Sau khi xe ngựa chạy trên đường đá xanh vào kinh thành, dần
dần trở nên vững vàng, Thường Đức phất tay với hộ vệ ở cửa cung, xe ngựa trực
tiếp chạy nhanh vào trong cung.
Việc phúc nhất buổi sáng hạnh, không gì hơn lúc tỉnh lại còn
có thể ngủ nướng một giấc nữa.
Tuy ngủ trong xe ngựa khẳng định không dễ chịu bằng ngủ trên
giường, nhưng có đồ vật mềm mại tựa vào, cũng coi như không tệ.
Cho đến khi xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, đầu Lý Dịch đụng phải
toa hành xe sau đó mới tỉnh lại.
Gần đây nhất định là ngắm Mỹ Dương Dương nhiều, vừa rồi hắn
mơ bắt dê trên bãi cỏ xanh trước kia, nếu không phải lão gia hỏa Thường Đức này
đột nhiên dừng xe, đến bây giờ hắn vẫn còn đấu trí đấu dũng ở trong mơ với Hỉ
Dương Dương.
- Lý Tử Tước, nên xuống xe.
Âm thanh khiến người ta không thoải mái từ bên ngoài truyền
vào, Lý Dịch có chút không tình nguyện nhảy xuống xe, liếc mắt một cái, bỗng
nhiên giật mình nói:
- Tại sao lại đến nơi đây?
- Bệ hạ và mấy vị trọng thần đều ở Cần Chính Điện, Lý Tử Tước
mau theo lão phu đi qua đó.
Giọng nói của Thường Đức luôn làm cho người ta chán ghét.
- Không được, ta trở về một chút.
Lý Dịch lắc đầu nói.
Thường Đức nhíu mày hỏi thăm:
- Đi nơi nào?
Lý Dịch chỉ một ngón tay:
- Thì chính là cung điện phía trước kia.
Thường Đức liếc phương hướng hắn chỉ một chút, nói:
- Lý Tử Tước muốn gặp Vĩnh Ninh công chúa, trước gặp qua bệ
hạ lại nói.
- Không được, một hồi làm sao có thời gian.
Lý Dịch một lần nữa ngồi lên xe ngựa.
Thường Đức âm trầm cười một tiếng:
- Vậy cũng đừng trách lão phu!
Nói xong, nhanh chân đi về phía Lý Dịch.
- Ngươi muốn làm cái gì?
- Ta cho ngươi biết, ngươi không nên động tay động chân.
- Khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất đừng chọc ta, ta nóng
giận ngay cả bản thân cũng sợ!
- Ngươi, ai nha, đau đầu quá, không phải lại muốn tái phát
chứ.
- ---
Nụ cười trên mặt Thường Đức cứng đờ.
Tiểu cô nương sáu tuổi ngồi ở nơi thoáng mát trên thềm đá
ngoài điện, nhìn qua phía cửa cung, mặc dù động tác này nàng đã tiếp tục một
năm, nhưng mấy ngày nay lại hoàn toàn khác biệt trước đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
không còn ngu dại, ánh mắt tràn đầy linh động.
Vì chờ đợi có ý nghĩa, hết thảy đều đột nhiên hiểu rõ.
Mấy hoạn quan cung nữ đứng ở đằng xa, nhìn thấy khuôn mặt tiểu
công chúa lộ ra nụ cười, biểu cảm hơi có phấn chấn.
Lý Tử Tước như thần nhân vậy, chữa tốt bệnh cho tiểu công
chúa ngay cả ngự y đều bó tay, những ngày này tiểu công chúa thay đổi mọi người
đều nhìn thấy trong mắt, vui ở trong lòng, chỉ tiếc Lý Tử Tước vì đánh nhau với
Thục Vương bị bệ hạ cấm túc, bằng không nụ cười trên mặt tiểu công chúa nhất định
sẽ càng nhiều.
Vĩnh Ninh nhìn sang hướng kia lần nữa, nghĩ thầm hôm nay ca
ca sẽ không tới, quay đầu lại, nhìn thấy hai cái nơ con bướm buộc sừng dê, đây
là thứ quen thuộc trong trí nhớ-- lần thứ nhất nàng nhìn thấy trên thế giới
này.
