Rốt cuộc kinh nghĩa là thứ mà từ trước đến nay hắn chưa tiếp
xúc qua, Lý Dịch bỏ ra cả một buổi chiều ở Hoằng Văn Quán, mặc kệ là Tứ Thư Ngũ
Kinh hay là Thập Tam Kinh gì gì đó, dù sao chỉ cần là thư tịch có liên quan tới
kinh nghĩa thì đều sẽ bị hắn dọn vào thư viện của mình.
Nho gia ở thế giới này, phần lớn đều tương đồng với thế giới
kia, nhưng lại cũng có chỗ khác biệt. Cho dù là vậy thì thư tịch nguyên bản
trong thư viện tuyệt đối vẫn có thể dùng được, Lý Dịch dứt khoát đem tất cả
nhìn qua hết một lượt.
So kinh nghĩa với Đại Văn Tông tuyệt đối là đi tìm chết ——
nhưng đầu năm nay, ai mà không gian lận một chút chứ?
Nếu đã làm đến thế mà vẫn còn không bằng người ta, thà đi
tìm khối đậu hũ rồi đập đầu vào đó chết cho rồi.
Khi Lý Dịch về đến nhà thì trời đã chạng vạng tối, hôm nay lập
tức hấp thu nhiều thư tịch như vậy, đầu hắn có chút choáng váng. Mới nói được
hai câu với Như Nghi thì đã cảm thấy buồn ngủ vô cùng, Lý Dịch ăn một ít cơm
chiều liền trở về phòng ngủ.
- Cô gia làm sao vậy?
Tiểu Hoàn đi vào trong phòng nhìn cô gia rồi trở ra, nghi hoặc
lẩm bẩm.
Không lâu sau, Liễu nhị tiểu thư cũng mang một khuôn mặt mệt
mỏi từ ngoài cửa đi vào. Tiểu nha hoàn chạy ra nghênh đón, hỏi:
- Nhị tiểu thư ăn cơm chưa?
Liễu nhị tiểu thư khoát tay, giống như là không muốn nói
chuyện, sau đó đi về phòng của mình.
Tiểu nha hoàn khó hiểu, không biết hôm nay cô gia và Nhị tiểu
thư ra ngoài làm gì mà thoạt nhìn hai người họ đều mệt mỏi đến thế….
Khi Tiểu Hoàn đi ra tiểu viện thì nhìn thấy có vài nha hoàn
đang túm tụm lại một chỗ, thầm thì to nhỏ cái gì đó, ai nấy nhìn qua có vẻ rất
hưng phấn.
- Hôm nay ta đi ra ngoài mua sắm, các ngươi đoán xem ta nghe
được cái gì nào?
- Là về Tước Gia nhà chúng ta, toàn bộ kinh đô đều đang đồn….
Nhìn thấy nha hoàn kia khoa tay múa chân, Tiểu Hoàn có chút
hiếu kỳ tiến lại gần….
Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh lại là một việc vô cùng hạnh
phúc, đặc biệt là khi cực độ buồn ngủ có thể thoải mái dễ chịu ngủ liền tù tì
năm, sáu canh giờ. Mở mắt ra thấy được những tia nắng đầu tiên từ ngoài cửa sổ
chiếu vào, tiểu thê tử dịu dàng, hiền huệ, hào phóng đứng ở cạnh giường đưa tới
một chiếc khăn ấm áp….
Đương nhiên, đây chỉ là những gì Lý Dịch nghĩ trong đầu, thực
tế là, điều đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt ra là một khuôn mặt phủ đầy nếp
nhăn, đứng bên cạnh giường giống như là người chuẩn bị làm việc xấu, người nọ
còn dùng một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn —— cảm giác hạnh phúc
không có nhưng hiệu quả tỉnh ngủ lại không tồi.
- Thường tổng quản….
Lý Dịch suýt chút nữa nhảy dựng ra khỏi giường, sau khi phục
hồi lại tinh thần, hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ kia.
Thường Đức nhìn Lý Dịch, nhàn nhạt nói:
- Lý Tử Tước đã tỉnh rồi, lão phu cũng đỡ phải tốn công kêu
ngươi dậy….
