Khiến cho khuôn mặt Tiểu Hoàn cô nương tươi cười, một lần nữa
bắt đầu thảo luận chuyện Thất Tịch với các nàng, bọn nha hoàn phủ Tử Tước biết
nguy cơ đã được giải trừ.
Sau đó mảng mây đen bao phủ trên đỉnh đầu chậm rãi biến mất,
ánh nắng ấm áp một lần nữa chiếu xuống.
- Cuối cùng ngươi suy nghĩ cái gì?
Ăn xong điểm tâm, Lý Dịch ngồi trên ghế đá trong sân, lúc
nhìn xuất thần về hướng bầu trời xa xa, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ
bên cạnh truyền tới.
- Nhà.
Lý Dịch không quay đầu lại, cứ như vậy nhìn lên bầu trời, ngẩn
ngơ thốt lên một chữ.
Cho dù hắn đã trăm phần trăm hòa nhập với nơi này, nhưng có
một sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.
Chuyện của Thục Vương chỉ là một cái kíp nổ, mấy ngày nay hắn
chính thức thừa nhận nhiều nguyên nhân vẫn ở lại nơi này.
Liễu nhị tiểu thư nhíu mày:
- Không phải mới từ Khánh An phủ trở về không bao lâu à,
ngươi lại muốn trở về?
Sau một hồi, Lý Dịch liếc nhìn nàng một cái, trên mặt lộ ra
vẻ tươi cười, nói:
- Không quay về được.
Tuy hắn đang cười, nhưng Liễu nhị tiểu thư bất luận nhìn như
thế nào đều cảm thấy nụ cười này có phần bất đắc dĩ cùng thê lương, cắn môi dưới,
suy nghĩ một hồi, nói:
- Dù sao kinh đô cũng không có cái gì tốt, chúng ta, chúng
ta có thể trở về.
Lý Dịch biết nàng sẽ không hiểu, cho dù Khánh An phủ hay là
kinh thành, với hắn mà nói đều không có ý nghĩa đặc biệt gì, đứng lên, có chút
áy náy đáp:
- Thật xin lỗi, mấy ngày nay làm cho các ngươi lo lắng.
Liễu nhị tiểu thư nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó dứt
khoát xoay người rời đi.
- Như Ý.
Nghe được giọng nói truyền lại từ phía sau cơ thể, bước chân
nàng dừng lại.
- Cám ơn ngươi.
Nàng quay đầu lại, nhìn hắn hỏi:
- Không có gì.
Lý Dịch đứng lên, khoát tay, đi vào phòng.
- Thật kỳ quái.
Liễu nhị tiểu thư đứng tại chỗ nhìn rất lâu, sắc mặt có chút
nhu hòa, nhưng vẫn bĩu môi nói một câu ——
Hoàng cung, trong Cần Chính Điện, Cảnh Đế thả tấu chương
trong tay ra, nhìn bên cạnh vẫn còn đang chồng chất như ngọn núi nhỏ cần phải xử
lý, thở phào một hơi, không khỏi cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
- Đã qua một canh giờ, bệ hạ nên nghỉ ngơi.
Thân ảnh Thường Đức quỷ mị xuất hiện sau lưng Cảnh Đế, nhỏ
giọng khuyên.
Cảnh Đế đã quen với kiểu xuất hiện này của hắn, bưng chén
trà trên bàn lên thấm giọng nói, nghĩ đến chuyện nào đó, thuận miệng hỏi một
câu:
- Thân thể Lý huyện úy như thế nào?
Thường Đức khom người nói:
- Hôm qua vẫn như cũ.
Cảnh Đế nhíu mày, hỏi:
- Thái y nói thế nào?
Thường Đức nói:
- Lý huyện úy chỉ thích ngủ mà thôi, thái y không tìm ra bệnh,
chỉ nói có thể là ưu tư thành bệnh, cụ thể lúc nào khỏe lại thì vẫn phải dựa
vào bản thân Lý huyện úy.
- Ưu tư thành bệnh?
Cảnh Đế sững sờ một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Hắn có chuyện để ưu tư, chẳng lẽ việc ưu tư của hắn so với
trẫm còn nhiều hơn?
Thường Đức ngẫm lại, nói:
- Nghe nói hôm đó, Lý huyện úy có nói chuyện một phen với Thục
Vương, sau cùng hai người tan rã trong không vui.
- Thục Vương?
Cảnh Đế ngẫm lại, nói:
- Nếu nói đơn giản chỉ vì Thục Vương, cũng không giống tính
tình của hắn, sợ hắn còn có nguyên nhân gì đó, nhưng mà, những ngày này, Lý Hiền
xác thực là có chút sống không quá yên ổn, chẳng lẽ hắn ước gì trẫm chết sớm
sao?
Khi Cảnh Đế nói đến nửa câu sau, ngữ khí đã có chút nghiêm
khắc.
Lúc nhắc đến đề tài này, Thường Đức giữ yên lặng theo thói
quen.
