Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 474: Ta Không Bằng Ngươi


trướctiếp

“Đề Kim Sơn Tự” của Tô Thức là tinh phẩm trong thơ thuận nghịch, mặc dù không được biết đến rộng rãi như đại đa số thi từ của hắn, nhưng trong lĩnh vực chuyên môn vẫn có vị trí không thấp. Trình độ phát triển thi từ của thế giới này kém xa tít tắp thế giới Lý Dịch quen thuộc, bời vì tính đặc thù của bài thơ này sẽ dẫn đến cơn chấn động, thậm chí còn vượt qua những tác phẩm đỉnh cấp.

Không trữ tình cũng không nói chí hướng, thuần túy chỉ là để gây lóa mắt, không phục thì vu cáo ta đi?

Triệu Tu Văn vì đã nhìn ra điểm này nên mới dứt khoát nhận thua, tránh lãng phí thời gian.

Dĩ nhiên hắn có thể viết ra một bài thi từ tuyệt hảo không thua kém, nhưng muốn viết ra một bài thi từ xuôi hay ngược đều là thơ, ý cảnh còn không kém thì lại không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn, thậm chí hắn căn bản không xác định được mình có thể viết ra không.

Nếu như bài thơ này thật sự xuất phát từ tay vị trẻ tuổi đối diện kia, vậy khả năng kiểm soát văn tự của đối phương có lẽ sớm đã lô hỏa thuần thanh, đạt tới trình độ hết sức kinh khủng.

Cảnh Đế vẻ mặt trầm ổn, ngồi trên Long Ỷ, cho người ta một cảm giác đã nằm nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay. Bách quan hoàn toàn yên tâm, bệ hạ quả nhiên là bệ hạ, lâm thời đổi Vệ tư nghiệp, thì ra đã sớm có so đo.

Tam hoàng tử Tề quốc vỗ vỗ vai Triệu Tu Văn, an ủi:

- Không ngờ Lý Tử Tước tuổi còn trẻ mà tạo nghệ thi văn đã sâu như thế, ngươi hết sức là được, không cần quá mức để ý thắng thua.

- Gặp được một đối thủ thú vị, ta rất vui.

Triệu Tu Văn cười cười, dường như không có chút nào để ý.

Lúc này, hai thái giám đã lần lượt đốt hương của hai người, tam hoàng tử Tề quốc rút xăm đầu tiên, lần thứ hai đương nhiên đến phiên Cảnh quốc. Thẩm tướng tùy ý rút ra một cây xâm từ trong ống trúc, sau khi lướt qua thì nhìn về phía hai người, nói:

- Đoan Ngọ.

Đề thi từ về thời tiết thật ra cũng không khó, hàng năm đều có vô số người viết, nhưng chính bởi vì quá mức phổ biến nên muốn trổ hết tài năng với đề tài này cũng sẽ trở nên phá lệ gian nan. Bầu không khí trong điện yên tĩnh, bách quan ngừng thở, tận lực không phát ra một tiếng vang. Triệu Tu Văn nhắm mắt lại lần nữa, quan viên trong triều đã sớm điều tra về hắn, khi làm thơ hắn thích nhắm mắt trầm tư, khi mở mắt, chính là thời điểm thơ thành.

Bời vì trong điện quá mức yên tĩnh nên một trận tiếng bước chân đột ngột sẽ trở nên rất rõ ràng. Mọi người thấy Lý Tử Tước đi đến trước bàn, nâng bút lên viết, vẻ mặt không khỏi lại cứng đờ. Từ khi Thẩm tướng tuyên bố đề mục cho đến lúc hắn đi đến bàn cũng chỉ qua mấy hơi thở mà thôi, trong một thời gian ngắn như thế, hắn thế mà đã nghĩ xong một bài thi từ rồi? Nhưng cho dù tạo nghệ thi từ của hắn cao thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng không cần thời gian suy nghĩ chứ!

Bách quan sắc mặt cổ quái, trong lòng thầm cảm thán, cho dù bệ hạ có sắp xếp trước thật, vị Lý Tử Tước này cũng nên diễn giống một chút chứ, kĩ thuật diễn vụng về này, ngay cả họ cũng không gạt được chớ nói chi là người nước Tề, lần này bệ hạ tìm nhầm người thật rồi, đổi thành một vị nào đó trong bách quan không phải sẽ diễn giống hơn Lý Tử Tước sao?

Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, không lâu, Lý Dịch đặt bút xuống, trong lòng mặc niệm:

- Đông Pha tiên sinh, lại mượn thi từ của ngài dùng một lát, xin đừng chú ý...

Thái giám nọ lập tức lại treo lên tờ giấy chưa khô mực lên. Lần này bách quan trông qua, có vẻ mặt hoàn toàn khác biệt với vừa rồi. Khác với bài đầu tiên, bài thơ này không cố ý khoe khoang kỹ xảo, dù là nội dung hay hình thức, đều là xu hướng chính mà vô số người đều thừa nhận.

- Hoán Khê Sa, Đoan Ngọ.

“Khinh hãn vi vi thấu bích hoàn, minh triêu Đoan Ngọ dục phương lan. Lưu hương trướng nị mãn tình xuyên.

Thải tuyến khinh triền hồng ngọc tí, tiểu phù tà quải lục vân hoàn. Giai nhân tương kiến nhất thiên niên.

Mồ hôi nhẹ ướt tơ xanh,

Hừng đông Đoan ngọ hương lan giữa dòng.

