- Tiểu Di sẽ ngoan ngoãn uống thuốc mà, Tiểu Di không sợ
chích đâu, Tiểu Di phải sống khỏe mạnh...
- Ba mẹ, hai người ở đâu vậy, Tiểu Di một mình sợ lắm, hai
người không cần Tiểu Di sao...
......
......
- Tiểu Di không sợ, Tiểu Di không cô đơn...
Lý Dịch nghe tiểu cô nương không ngừng nỉ non, lấy tay vỗ
nhè nhẹ lên lưng nàng, ôn nhu nói.
Không bao lâu, tiếng thút thít dần nhỏ lại.
Nhìn nàng đang trong giấc mộng mà còn siết bàn tay nhỏ, hai
mày nhíu chặt, Lý Dịch nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu hiện ra một hình ảnh.
Sâu trong cung điện tĩnh mịch tối tăm, tiểu cô nương năm tuổi
co lại trong góc, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết cái thế
giới này rốt cuộc là thế nào, có lẽ mới vừa tỉnh dậy, cha mẹ thương yêu nàng đã
hoàn toàn biến mất, thứ bầu bạn với nàng, chỉ có một con rối bên cạnh.
Mặc dù bề ngoài nó không dễ nhìn, còn lâu mới sánh bằng Mỹ
Dương Dương của nàng, nhưng đây cũng là bạn chơi cùng duy nhất của nàng vào giờ
phút này, cũng là nơi ký thác tinh thần duy nhất của nàng. Nàng rất nhớ Mỹ
Dương Dương, thế nên nàng cũng đặt cái tên này cho nó.
Sau đó rốt cuộc có người xuất hiện. Thế nhưng nàng không
quen biết những người này, họ đi từ ngoài vào, mặc y phục kỳ quái, nói mấy lời
kỳ quái. Họ còn gọi nàng là tiểu công chúa —— trước kia ba cũng gọi nàng như vậy,
nhưng ba đi đâu rồi?
Không chỉ ba mẹ biến mất, Hỷ Dương Dương, Hôi Thái Lang, Mỹ
Dương Dương, Lại Dương Dương —— Họ đi đâu cả rồi?
Nàng kêu khóc đòi ba mẹ, nàng muốn rời khỏi cái nơi kỳ quái
này, nàng muốn về nhà, nhưng ánh mắt những người kia nhìn nàng đã từ từ trở nên
rất lạ, khiến nàng rất sợ hãi. Mỗi lần nàng nói chuyện đều sẽ bị người khác
dùng ánh mắt kì lạ nhìn nàng, về sau nàng không nói gì nữa.
Vĩnh ninh công chúa sinh bệnh nặng, rồi tỉnh lại như kỳ tích
trở thành đề tài mọi người nói chuyện say sưa trong kinh, tiếc một điều rằng là
mặc dù tiểu công chúa nhặt được mạng về, nhưng lại mắc chứng mất hồn, tiểu công
chúa thông minh lanh lợi trở nên ngu dại, ông trời thật sự là bất công với
nàng.
Một năm sau đó, trên thềm đá tại một cung điện nào đó trong
hoàng cung có thêm một tiểu cô nương ngây ngốc, nàng ôm một con rối trong ngực,
chỉ biết ngơ ngác nhìn ra xa, là đối tượng mà tất cả hoàng tử công chúa đều có
thể tùy ý bắt nạt.
Có lẽ mỗi đêm đã chảy khô nước mắt trong cung điện tối tăm
yên lặng, nên khi bị những hoàng tử công chúa khác bắt nạt, cho tới bây giờ
nàng đều không thút thít, cho đến khi Thục vương hủy đi ký thác tinh thần duy
nhất của nàng...
hai tay Lý Dịch hơi dùng sức, ôm nàng thật chặt. Hắn căn bản
không cách nào tưởng tượng được, một năm nay, một tiểu cô nương năm tuổi lạc
vào cái thế giới xa lạ này, trong lòng nàng rốt cuộc đã trải qua những thống khổ
và hành hạ tinh thần thế nào?
Hắn có chút thương tiếc hôn lên trán nàng, tiểu cô nương dần
dần buông lỏng nắm đấm ra, lông mày cũng không nhíu lại nữa. Lý Dịch nở nụ cười,
dứt khoát ngồi xếp bằng xuống đất, cẩn thận để nàng nằm trong lồng ngực mình.
- Thật tốt quá.
Hắn nhìn lấy bộ dáng ngủ say sưa của tiểu cô nương, nói thầm
trong lòng. Giờ khắc này, cảm giác cô độc chưa bao giờ xóa nhòa nơi sâu thẳm dưới
đáy lòng hắn, toàn bộ đều tan biến.
.....
.....
- Đã giờ Tý rồi, sao lâu quá vậy?
Vẻ lo lắng tràn đầy trên khuôn mặt Lý Hiên, hắn không ngừng
đi qua đi lại ngoài điện, ngữ khí có chút lo lắng.
Lý Dịch nói là có cách chữa khỏi chứng mất hồn của Vĩnh Ninh
công chúa, nhưng điều kiện là cần một chỗ yên tĩnh, chỉ có hắn và Vĩnh Ninh
công chúa, ngay cả thỉnh cầu muốn đi vào hỗ trợ của Lưu thái y cũng bị từ chối.
