Trong triều đình đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng kim rơi
cũng có thể nghe được. Lần đầu tiên Lý Tử Tước có thể nói ra vị trí cụ thể của
câu ấy trong “Công Dương truyện” là vì hắn đã chuẩn bị trước, nhưng lần thứ
hai, vì sao hắn vẫn có thể chuẩn xác không lầm mà đáp được câu hỏi của văn tông
Tề quốc? Bách quan cũng không cho rằng Lý Tử Tước thuộc làu làu mọi quyển kinh
nghĩa, nhưng quen thuộc đến nỗi có thể nói được một câu bất kì trích từ cuốn
nào trang nào hàng nào, không một ai có thể làm nổi, Chu đại học sĩ không thể,
văn tông Tề quốc cũng không thể.
Bách quan nhìn vị lão giả họ Mạnh một cái, trong lòng không
khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Lý Tử Tước đã bàn trước với lão giả này rồi sao? Nếu
là vậy thì đã giải thích được vì sao bệ hạ bỗng nhiên thay Chu đại học sĩ bằng
Lý Tử Tước.
Nhưng vấn đề ở chỗ, đối phương thật sự dễ thu mua vậy sao?
Trong khi bách quan đang nghi ngờ trong lòng, họ cũng không
biết trong lòng Cảnh đế cũng không bình tĩnh. Cảnh đế chọn Lý Dịch hoàn toàn vì
tín nhiệm hắn, nhưng thật ra cũng không mấy tin tưởng hắn ngang bằng được văn
tông Tề quốc về mặt kinh nghĩa.
Chỉ có Lý Hiên là tựa vào cây cột xung quanh lão tướng, nhàm
chán đếm có mấy con chim đang bay qua trên bầu trời.
Bất kể là ai, tỷ thí với Lý Dịch tỷ thí, không phải ngu thì
là gì? Khi hắn đồng ý tỷ thí với văn tông Tề quốc, đối phương đã thua rồi.
- Ngươi thật sự khiến cho lão phu bất ngờ.
Ánh mắt lão giả họ Mạnh nhìn về phía Lý Dịch rốt cuộc trở
nên nghiêm túc.
Lý Dịch thì đang nghĩ trong lòng, khi nào trận tỷ thí này mới
xong đây, hỏi qua hỏi lại chẳng có nghĩa gì cả, chẳng lẽ thế nào cũng phải một
phương nhận thua mới kết thúc sao? Nhỡ đâu lão đầu da mặt hơi dày, thế chẳng phải
buổi sáng hắn lại không về nhà ăn cơm được sao?
- Có phải đến phiên ta hỏi rồi không?
Lý Dịch nhìn lão giả hỏi.
Con ngươi lão giả họ Mạnh hơi co lại, gật đầu.
- Năm thứ ba Vũ Đế nước Tề tại vị, Tả tướng Ngụy Kinh lấy phụ
nhân loạn chính làm lý do, trình lên khuyên ngăn Vũ Đế, yêu cầu phế hậu, khi
quân thần đối tấu, Vũ Đế chỉ nói một câu đã khiến Ngụy Kinh tâm phục khẩu phục,
không còn đề cập đến việc đó nữa.
Lý Dịch nhìn lão giả họ Mạnh hỏi:
- Lúc ấy Vũ Đế đáp lại Tả tướng Ngụy Kinh thế nào?
Tam hoàng tử Tề quốc nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó biến sắc.
Trong bách quan cũng có không ít người biến đổi sắc mặt, Lý Tử Tước làm sao vậy,
tự dưng lại hỏi chuyện Tề quốc với văn tông Tề quốc, đây không phải hỏi thứ người
ta rõ ràng nhất sao?
- Nói bậy nói bạ!
Lão giả họ Mạnh nhíu mày nói:
- Năm thứ ba Vũ Đế trị vì, Tề quốc dựng nước không lâu, Văn
Cảnh hoàng hậu hiền lương thục đức, sao có thể nói loạn chính được?
- Khụ, Mạnh đại nhân, Lý Tử Tước không ăn nói lung tung đâu,
thật sự có việc này.
Tam hoàng tử Tề quốc ho nhẹ một tiếng nói.
Hai mày lão giả họ Mạnh càng nhăn:
- Vậy vì sao trên sử sách không ghi chép việc này, là xuất
phát từ quyển kinh nghĩa nào sao?
- Việc này chính là bí văn hoàng tộc, mọi thư tịch liên quan
đều đã bị tiêu hủy toàn bộ, Mạnh đại nhân không biết là bình thường.
Tam hoàng tử Tề quốc lắc đầu nói:
- Mạnh đại nhân không cần hỏi lại, tiếp tục đi.
.....
.....
Trong Lập Chính điện, hôm nay sứ thần Tề quốc và bách quan Cảnh
quốc cuối cùng cũng thấy được trận biện kinh khác thường nhất từng thấy trong đời.