Sông dài tựa một dải thơm,

Lụa xinh vấn vít ánh hồng tay ai.

Bùa son chênh chếch tóc mây,

Giai nhân xin hẹn cùng nàng ngàn năm.

(DG: Hoán Khê Sa - Đoan Ngọ - Tô Thức)

Chỉ với mấy dòng thơ ngắn ngủi, không chỉ thể hiện được phong tục tập quán dân tộc Đoan Ngọ đến vô cùng tinh tế, câu cuối cùng càng là một nét vẽ rồng điểm mắt, giai nhân tương kiến nhất thiên niên, đây sợ là lời hứa hẹn lâu dài nhất cũng là chân thật nhất rồi?

Không biết giai nhân trong này rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là vợ hắn?

Triệu Tu Văn không biết đã mở to mắt từ lúc nào, hắn không lập tức nâng bút bắt đầu viết mà đi tới chắp tay với Lý Dịch, hỏi:

- Tại hạ Triệu Tu Văn, không biết tục danh của các hạ?

Chúng quan viên cảm thấy kinh ngạc, vào thời khắc này mà Triệu Tu Văn không làm thơ, còn qua làm thân làm gì vậy?

- Lý Dịch.

Lý Dịch chắp tay một cái, thầm nghĩ ngươi mau viết đi chứ, viết xong kết thúc trận tỷ thí nhàm chán này nhanh cho rồi, nếu tiếp tục thế này nữa, nắp quan tài của cư sĩ Đông Pha sắp không đè xuống nổi nữa.

- Quả nhiên là vậy, Lý Tử Tước, Lý Dịch, ta nên biết sớm...

Triệu Tu Văn không chút ngoài ý muốn, thở dài, lấy một cuốn sách mỏng từ trong tay áo ra, nói:

- Triệu mỗ vốn tưởng rằng tài làm thơ của mình không ai sánh bằng trong đồng lứa, mãi đến khi đến Khánh An phủ quý quốc, tiện tay mua được quyển “Minh Nguyệt tập” trên đường phố sầm uất mới biết ếch ngồi đáy giếng ngu xuẩn cỡ nào. Từ đó về sau, Triệu mỗ thường xuyên vì đọc thi từ của Lý huynh mà tâm tình kích động, trắng đêm khó ngủ, nghĩ thi tiên chân chính cũng không gì hơn cái này, một lòng muốn kết giao với Lý huynh nhưng lại chưa bao giờ toại nguyện, không ngờ rằng gặp được trong tình cảnh này, thật sự là tạo hóa trêu người...

Bách quan nghe lời Triệu Tu Văn nói mà nghẹn họng nhìn trân trối. Đối phương là người nước Tề, nhưng bách quan không ai không thừa nhận tài làm thơ của hắn đã đánh bại cả thi quỷ Vương Chung, bao nhiêu tài tử Cảnh quốc thua dưới tay hắn. Nhưng chính là một người như thế, lại dùng “Ếch ngồi đáy giếng” để hình dung mình, đây là có ý tán thưởng Lý Tử Tước nhiều đến nhường nào?

Mỗi một câu của hắn đều đang tán dương Lý Tử Tước, hơn nữa không tiếc dùng từ hoa mỹ, mà ý của hắn là —— cuộc tỷ thí này, hắn nhận thua?

Nói như vậy, Cảnh quốc thua một trận, lại thắng một trận, tuy thế hoà tạm thời nhưng đã giưp bọn họ đổi lại được một cơ hội lấy hơi, có ý nghĩa hết sức quan trọng.

- Ta không bằng ngươi.

Triệu Tu Văn nhìn Lý Dịch, nghiêm túc nói.

Chúng sứ thần nước Tề sắc mặt âm trầm, có một người định mở miệng thì bị vị tam hoàng tử kia nhìn một chút, sau đó nuốt về lời muốn nói.

Lý Dịch cũng thầm kinh ngạc, Triệu Tu Văn nói một tràng ngay trước mặt sứ thần Tề quốc và bách quan Cảnh quốc như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Gặp được fan rồi sao?

Hắn không thể không thừa nhận, vô luận là tam hoàng tử Tề quốc hay vị trước mắt này, dù cho trận doanh bất đồng, hắn cũng rất khó sinh ra chút ác cảm với hai người.

- Đa tạ.

Lý Dịch chắp tay lần nữa.

Tam hoàng tử Tề quốc gật đầu với Lý Dịch, lúc này mới ngẩng đầu nói:

- Hoàng đế bệ hạ, cuộc tỷ thí này là chúng ta thua.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề hỏi thăm Triệu Tu Văn một câu.

Tam hoàng tử Tề quốc vừa dứt lời, trên triều đình lập tức phát ra một trận ồ lên. Ai cũng không có ngờ rằng trận tỷ thí thi văn này có kết quả nhanh như thế. Không có bình phán, không có tranh luận, Lý Tử Tước gọn gàng mà linh hoạt, Triệu Tu Văn hai lần nhận thua, đơn giản nhẹ nhõm mà thắng.

Vào thời điểm dân tâm đê mê, trận thắng này không nghi ngờ gì chính là một việc vui đủ để khiến lòng người phấn chấn, cuối cùng mặt mũi của triều đình cũng kéo về được một ít rồi.

Không lâu sau, bách quan lục tục ra ngoài đại điện, cùng lúc đó, từng tin tức được truyền ra ngoài từ cửa cung.


trướctiếp