Nhưng đã trôi qua mấy canh giờ kể từ khi hắn đi vào, thậm chí cửa cung bị đóng
kín, bên trong lại một chút động tĩnh nào cũng không có, không khỏi khiến Lý
Hiên cảm thấy lo lắng.
Hắn lo lắng Lý Dịch không trị hết bệnh của Vĩnh Ninh, lại
làm hoàng bá bá chờ lâu bên ngoài như vậy, đây chính là tội khi quân, còn
nghiêm trọng hơn đánh nhau với Thục vương nữa...
- Hay để ta vào xem sao.
Lý Minh Châu quay đầu nhìn phụ hoàng vẫn đang chờ ở đó, cau
mày nói.
Nàng vừa tiến lên trước hai bước, dưới trời đêm yên tĩnh bỗng
nhiên truyền đến tiếng vang “Két két”. Nhìn về nơi âm thanh phát ra, cửa điện bị
chậm rãi đẩy ra từ bên trong, hai bóng người một lớn một nhỏ bước ra ngoài. Giờ
khắc này, trưởng công chúa điện hạ không khỏi sinh ra ảo giác, hai người đang dắt
tay nhau ra ngoài ấy —— dường như vốn nên là như vậy.
Cảnh đế đứng lên khỏi ghế, nhìn tiểu cô nương kia, chậm rãi
đi qua.
- Vĩnh Ninh tham kiến phụ hoàng.
Vĩnh Ninh công chúa đứng bên cạnh Lý Dịch, thi lễ với Cảnh đế,
mềm mại nói
- Tê...
Sau lưng Cảnh đế cách đó không xa, thái y lệnh Lưu Tể Dân
hít vào một hơi, tiểu cô nương dưới ánh đèn có một đôi mắt linh động trong suốt
như nước, nào có dáng vẻ ngu dại?
Lý Hiên thì đứng chết trân tại chỗ. Lý Dịch thế mà —— làm được
thật kìa! Tiểu cô nương trước mắt, thật sự là Vĩnh Ninh công chúa ngu dại kia
sao?
Trên mặt Lý Minh Châu hiện lên vẻ vui mừng, nhưng Cảnh đế
còn vui hơn nàng, nét mặt đương kim Thiên tử rốt cuộc lộ ra vẻ dao động, một tiếng
“Phụ hoàng” này, đã bao lâu hắn không nghe thấy?
- Tốt, tốt, tốt!
Cảnh đế liên tục nói ba chữ tốt, tâm trạng rõ ràng hết sức
sung sướng.
- Bệ hạ, thần chỉ tạm thời ổn định bệnh tình của Vĩnh Ninh
công chúa thôi, nếu muốn triệt để hết bệnh còn cần thời gian trị liệu rất lâu.
Lý Dịch nhìn Cảnh đế nói.
- Bất kể cần bao nhiêu thời gian, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh
cho Vĩnh Ninh là được, có gì cần, ngươi cứ việc nói với trẫm.
Cảnh đế từ ái sờ khuôn mặt nằm trọn trong lòng bàn tay của
Vĩnh Ninh, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch:
- Ngươi có biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?
- Khụ...
Lý Dịch còn chưa mở miệng, thái y lệnh Lưu Tể Dân bỗng nhiên
nhỏ ho khan một tiếng.
Lý Dịch lấy tay sờ trán, cố gắng nghĩ ngợi một lát, nói:
- Bẩm bệ hạ, thần, thần chỉ nhớ trong cung nhìn thấy Thục
vương bắt nạt Vĩnh Ninh công chúa, sau đó, sau đó chỉ là một thoáng qua, nhìn
thấy bệ hạ ở Cần Chính điện.
Thái y lệnh Lưu Tể Dân bước lên cung kính nói:
- Bệ hạ xin hãy yên tâm, vi thần đã nghĩ ra cách chữa trị
cho chứng bệnh của Lý Tử Tước, chỉ cần trở về lật sách thuốc nghiệm chứng, tin
tưởng không bao lâu sẽ có thể giúp Lý Tử Tước hết bệnh.
Cảnh Đế nhìn Lý Dịch một cái, nói:
- Lúc này đã cấm cửa cung, ngươi ở lại trong cung, sáng sớm
ngày mai lại đi.
- Thân thể của Vĩnh Ninh mới có chuyển biến tốt đẹp, mang nó
về nghỉ ngơi sớm đi.
Cảnh đế phân phó, thái giám cung nữ hầu hạ Vĩnh Ninh lập tức
tiến lên, tiểu cô nương lưu luyến nhìn Lý Dịch, nghĩ đến lời khuyên bảo vừa rồi
của hắn, khẽ cắn môi, cẩn thận bước từng bước rời đi.
Mãi đến khi rời đi, Cảnh đế đều không nhắc đến Thục vương, cứ
như đã quên việc này rồi vậy. Lý Dịch và Lý Hiên được thái giám dẫn đến một
thiên điện nghỉ ngơi thì mới nhớ tới, cả ngày này đều không có cơ hội cho người
nhắn lời đến người nhà, chắc bây giờ Như Nghi các nàng lo lắng lắm?