Nhìn sắc mặt bệ hạ, hắn không khỏi nhớ tới những ngày này
bách quan trên triều đình tranh chấp nhau vì ngôi vị Thái Tử, trong đôi mắt già
nua vẩn đục hiện lên một tia trào phúng.
Ngay vào lúc này, một thái giám từ bên ngoài đi vào, cung kính
nói:
- Bệ hạ, người đã đưa đến, bây giờ đang chờ bên ngoài cửa
cung.
- Ngươi thay trẫm đi xem hắn một chút, đến cùng là chuyện gì
xảy ra.
Cảnh Đế phân phó Thường Đức một câu, sau đó nhìn thái giám
kia nói:
- Tuyên hắn vào đi.
Sau một lát, một thiếu niên thân hình gầy gò, khuôn mặt mang
theo một tia tâm thần bất định được hai thái giám chỉ dẫn, lúc đi qua cửa
cung, Thọ Ninh công chúa nằm trên giường ngọc, thổi gió mát, trong miệng đảo
qua đảo lại lẩm bẩm gì đó.
- Đại lừa gạt, đại lừa gạt, nói không giữ lời!
- Bảo sẽ xuống bếp nấu mời mình ăn, chuyện này mấy ngày nay,
một chút tin tức cũng không có.
- Nhưng mà Hiên ca ca nói hắn bệnh, vậy cũng không thể trách
hắn, Bồ Tát phù hộ, phù hộ hắn nhanh khỏe lại.
- ——
- Ngưng Nhi, ngươi đang làm gì vậy?
Yến Phi từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy nữ nhi chắp tay trước
ngực quỳ trên giường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, nghi hoặc hỏi.
- A!
Khuôn mặt Thọ Ninh công chúa hiện lên một vẻ bối rối, qua một
lúc thì khôi phục như thường, đi chân đất từ trên giường nhảy xuống, chạy đến
bên cạnh Yến Phi, ôm nàng nói:
- Ta đang cầu xin Bồ Tát phù hộ, phù hộ mẫu phi mãi mãi trẻ
đẹp như bây giờ.
- Ngươi đứa nhỏ này, nói cái gì đó.
Ngay khi Yến Phi nghe nữ nhi nói một phen dở khóc dở cười.
Lúc này, Vi Phi đang ở trong cung của mình lại nhíu mày nhăn
trán, tất cả cung nữ hậu hạ cũng phải cẩn thận, sợ không cẩn thận thì chọc giận
nương nương.
Vi Phi trầm mặt nhìn một tên thái giám hỏi:
- Hàn nhi gần đây thế nào, cả ngày nhốt mình ở trong phòng
không ra, hắn đang làm cái gì?
Tên thái giám kia quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, run giọng
nói:
- Nô tài không biết, Tấn Vương điện hạ căn bản không để cho
chúng ta đi vào, nô tài chỉ ở ngoài cửa nghe được Tấn Vương điện hạ đang nói
“Phương Thành”, “Tỷ”. Thật không biết điện hạ đang làm cái gì!
- Phương Thành, Phương Thành là ai?
Vi Phi chau mày, lẩm bẩm nói:
- Tỷ? Không phải là con ta lại bị Thọ Ninh công chúa khi dễ,
không được, hôm nay nhất định phải nói với bệ hạ nói một chút, Yến Phi cũng nên
quản giáo con gái nàng thật tốt!
Lúc này, ở nơi nào đó trong thiên điện, tiểu mập mạp đã gầy
đi mấy phần đang nhai khối băng, bút trong tay lại lướt nhanh trên giấy.
Bây giờ vấn đề gà và con thỏ với hắn mà nói đã là một bữa ăn
sáng, việc tưới nước vào ao nước hôm qua cũng nghĩ thông suốt, khẩu quyết phép nhân
càng đọc như nước chảy, tuy vấn đề trong quyển sách nhỏ trong tay hắn mới chỉ
giải quyết được một phần, nhưng cũng vượt xa bài tập tiên sinh cho hắn.
Chờ đến lần tiếp theo khi đi học, tiểu hồng hoa hắn còn sẽ
vượt qua Thọ Ninh hoàng tỷ, tiếu ngạo chư vị huynh đệ tỷ muội?
Vừa nghĩ tới tên hắn xuất hiện tại trên vị thứ nhất của bảng,
dán bên ngoài Bác Văn Điện, Tấn Vương cảm thấy quên hết mọi khó khăn và thứ
ngăn cản, cắn răng, lật ra một trang mới
Hắn nào có nghĩ ra, nhưng lại đồ vật thú vị mười phần chờ hắn.
Cùng thời khắc đó, Thần Lộ Điện, Trưởng công chúa điện hạ có
chút phiền chán quăng kiếm, một bà lão khuôn mặt nhăn nheo ở phía xa nhìn thấy,
bất đắc dĩ lắc đầu, mấy ngày nay tâm tình công chúa điện hạ không yên, thật sự
không thích hợp luyện công.
Một cung điện khác, một bóng người nhỏ bé ngồi trên thềm đá
trước điện, trong ngực ôm một con rối to lớn, nhìn về hướng cửa cung, trông mòn
con mắt.