Đám người Quốc Tử Giám vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn, muốn
bãi bỏ Toán học kiểu mới lúc này lại chỉ có thể nơm nớp lo sợ quỳ trong điện,
không dám nhấc đầu lên. Bao gồm cả vị đại Nho bị Hộ bộ thượng thư Tần Hoán đạp
ngã xuống đất, mặc dù ba vị lão giả không cùng nhau quỳ xuống, nhưng khuôn mặt
già nua lại xấu hổ đến đỏ bừng, danh dự mấy chục năm bị hủy hoại chỉ trong chốc
lát, nếu trước mắt có một cái kẽ đất, sợ là đã sớm chui vào.
Những lời chê bai Lý Dịch vừa rồi, giờ phút này toàn bộ đều
đổ ngược lên người họ. Trong lòng mọi người càng thêm sợ hãi, thậm chí cực độ
khó tin. Toán học kiểu mới kia quả thật kỳ diệu đến nỗi có thể làm một đứa nhỏ
chín tuổi siêu việt Toán học đại sư, người đã ngâm trong các đề Toán mấy chục
năm sao?
- Nói, tội của các ngươi ở đâu?
Sau khi kinh ngạc, nét mặt Cảnh đế đã khôi phục bình tĩnh trở
lại, nhìn mấy người đang quỳ dưới đất, nhàn nhạt hỏi.
- Chúng thần nên cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ, không nên hoài...
hoài nghi Toán học kiểu mới của Lý Tử Tước.
Tế tửu Quốc Tử Giám run giọng nói:
- Phương pháp tính toán chúng ta sử dụng kém hơn Toán học kiểu
mới của Lý Tử Tước. Mà phương pháp Quốc Tử Giám nắm giữ lại chỉ là đếm mà thôi,
đối với cách lựa chọn tối ưu Tấn vương điện hạ nhắc tới vừa rồi, không chỉ thần
chưa từng nghe thấy, sợ là toàn bộ Quốc Tử Giám, toàn bộ thiên hạ cũng không có
mấy ai nghe qua... Lý Tử Tước quả thật kỳ tài ngút trời, thần khẩn cầu bệ hạ ân
chuẩn, cho phép Quốc Tử Giám phái hai tiến sĩ Toán học cùng học tập với các
hoàng tử.
Người trong Quốc Tử Giám nhìn nhau mấy lần rồi rối rít lên
tiếng, thành khẩn nhận sai, không hề đề cập tới việc trình tấu chương khuyên
ngăn lúc nãy nữa, khen ngợi Toán học kiểu mới có thừa, nhao nhao tỏ vẻ nguyện ý
theo Lý Tử Tước học tập kỹ thuật tiên tiến.
Nói chung, tâm ý mọi người muốn biểu đạt chính là, không phải
chúng ta quá rác rưởi, mọi người mấy chục năm mấy trăm năm qua đều như thế,
không chỉ quốc gia chúng ta, các quốc gia khác cũng vậy, cái nồi trước chúng ta
không gánh, Lý Tử Tước lợi hại như vậy, nhanh phổ biến Toán học kiểu mới mới là
vương đạo.
Không phải họ không muốn gánh tội, mà là căn bản họ không
kham nổi sự trừng phạt ấy. Dựa theo lời Tần đại nhân, tiền tài quốc khố tổn thất
hằng năm là một con số cực kì đáng sợ, cho dù bán Quốc Tử Giám họ cũng không bồi
thường nổi!
Binh bộ thượng thư Nghiêm Bỉnh quỳ gối trước mặt Cảnh đế, sắc
mặt xám như tro tàn, trầm giọng nói:
- Tính toán quân phí ra sai lầm, thần chết vạn lần khó từ tội
trạng...
Cảnh đế tự mình nâng hắn dậy, lắc đầu nói:
- Việc này không phải do ngươi, nếu muốn nói cho rõ ràng thì
trẫm cũng có sai, nên để Lý Tử Tước tường tận phổ biến phương pháp này sớm hơn.
Việc này Binh bộ không chịu trách nhiệm lớn, ngược lại là Quốc
Tử Giám, để Cảnh đế thất vọng trong lòng cùng cực.