Sau khi Lý Dịch rửa mặt xong, hắn ném khăn vào trong chậu rửa
mặt, kéo tay Như Nghi nghiêm túc dặn dò:
- Sau này không được để lão gia hỏa kia tiến vào phòng này nữa,
nếu hắn tự tiện xông vào thì cứ việc đánh gãy chân hắn, có chuyện gì ta chịu
trách nhiệm!
- Biết rồi, lần sau thiếp sẽ không cho hắn tiến vào nữa.
Như Nghi nhặt khăn lên, vắt khô rồi chà lau mặt Lý Dịch, cười
nói:
- Chân của vị lão nhân gia kia cũng không phải dễ đánh gãy
như vậy đâu….
- Đi thôi!
Lý Dịch quay đầu lại lạnh lùng nói một câu với Thường Đức,
sau đó đi ra ngoài cửa.
Lần này hắn cần thiết phải kiến nghị với lão hoàng đế một
chút, sau này nên đổi một người khác tới thông báo. Thường lão đầu thân là nội
thị tổng quản vậy mà lại nhàn rỗi cả ngày, như vậy sao có thể xứng đáng với
lương bổng mỗi tháng hắn được phát chứ?
- Chu đại học sĩ, hôm nay trông cậy vào ngươi.
- Hôm nay là trận cuối cùng của thi văn, tất cả chúng ta đều
chờ để chúc mừng cho Chu đại học sĩ!
- Đại Văn Tông thì lại như thế nào? Chu đại học sĩ cả đời đều
đang nghiên cứu kinh nghĩa, cũng chưa chắc sẽ thua hắn ta!
Bên ngoài Lập Chính Điện, nhóm người của Tề Quốc chưa đến.
Trước khi trận tỷ thí bắt đầu, mấy quan viên vây quanh Chu đại học sĩ, khẳng
khái nói.
Trên mặt Chu đại học sĩ hiện lên vẻ sầu khổ, sớm hôm qua hắn
đã biết được tin trận tỷ thí kinh nghĩa hôm nay sẽ do Lý Tử Tước thay thế hắn
ra sân.
Hắn không biết tại sao bệ hạ lại làm ra quyết định như vậy,
đúng là thiên phú thơ văn của Lý Tử Tước cực cao, nhưng kinh nghĩa lại hoàn
toàn không giống như thế. Một người trẻ tuổi mới hai mươi mấy thì làm sao có thể
so sánh được với Đại Văn Tông đã hơn sáu mươi, cả đời tinh thông kinh nghĩa chứ?
Thật ra hôm qua hắn có nhìn thấy Lý Tử Tước ở trong Hoằng
Văn Quán một hồi lâu, lật xem một lượt tất cả những gì liên quan tới kinh
nghĩa. Nhưng chẳng lẽ hắn ta cho rằng làm vậy là đã có thể nhớ kỹ hết mọi thứ
sao?
Nhưng vô luận như thế nào đi nữa, đây là do bệ hạ an bài, hắn
không có lý do gì hoài nghi bệ hạ, chỉ có thể gửi hi vọng tới Lý Tử Tước, cho
dù hắn biết một tia hi vọng này vô cùng xa vời, xa vời tới mức cơ hồ nhìn không
thấy.
- Người của Tề Quốc đến!
Có quan viên nhìn thấy có vài thân ảnh từ xa đi về phía này,
lập tức mở miệng thông báo.
Cầm đầu vẫn là vị Tam hoàng tử Tề Quốc kia, đi phía sau hắn
ta là mấy tên sứ thần Tề Quốc, bên cạnh bọn họ lại xuất hiện thêm một lão giả mà
mọi người chưa từng gặp qua.