Lý Dịch thấy được ánh sáng trong mắt nàng liền vui vẻ, đem
con rối cao bằng người Vĩnh Ninh đưa qua, cười hỏi thăm:
- Thích không?
Sau khi tiểu cô nương lấy lại tinh thần, thì bỗng nhiên hướng
về phía trước nhào tới.
Chỉ bất quá, nàng không nhào về phía Lý Dịch vì nàng chuẩn bị
con rối Mỹ Dương Dương, mà chính là vì Lý Dịch.
Nhìn bóng người nhỏ bé ôm thật chặt hắn, Lý Dịch kinh ngạc,
sau đó liền trìu mến sờ sờ đầu nàng.
Thường Đức đứng phía sau, trên khuôn mặt già nua hiện lên một
tia nghi ngờ, chuyện hắn không thể nào hiểu được nhất, là Vĩnh Ninh công chúa lại
thân mật với Lý Dịch như vậy, thậm chí vượt xa bệ hạ, chẳng lẽ vì Lý Tử Tước chữa
khỏi bệnh cho nàng?
Sau khi trong lòng hiện ra ý nghĩ này, hắn lại cảm thấy,
chuyện này không thể đơn giản như thế.
- Hừ!
Vĩnh Ninh buông hắn ra, lúc đem lực chú ý tập trung vào trên
thân con rối Mỹ Dương Dương, phía sau Lý Dịch bỗng nhiên truyền đến một tiếng
âm thanh hừ lạnh.
Giọng nói này rất quen thuộc, hoàn cảnh cũng rất quen
thuộc.
Lý Dịch quay đầu lại, nhìn thấy loli ngạo kiều hai tay chống
nạnh, giống một con cọp cái đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn mình vô cùng hung ác.
Làm người không thể té hai lần tại cùng một nơi, lát sau Lý
Dịch từ trong xe ngựa đem ra một vật giống như đúc, chỉ là kích cỡ so với con vừa
rồi lớn hơn một chút, cao không sai biệt lắm so với Thọ Ninh công chúa, loli ngạo
kiều hét lên một tiếng thì bổ nhào qua.
Từ cổ chí kim, riêng đồ chơi lông nhung là đồ chơi hấp dẫn
không gì sánh kịp với nữ hài tử, bời vì kiểu hình đồ chơi này vì mang đến cảm
giác rất an toàn với bọn nàng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết nữ hài tử này
thật sự là nữ hài tử, còn giữ lại tấm lòng thiếu nữ, nữ hán tử cùng mẹ nữ hài tử
đã thoát ly loại cảm giác an toàn hạ cấp này, bình thường không bao gồm trong
đó.
- Cảm ơn tiên sinh!
Cuối cùng Thọ Ninh công chúa từ trong sự kích động lấy lại
tinh thần lập tức nhào về phía Lý Dịch, nhảy dựng lên giống như gấu túi treo ở
trên người hắn, hôn một cái lên mặt hắn, lúc này mới ý thức được người trước mắt
là tiên sinh không phải mẫu phi, khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên hai đóa hồng, ôm Mỹ
Dương Dương của mình chạy xa.
- Khụ...
Khi Lý Dịch ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói chuyện với Vĩnh
Ninh, Thường Đức rốt cục nhịn không được, ho khan hai tiếng.
Lý Dịch quay đầu lại, liếc hắn một cái, lo lắng nói:
- Thường tổng quản nếu thân thể không thoải mái, thì nên sớm
trở về nghỉ ngơi đi, không cần phải để ý đến ta.
Mí mắt vị nội thị tổng quản này giật một cái, cưỡng ép kiềm
chế chân khí khuấy động bên trong thân thể, trầm giọng nói:
- Lý Tử Tước -- có phải quên chuyện gì hay không?
- Chuyện gì?
Gương mặt Lý Dịch ngơ ngẩn.
- Răng rắc!
Gạch xanh dưới chân Thường Đức vỡ vụn.
Khoảng cách trận tỷ thí thứ hai với Tề Quốc chính thức bắt đầu
còn có nửa canh giờ, ở Cần Chính Điện.
Cảnh Đế cao cao tại thượng, trong điện còn có hơn mười thân ảnh,
hai bên nhị tướng, Lục Bộ Thượng Thư, Kinh Triệu Duẫn, Đổng Văn Duẫn, Lý Hiên
cùng Lý Minh Châu thình lình cũng ở trong đám người.