- Chưa từng coi trọng Toán học kiểu mới, Quốc Tử Giám khó từ
tội trạng. Tất cả quan viên phạt bổng một năm, lấy đó trừng trị.
Cảnh đế nhìn đám người Quốc Tử Giám, nói:
- Mặt khác, lập tức triệu tiến sĩ Toán học và chư sinh khoa
Toán Quốc Tử Giám tiến cung, trẫm muốn tận mắt nhìn xem, nhân tài Toán học của
triều ta rốt cuộc có bộ dáng gì?
...
...
Một đường chạy chậm về chỗ ở của mình, Tấn vương Lý Hàn còn
chưa kịp lấy hơi thì có thái giám truyền chỉ, triệu tập tất cả hoàng tử công
chúa đến Bác Văn điện. Tấn vương một đường thấp thỏm đi theo thái giám, thấy đã
có mấy vị hoàng tử chờ ở đó, tiến lên hỏi rõ ràng tình huống thì biết được là
phụ hoàng muốn kiểm tra việc học của họ, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một
chút. Mấy ngày nay hắn chỉ lo bơi trong đại dương Toán học, làm gì còn nhớ bài
vở gì chứ?
Trừ mấy vị huynh đệ tỷ muội ra, không ngờ hôm nay còn có hơn
mười người xa lạ vào điện, giống như muốn khảo thí với họ luôn vậy, trong lòng
Tấn vương không khỏi càng thêm lo lắng. Nhưng sự thấp thỏm ấy chỉ kéo dài cho đến
khi lật bài thi một vị thái giám phát cho hắn, Tấn vương kinh ngạc, một khắc
sau liền hóa thành nhẹ nhõm.
À, đề gà thỏ, đề giếng sâu, đề độ dài dây thừng, đây đều là
những đề rất lâu trước kia hắn chơi còn dư lại, không phí bao lâu thời gian đã
giải ra đáp án, đề đăng sau thì khó hơn một chút, nhưng lại chép xuống từ cuốn
sách nhỏ tiên sinh cho hắn, đến một con số cũng không đổi, nhắm mắt lại cũng viết
được. Chỉ một khắc đồng hồ, Lý Hàn đặt bút xuống, phụ hoàng đang nhìn ngay tại
cách đó không xa, Lý Hàn không dám làm ra cử động thất thường gì, nhàm chán
đánh giá mọi người xung quanh.
Thọ Ninh hoàng tỷ nhíu mày, khẳng định đã gặp phải đề khó
không giải được. Cái này cũng bình thường, thật ra khi đi học tiên sinh chỉ dạy
rất đơn giản, địa ngục chân chính mới là cuốn sách nhỏ chỉ thuộc về mình, cho đến
bây giờ Lý Hàn vẫn cho rằng đó là sự trách phạt tiên sinh dành cho mình vì từng
ức hiếp Vĩnh Ninh...
Lý Mặc bên cạnh thì cắn đầu bút, xem ra đến đề thứ nhất cũng
không làm ra được, há há, đáng đời, ai bảo dám cười nhạo mình béo, béo thì sao,
béo cũng đâu cản trở đường hắn, lần này chờ mất mặt trước mặt phụ hoàng đi.
Lý Hướng bên cạnh nữa hình như cũng gặp phải khó khăn, Lý Hướng
luôn là người hầu trung thành của hắn, thế nào cũng phải giúp một tay, lát nữa
nghĩ cách để hắn chép một chút, không uổng công hắn luôn theo mình...
Mấy người lạ đó đang làm gì nhỉ, sao trán toát cả mồ hôi,
Bác Văn Điện có nhiều đá lạnh, không nóng chút nào luôn mà, thật là một đám người
kỳ quái...
Ngay khi Lý Hàn đang nhàm chán ngồi một chỗ mà buồn ngủ, chư
sinh khoa Toán của Quốc Tử Giám đã mồ hôi ướt đẫm áo, nhìn bài thi trước mắt,
chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng...
Lý Lôi, Hàn Mai Mai, ao nước, tưới nước, nước vào ----- đây
thật sự là đề Toán sao?
Ôm lòng nghi ngờ đối với nhân sinh, mọi người chỉ cảm thấy
ngay cả tương lai đều trở nên u tối...