Lão giả kia mặc một bộ y phục bằng vải bố, trên chân cũng đồng
dạng mang một đôi giày vải đã cũ mèm, trông người này tựa như một lão nông dân
mà ta có thể nhìn thấy ở bất kỳ cánh đồng nào bên ngoài thành. Nhưng khi nhìn đến
vị lão giả kia, trên mặt Tần Tướng hiện lên một tia không tự nhiên, mấy vị đại
nho đứng trong nhóm quan viên cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Cũng chính là vị lão nông dân với diện mạo bình thường này
đã đánh bại tất cả bọn họ. Nếu hôm nay Chu đại học sĩ bại dưới tay hắn thì trận
tỷ thí thơ văn hôm qua mà Lý Tử Tước khó khăn… khó khăn lắm mới thắng được sẽ
chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tam hoàng tử nở nụ cười nói gì đó với lão giả kia, trên mặt
lão giả không biểu lộ ra gì nhưng mấy tên sứ thần Tề Quốc phía sau hai người họ
lại là bộ dáng vênh váo tự đắc. Hôm qua chỉ là một cái ngoài ý muốn, mặc dù để
cho Cảnh Quốc trì hoãn thêm một ngày, nhưng cũng chỉ là cho bọn hắn nhấm nháp sự
thất bại chậm lại một chút mà thôi. Hôm nay có lão đại nhân ở đây, nếu không phải
sợ bị trực tiếp đánh chết, bọn họ thật sự muốn đứng trước quân thần Cảnh Quốc
dõng dạc hỏi một câu —— Còn ai nữa không?
Đoàn sứ thần của Tề Quốc chưa đến bao lâu thì Cảnh Đế đã xuất
hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhìn thấy bách quan lần lượt đi vào điện, ở trong một góc,
Lý Dịch vỗ vỗ tay đứng lên, nói:
- Không chơi nữa, không chơi nữa, cuộc tỷ thí sắp bắt đầu rồi.
Công chúa Thọ Ninh ném nhánh cây trong tay xuống, thở phì
phì đứng lên, bất mãn nói:
- Ngươi chơi xấu, rõ ràng là ta sắp thắng rồi….
Lý Dịch bĩu môi, chỉ chỉ về phía cửa đại điện, nói:
- Không tin thì ngươi tự nhìn xem, phụ hoàng của ngươi cũng
đến rồi, đi trễ không tốt nha.
Nói xong, Lý Dịch lập tức nắm tay Vĩnh Ninh đi tới Lập Chính
Điện.
Nói giỡn, một nam tử hán đại trượng phu như hắn chơi trò
“Sói ăn dê” (*) mà còn cần chơi xấu một tiểu cô nương mười tuổi sao?
(DG: Sói ăn dê (狼吃羊): một trò chơi đánh cờ đơn giản của
Trung Quốc.)
Cần…. không….
Công chúa Thọ Ninh chỉ có thể tức giận dậm chân một cái, trừng
mắt nhìn bóng lưng của Lý Dịch, sau đó nhanh chóng đi theo.
- Nếu sứ thần Tề Quốc đã đến, như vậy chúng ta liền bắt đầu
trận thi văn thứ ba đi.
Sau khi một vị thái giám tuyên bố xong quy tắc của cuộc tỷ
thí, Cảnh Đế cũng không nói thêm gì, trực tiếp tuyên bố bắt đầu tỷ thí.
Bên phe Tề Quốc, vị lão giả kia đứng ra, còn quần thần Cảnh
Quốc thì đều dõi mắt nhìn về phía Chu đại học sĩ.
Chu đại học sĩ cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi gằm
mặt nhìn mặt đất dưới chân mình.
Cảnh Đế nhìn thoáng về một nơi khác, nói:
- Mặc dù hôm nay là biện luận kinh nghĩa, nhưng vô luận như
thế nào, vị lão tiên sinh này đều là một thế hệ Văn Tông, Lý Tử Tước đừng quá mức
thất lễ.
Lý Dịch bĩu môi, truyền thống kính già yêu trẻ là phẩm chất
tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, hắn chính là một người sẽ thất lễ như vậy sao?
Cảnh Đế vừa dứt lời, trên mặt Tam hoàng tử Tề Quốc hiện lên
một tia ngạc nhiên, mấy sứ thần sau lưng cũng chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Về phần bách quan Cảnh Quốc, cả đám càng nghẹn họng nhìn
trân trối.
Tại sao lại là hắn!
Hôm nay, người đi lên tỷ thí không phải là Chu đại học sĩ à?
Tại sao lại đột nhiên biến thành Lý Tử Tước, bệ hạ muốn làm gì đây?
Để người trẻ tuổi như Lý Tử Tước tỷ thí kinh nghĩa với Đại
Văn Tông Tề Quốc —— Bọn họ có nghe lầm không vậy?