoài Lập Chính điện, không một ai
không nở nụ cười, vẻ mặt ung dung vô cùng. Trận thứ ba “tỷ thí kinh nghĩa” lấy
Lý Tử Tước giành thắng lợi mà chấm dứt hoàn mỹ, đến lúc này, ba trận đấu văn, Cảnh
quốc thắng hai trận, đã lấy được thắng lợi đấu văn cuối cùng.
Mặt mũi quân thần được bảo toàn, toàn bộ hoàng cung cũng được
quét đi tầng khói mù trước kia. Tuy nói mấy ngày nữa là phải tiến hành đấu võ,
nhưng đó căn bản là việc chẳng cần lo lắng, một trận luận võ, một trận thôi diễn
quân sự đều là điều các võ tướng cần phải quan tâm, với tính khí của mấy vị
kia, người Tề quốc thua thì còn tốt, nếu thắng thì không cần quay về nữa.
Trường An huyện úy Lý Dịch thắng được hai trận mang tính mấu
chốt cho Cảnh quốc, lại lại lại lại lại lại một lần nữa tư thái vô cùng mạnh mẽ
mà xông vào tầm mắt của quần thần. Hai trận sau tự nhiên không cần phải nói,
nhưng trận đầu nếu không phải Tấn vương điện hạ nhắc nhở, triều đình đã sớm mất
hết mặt mũi, nếu tra cứu cho cùng, đây cũng nhờ Lý Tử Tước.
Bách quan không còn hoài nghi Cảnh quốc đông đảo tài tuấn nữa.
Vì sao bệ hạ chỉ ân sủng có thừa đối với mỗi Lý Tử Tước, thậm chí việc hắn đánh
thân vương cũng chỉ sấm to mưa nhỏ mà trừng phạt sao? Trong tình huống rõ ràng
đang trên đà suy sụp, một người chỉ dùng sức một người mà ngăn cơn sóng dữ như
Lý Tử Tước, thử hỏi toàn bộ Cảnh quốc còn ai có thể làm được?
Mắt nhìn người của bệ hạ, bọn họ vẫn không theo kịp.
Nếu không có chuyện của Thục vương, tiền đồ của Lý Tử Tước
nhất định sẽ sáng ngời, tiếc rằng...
Quan viên phe Thục vương cuối cùng cũng không đơn thuần ghét
cay ghét đắng vị Lý Tử Tước này nữa, có một tài tuấn trẻ tuổi như vậy là phúc của
Cảnh quốc, đã sớm không thể dùng hỉ ác của một cá nhân mà đối đãi.
- Tần tướng, mặc dù Thục vương điện hạ có hiềm khích với Lý
Tử Tước, nhưng người thành đại sự từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, bất
kể như thế nào cũng không thể vì nhỏ mất lớn.
Mấy vị quan viên vây quanh Tần tướng, do dự nói.
- Việc này, lão phu sẽ báo cho Thục vương điện hạ.
Tần tướng trầm ngâm một lát, gật đầu nói.
Sau khi mấy vị kia quan viên rời đi, trên mặt Tần tướng lại
hiện ra một tia sầu lo. Để Thục vương bỏ qua hiềm khích lúc trước, một lần nữa
tiếp nhận Lý Tử Tước, với tính tình của hắn, có thể không? Mà vị Lý Tử Tước
kia, nếu trong lòng có một chút suy nghĩ như vậy thì ngày đó cũng không thể
làm ra chuyện kia ngay trong hoàng cung.
Nghĩ đến một vài chuyện, trên mặt Tần tướng hiện ra vẻ uể oải,
cũng không gấp rời cung mà đi đến một cung điện nào đó dưới sự dẫn dắt của một
vị thái giám.
.....
.....
Nội thành kinh đô lúc này đã là một biển vui mừng reo hò.
Tin tức trong cung đã truyền ra từ lâu, người Tề quốc lại bại, Lý Tử Tước một
mình thắng hai trận, triệt để thay đổi bại cục, đánh một cái xoay mình xinh đẹp.
Dân chúng kinh đô hãnh diện, nhao nhao đi ra đầu phố cao giọng hoan hô, lớn tiếng
hô hào tên của Trường An huyện úy, chặn đường đi đến nước chảy không lọt, quan
phủ rơi vào đường cùng đành phải phái nha dịch ra mở đường, xe ngựa lui tới mới
có thể đi lại.
Trong một cỗ xe ngựa cực kì sang trọng, tam hoàng tử Tề quốc
và lão giả họ Mạnh ngồi đối diện nhau.
- Điện hạ, Lý Tử Tước nọ nói thật sao?
Lão giả họ Mạnh ngẩng đầu, nhìn người trẻ tuổi hỏi.
Tam hoàng tử Tề quốc bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Mặc dù nói ra có hại cho thể diện của triều đình, nhưng
chuyện này là có thật, Lý Dịch không ăn nói lung tung.
- Vì sao lại như vậy?
Lão giả họ Mạnh chau mày.
Tam hoàng tử Tề quốc lắc đầu, nói:
- Mạnh lão cũng biết, Vũ Đế chính là hoàng đế khai quốc cho
Tề quốc ta, bắt đầu từ Vũ Đế, các triều đại hoàng đế Tề quốc dốc lòng vì nước mới
có cục diện Tề quốc hôm nay, song Vũ Đế lên ngôi trong thời buổi loạn lạc, ngồi
trên lưng ngựa mà lấy được thiên hạ, tính tình tự nhiên dữ dằn. Lúc ấy, Tả tướng
Ngụy Kinh có lòng muốn nâng đỡ dòng dõi Ngụy thị, để Ngụy hiền phi leo lên hậu
vị nên đã hợp tác với mấy vị đại thần nói bừa hậu cung loạn chính, gián nghị phế
hậu, nhưng Văn Cảnh hoàng hậu hiền lương thục đức, rất được Vũ Đế yêu thích,
sao ngài có thể nghe lời gièm pha, giận tím mặt ngay trên triều. Với tính nết của
Vũ Đế...