Dựa theo quy trình thông thường của biện luận kinh nghĩa, phần
lớn là một phương đặt câu hỏi, đối phương trả lời, sau đó bên đặt câu hỏi bắt lấy
lỗ thủng hổng của đối phương để công kích, tỷ thí kịch liệt, nước miếng văng
tung tóe, sau cùng chắc chắn sẽ có một phương bị hỏi á khẩu không trả lời được,
chủ động nhận thua
Nhưng tỷ thí hôm nay lại hoàn toàn khác. Lý Tử Tước chưa bao
giờ để vị Đại văn tông này giải thích kinh nghĩa, không đặt câu hỏi kì quái như
ban đầu nhưng lại hỏi càng xảo quyệt hơn, đệ nhất văn tông thế mà không đáp lại
được vấn đề hắn hỏi được trích từ đâu, nói gì đến giải thích nghĩa lý? Ngay cả
mấy vị đại học sĩ Hoằng Văn quán cũng hoài nghi Lý Tử Tước chỉ tùy ý bịa ra,
nhưng khi thái giám lật ra nguyên văn trong sách Hoằng Văn quán, mọi người cũng
chỉ có thể nhìn nhau một cái, dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn hắn.
Không ngờ hắn nhớ cả Thiên Môn kinh nghĩa, cho dù Đại văn
tông hiểu biết rộng, sức nhớ khỏe thế nào đi nữa cũng không có khả năng nhớ hết
tất cả kinh nghĩa trăm ngàn năm qua, lúc này chỉ đành giấu cơn tức này trong
lòng, vấn đề hỏi ra càng sắc bén hơn, làm những đại nho trong triều nhao nhao
nhíu mày.
Song kết quả cũng khiến cho mọi người giật mình không ít. Vô
luận lão giả họ Mạnh hỏi thế nào, Lý Tử Tước lúc nào cũng có thể đưa ra đáp án
hoàn hảo, hoàn hảo đến mức lão căn bản không tìm ra lỗ hổng nào để công kích.
Toàn bộ quá trình biện kinh ngay ngắn có thứ tự, lão giả họ Mạnh hỏi, Lý Tử Tước
đáp, Lý Tử Tước hỏi, lão giả họ Mạnh đáp không ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy,
lão giả họ Mạnh không còn cách nào giữ được vẻ bình tĩnh nữa.
Mấy vị sứ thần Tề quốc thì giống như gặp quỷ, cảnh tượng hôm
nay đả kích họ rất lớn, không ngờ lão đại nhân từ đầu đến cuối đều bị người trẻ
tuổi kia áp chế không gượng dậy nổi, rốt cuộc có gì hắn không biết không vậy?
Nhìn lại chúng thần Cảnh quốc, thần sắc sớm đã trở nên nhẹ
nhõm thoải mái, nếu ngay từ đầu biết được Lý Tử Tước lợi hại như vậy, họ cần gì
phải lo lắng lâu thế chứ, nhìn bộ dạng của văn tông Tề quốc xem, nhận thua chỉ
là vấn đề thời gian thôi.
Trong mắt tam hoàng tử Tề quốc lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn lão
giả một lần nữa vì câu hỏi của Lý Dịch mà lâm vào trầm tư, đi đến bên cạnh lão,
nhỏ giọng nói:
Trong giọng nói của lão không có phẫn hận, không có không
cam lòng, lão xác thực đã dùng hết sức, tiếc là không làm gì được người trẻ tuổi
đối diện. Sự quen thuộc của hắn đối với kinh nghĩa đã đến một cấp độ khiến người
ta phải thán phục, cho dù lão đã nghiên cứu nó mấy chục năm cũng không bì nổi hắn.
Lão thậm chí còn có cảm giác, dường như đối diện với lão không phải một con người,
mà chính là Hoằng Văn quán của Cảnh quốc vậy...
- Không ngờ rằng Cảnh quốc lại có một vị tuấn kiệt trẻ tuổi
như vậy, lão phu cam bái hạ phong.
Việc đã đến nước này, lão giả họ Mạnh không hỏi nữa, biện
kinh biện kinh, lão không biện được câu trả lời của đối phương, làm sao còn tiếp
tục?
- Đa tạ, đa tạ...
Lý Dịch chắp tay nói.
Còn tưởng đại nho biện kinh cao đoan đại khí thế nào, không
ngờ hóa ra chỉ mở rộng hơn mà thôi, hoàn toàn chính là kiểm tra cho mở sách,
hơn nữa còn là loại kiểm tra mọi vấn đề nào cũng tìm được đáp án trong sách...
Nhưng Lý Dịch không biết là, cái gọi là biện kinh hôm nay
không chỉ có vượt quá dự liệu của hắn, mà còn ngoài dự liệu của tất cả mọi người,
quả thực là một sự khai sáng cho biện kinh, ngày sau khi các đại nho đàm luận
chuyện này sẽ còn không khỏi xúc động, có lẽ người đã tạo nên loạn tượng kinh học
hôm nay, chính là vị Lý Tử Tước kia...
Nhiệm vụ lão hoàng đế giao phó đã hoàn thành trọn vẹn, lúc
Lý Dịch định lui về thì lão giả họ Mạnh bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Rốt cuộc Vũ Đế đã nói gì với Ngụy Kinh?
- Lão tiên sinh muốn biết thật sao?
Lý Dịch sắc mặt cổ quái nhìn lão.
Không chỉ lão giả họ Mạnh muốn biết, ngay cả Cảnh đế và bách
quan cũng bị câu nói của Lý Dịch khơi dậy hứng thú, ánh mắt rối rít nhìn về
phía hắn.
- Lão phu rửa tai lắng nghe.
Lão giả họ Mạnh gật đầu nói.
- Đi con mẹ ngươi, nói thêm câu nào nữa, lão tử chém đầu chó
của ngươi!
Lý Dịch cười nói.
Tam hoàng tử Tề quốc há miệng, một lát sau thì lắc đầu, chỉ
đành cười khổ.