- Hôm nay Vệ Khanh có lòng tin chiến thắng không?
Cảnh Đế nhìn Vệ Ti Nghiệp, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Mặt Vệ Ti Nghiệp lộ vẻ sầu khổ, nói:
- Thần chắc chắn toàn lực ứng phó!
Lý Hiên đều nghe được Vệ Ti Nghiệp không có chút niềm tin
nào, chớ nói chi là nhìn mặt những lão hồ ly am hiểu thứ này nhất trên triều
đình mà nói chuyện.
Tuy nói là toàn lực ứng phó, nhưng Vệ Ti Nghiệp hiển nhiên
cũng không có lòng tin chiến thắng tỷ thí hôm nay, nhưng đối với quân thần Cảnh
Quốc mà nói, bọn họ không phải là muốn Vệ Ti Nghiệp toàn lực ứng phó, bọn họ muốn
thắng, chỉ có thể thắng!
- Vệ Ti Nghiệp hẳn phải biết cuộc tỷ thí này đối với chúng
ta ý nghĩa cỡ nào.
Bỗng nhiên Tần Tướng mở miệng, nhìn hắn nói:
- Lão phu chỉ hỏi một câu, ngươi có mấy thành phần thắng?
Vệ Ti Nghiệp trầm ngâm hồi lâu, mới gian nan mở miệng nói:
- Ba phần.
Trong lòng mọi người trong điện cũng chìm xuống khi Vệ Ti
Nghiệp mở miệng, ba phần, thực sự không phải là một con số bọn họ kỳ vọng, dù
sao, bọn họ muốn chính là mười phần!
Có thể sau khi Thơ Quỷ Vương Chung nhận thua, Vệ Ti Nghiệp
là người bọn họ có thể lựa chọn, nếu như ngay cả Vệ Ti Nghiệp đều chỉ có ba phần
phần thắng, người khác chỉ sợ một phần đều không có.
Về phần thế hệ trẻ tuổi kinh đô xưng là tài tử, dưới cái
nhìn của bọn họ, thơ ca những người kia làm ra, chẳng qua là tiểu hài tử chơi
trò xiếc mà thôi, không thể làm nên trò gì.
- Người kia tuổi chưa đến 30, thật lợi hại như vậy?
Cảnh Đế nhíu mày hỏi.
Lão giả bên cạnh Tần Tướng tiến lên, nói:
- Bẩm bệ hạ, tên Triệu Tu Văn kia ở Tề Quốc có danh khí cực
lớn, được vinh dự là “Đệ nhất danh thơ ngàn năm”, tuy chuyện này bên trong có
hơi khuếch đại, nhưng cũng đủ để chứng minh thiên phú của hắn, mà thiên phú,
trên mặt thơ ca, quan trọng còn rất nhiều nỗ lực hơn so ngày sau.
Nghe lời nói Trầm Tướng, trong lòng hơn mười vị chúng thần
trong triều cực kỳ phiền muộn, ngàn năm khó gặp một quái thai, thế nào hết lần
này tới lần khác bị bọn họ gặp được?
Loại quái thai này, tại sao Cảnh Quốc bọn họ không có chớ?
Bờ môi Đổng Văn Duẫn động động, rất muốn nói tình hình bao
quát với bệ hạ, tất cả mọi người đã xem nhẹ một người, hắn trước kia làm Khánh
An Tri Phủ, thế nhưng là biết rõ tài năng của tiểu tử kia, mọi người thật sự
cho rằng lúc ấy Tô Học đánh giá một câu “Đệ nhất tài tử Cảnh Quốc” kia là đùa
giỡn hay sao?
Nhưng Vệ Ti Nghiệp vẫn còn, ngay trước mặt nhiều quần thần
như thế, những lời này của hắn thật sự khó mà nói ra.
Cảnh Đế cũng có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
- Chẳng lẽ cái kinh đô to lớn này, thật tìm không ra một người
có thể thắng được tên họ Triệu kia?
- Bệ hạ, Lý Tử Tước đã đến, đang ở ngoài điện chờ cùng Vĩnh
Ninh công chúa.
Cảnh Đế vừa dứt lời, Thường Đức từ bên ngoài đi tới, cao giọng
nói ra.