- Thoạt đầu việc này còn được ghi chép lại, sau khi Vũ Đế
băng hà, để bảo vệ thể diện triều đình, văn tông hủy đi hết tất cả ghi chép, chỉ
trong mật tàng của triều đình mới có...
Lão gỉa họ Mạnh nghe vậy thì ngạc nhiên hồi lâu, mặc dù lão
đã đọc qua không ít sách nhưng lại không tiếp xúc được với mật tàng hoàng thất,
vốn cho rằng vị Lý Tử Tước kia chỉ nói nhăng nói cuội để làm khó lão, hiện tại
xem ra, hắn học rộng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của lão.
Thế nhưng rõ ràng hắn còn trẻ như vậy, chẳng lẽ hắn đã bắt đầu
đọc sách ngay từ trong bụng mẹ sao?
Không nghĩ đến vấn đề khó hiểu này nữa, lão giả họ Mạnh cúi
đầu khom người nói:
- Lão thần vô năng, cô phụ phó thác của điện hạ.
- Mạnh đại nhân nói quá lời...
Tam hoàng tử Tề quốc vội vàng đỡ lão lên, nói:
- Đây không phải lỗi của Mạnh đại nhân, quả thật là Lý Tử Tước
kia... Ai, nếu Tề quốc ta có một đại tài như thế thì tốt biết bao nhiêu?
Hắn ngẩng đầu, trong mắt hiện ra một tia mong đợi:
- Thần khí Thiên phạt thật sự là không nên nằm trong tay Cảnh
quốc, nếu Tề quốc ta có được, vậy thống nhất thiên hạ đã nằm trong tầm tay!
Sau đó hắn lại nở một nụ cười, nói:
- Có điều, cũng xem như có thu hoạch không nhỏ, không ngờ Thục
vương Cảnh quốc lại có thù oán với Lý Tử Tước, như vậy xem ra chúng ta chỉ cần
chờ là được, nếu có thể thu hắn về dưới trướng, lo gì đại sự bất thành?
Đối với đề tài này, lão giả họ Mạnh không chen vào nói, trầm
ngâm một lát, thấp giọng nói:
- Nghe nói người của đại hoàng tử đã đuổi tới Cảnh quốc?
Tam hoàng tử Tề quốc thu tầm mắt lại, thở dài:
- Vị hoàng huynh này của ta, cuối cùng vẫn không yên lòng
ta...
- Đại hoàng tử không hề có lòng khoan dung, sao có thể chấp
chưởng đế vị. Lần này lão phu về nước, nhất định phải dâng thư lên bệ hạ...
Tiếng nói chuyện của hai người nhỏ dần, bên ngoài xe không hề
nghe được gì.
.....
.....
Lúc Tần tướng bước vào một cung điện nào đó, Thục vương đang
nằm trên giường, tay nâng một quyển sách nhìn nhập thần.
- Điện hạ cảm giác thân thể khá hơn chút không?
Tần tướng đi qua, lên tiếng hỏi.
Thục Vương ngẩng đầu, thấy người tới là ai thì lập tức đặt
sách xuống, hai tay đỡ người ngồi xuống, vội nói:
- Sao Tần tướng tới đây, mau ngồi, người đâu, dâng trà cho Tần
tướng.
- Chuyện xảy ra trong cung mấy ngày gần đây, điện hạ biết rồi
chứ?
- Sao có thể không biết được?
Thục Vương cười cười, nói:
- Nếu không phải thân thể có bệnh, bổn vương cũng muốn nhìn
xem người Tề quốc bị thua rốt cuộc có biểu cảm gì, nghĩ đến những việc chúng
làm gần đây trong kinh đô và kết cục ngày hôm nay, trong lòng nhịn không được sảng
khoái.
Tần tướng liếc hắn một cái, hỏi:
- Vậy điện hạ có biết, nếu không phải Trường An huyện úy Lý
Dịch, phe thua hôm nay chính là Cảnh quốc chúng ta không....
Thục Vương thở dài một hơi, nói:
- Lý Tử Tước ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn được thể diện Cảnh quốc
ta, quả thật chính là trọng thần quốc gia, bổn vương mặc dù có một ít khúc mắc
nhỏ với hắn, nhưng đứng trước đại nghĩa nước nhà, lại chẳng đáng là gì...
- Điện hạ có thể nghĩ như vậy, trong lòng lão phu rất an ủi...
Trên mặt Tần tướng hiện ra vẻ tán thưởng, gật đầu một cái
nói:
- Điện hạ dưỡng thương cho tốt nhé, lão phu đi trước.
Ra ngoài điện, Tần tướng hít sâu, đối với hắn mà nói, sự
thay đổi của Thục vương đúng là một thu hoạch ngoài ý muốn. Trải qua chuyện
này, mặc dù bị mất thể diện, nhưng với Thục vương, đây lại không phải vô ích,
chí ít hắn đã trưởng thành hơn một chút, có một chút bộ dáng có thể đảm nhiệm
trọng trách lớn.
Tần tướng đi xuống thềm đá, trong điện, trên mặt Thục vương
còn mang theo ý cười, tay phải lại siết chăn gấm bên cạnh sít sao, gân xanh
trên mu bàn tay hằn lên gồ ghề, cực kì đáng sợ.