Tại một nơi yên lặng vắng vẻ trong điện, Cảnh đế và Hộ bộ
thượng thư Tần Hoán đứng đó, trong tay cầm một phần bài thi, chư vị Quốc Tử
Giám có nề nếp đứng bên cạnh, đã mất đi lòng kiêu ngạo vừa rồi thật lâu.
- Bệ hạ, Lý Tử Tước ra các đề này, thật sự là quá mức cao
minh, hoàn toàn có thể áp dụng vào thực tế, giúp Toán học không còn dừng lại
trên giấy nữa. Có thể tưởng tượng được nếu Toán học kiểu mới có thể được phổ biến
ra, tất sẽ khai sáng ra một cục diện hoàn toàn mới.
Ánh mắt Tần Hoán cuối cùng dời khỏi bài thi, tán thưởng nói.
Là Hộ bộ thượng thư, hắn cực kỳ nhạy cảm với con số, bản
thân đương nhiên cũng tinh thông Toán học, giờ phút này rốt cục nhịn không được
mở miệng.
Cảnh Đế gật đầu, cũng không kinh ngạc quá nhiều, hắn đã sớm
quen với Lý Dịch luôn có thể sáng tạo ra kỳ tích và kinh hỉ.
- Bệ hạ, đã hết một canh giờ.
Nghiêm Bỉnh đi lên trước, nhắc nhở.
- Vậy qua xem một chút đi.
Hoàng tử công chúa cùng với chư sinh khoa Toán đều bị đuổi
ra ngoài Bác Văn điện. Trừ Tấn vương, gần như tất cả hoàng tử công chúa đều vẻ
lo lắng. Các đề vừa rồi khó hơn những đề bình thường họ làm trên lớp nhiều, có
mấy đề thậm chí còn chưa từng gặp trước đây, bọn họ một chữ không động nổi, lần
này chắc chắn sẽ bị phụ hoàng khiển trách rồi.
- Lý Mặc, ngươi giải thế nào?
- Lý Hướng, ngươi thì sao, vừa rồi ta ra hiệu cho ngươi có
hiểu không?
- Hoàng tỷ, tỷ... À không có gì, không có gì, cây trâm đỏ
hôm nay tỷ mang thật đẹp quá...
...
...
Hỏi tất cả mọi người xong, vẻ đắc ý trên mặt Lý Hàn rốt cuộc
không kiềm lại được nữa. So Toán học với bản vương à, các ngươi còn kém xa lắm
đấy!
Cách đó không xa, mấy vị trẻ tuổi khoa Toán của Quốc Tử Giám
tập hợp lại một chỗ, trên mặt đều lộ vẻ đắng chát.
- Trần huynh, sao rồi, mười đề ngươi làm ra mấy đề?
- Hổ thẹn, hổ thẹn, chỉ giải ra ba đề thôi...
- Ba đề, không tệ, không tệ, ta chỉ viết được hai đề.
- Thực không dám giấu giếm, ta, ta chỉ giải ra một đề...
...
...
Đối với chuyện kiểm tra khoa Toán rất khó hiểu của bê hạ, đến
bây giờ mọi người vẫn không hiểu ra sao, vừa rồi đọc bài thi mà không giải được
đề nào càng như ngồi trên bàn chông, lúc này biết được tình huống của mọi người
đều giống nhau, trong lòng an tâm một chút.
Những đề mục kia trước đó họ căn bản chưa từng thấy, cho dù không
giải ra được cũng có thể thông cảm, mọi người có trình độ ngang nhau, ai cũng
không thể chế giễu ai. Chỉ là không hiểu vì sao bệ hạ lại cho các hoàng tử công
chúa cùng tiến hành khảo thí với họ, chỉ là trẻ con thôi mà, bọn họ biết cái gì
là Toán học không? Chắc cũng đọc không hiểu mấy đề mục kia chứ?
Chư sinh nghĩ vậy trong lòng, chợt thấy mấy vị tiến sĩ ra khỏi
điện, một vị tư nghiệp cầm đầu mặt trầm như nước, không khỏi khiến cho bọn họ
sinh ra dự cảm không lành.