Hiếm khi lấy được thắng lợi sau một cuộc chiến, tinh thần
chiến đấu của dân chúng và triều đình Cảnh Quốc đều tăng vọt xưa nay chưa từng
có, đã đạt đến đỉnh cao trong mười năm gần đây.
Mặc dù cử động lần này của Tề Quốc không có tạo thành tổn hại
thực chất cho Cảnh Quốc, nhưng nó đã tác động rất lớn đến tinh thần chiến đấu
và sự nhiệt tình của mọi người. Hơn nữa, lúc này người ta lại đường đường chính
chính đến “Giao lưu học vấn”, thế nên cho dù phe mình có thua thì cũng không thể
tiến hành trả thù được, nếu không thì đã mất mặt lại còn mất mặt hơn.
Lần này thì sự cường đại của Tề Quốc cũng lại đổi mới nhận
tri của dân chúng lần nữa.
Chỉ cần vài tên vô danh tiểu tốt mà đã có thể đánh bại những
người được coi là đứng đầu mọi mặt của Cảnh Quốc, vậy thì nội tình bên trong
còn ghê gớm đến thế nào?
Đương nhiên, về phần những người kia rốt cuộc có phải vô
danh tiểu tốt ở Tề Quốc hay không, bọn họ lại không phải người Tề quốc, làm sao
mà biết được.
Lý Dịch lại bỏ mấy khối đậu hũ vào nồi một lần nữa, làm thơ
đánh cờ gì đó, thua thì thua đi, tài nghệ không bằng người thì tài nghệ không bằng
người, còn có thể có biện pháp nào chứ?
Huống hồ, Cảnh Quốc vừa mới đoạt hai thành trì của người ta,
còn không cho phép người ta đến đây tìm lại một chút thể diện à?
Chỉ là không có tận mắt nhìn thấy Tần Tướng và mấy người biện
kinh bị chọc tức đến phát bệnh, có chút đáng tiếc. Lý Dịch duỗi tay gắp đậu hũ
lên, thuận miệng hỏi:
- Không phải trong triều đình đang tranh luận về việc lập
thái tử sao, kết quả bây giờ thế nào rồi?
Lý Minh Châu nhíu mày lại, nói:
- Có lập thái tử hay không từ trước đến nay đều là việc của
hoàng gia, khi nào lại đến phiên người khác khoa tay múa chân? Phụ hoàng vì ổn
định triều cương, cho tới nay đều tích cực nghe ý kiến các quan lại, cũng không
chuyên quyền độc đoán, nếu không thì bọn họ làm thế nào có khí thế như hôm nay
được?
Lý Dịch không ngờ công chúa điện hạ lại có mặt khí phách như
vậy, hắn quên mất nhấm nuốt, suýt chút nữa bị đậu hũ làm phỏng miệng.
Lý Dịch nhịn không được giơ ngón tay cái cho nàng, nói:
- Càng ngày ta càng cảm thấy ngươi có thiên phú làm Hoàng Đế.
Hoàng đế gặp chuyện mà lại sợ đầu sợ đuôi, thiếu quyết đoán,
có khả năng sẽ là một vị vua từ ái, nhưng lại không có khả năng trở thành một vị
minh quân. Lúc nào nên khí phách thì nên khí phách, nếu không thì làm hoàng đế
còn có ý nghĩa gì nữa?
Về điểm này thì đúng là lão hoàng đế còn có khiếm khuyết, thậm
chí còn không bằng Trưởng công chúa điện hạ.
Lý Minh Châu liếc nhìn Lý dịch một cái, nói:
- Không cần hồ ngôn loạn ngữ, trên đời này nào có nữ tử làm
Hoàng Đế?
- Nữ tử thì thế nào, chẳng lẽ nữ tử trời sinh sẽ thua người
khác một bậc sao?
Lý Dịch vừa đoạt đậu hũ với công chúa Thọ Ninh vừa nói:
- Cho dù là nam nhân hay là nữ nhân, sinh ra đều là bình đẳng,
loại tư tưởng này của ngươi không được!
Công chúa Thọ Ninh vô cùng nhận đồng những lời của Lý Dịch vừa
nói, nàng ta liên tục gật đầu, động tác cướp đoạt trên tay lại càng ngày càng
nhanh.
Nếu ở thời đại này mà nói ăn mày và hoàng đế sinh ra đều
bình đẳng, khẳng định sẽ bị chụp lên cái mũ bất kính Thiên Tử. Nhưng đối với
người đã sớm thức tỉnh ý thức nữ quyền như công chúa điện hạ mà nói, nàng ta
trước này đều không cho rằng nam nhân cao quý hơn nữ nhân ở chỗ nào.
- Cái này không giống nhau.
Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, nói:
- Từ xưa đến nay, có vị nữ tử nào…. Tóm lại, nữ tử là không
thể làm Hoàng Đế.
- Ai nói nữ tử không thể làm Hoàng Đế?
Lý Dịch thầm nghĩ vị cô nương này sao lại cứng đầu đến thế
chứ. Sau khi bị công chúa Thọ Ninh cướp đi miếng đậu hũ cuối cùng, lúc này Lý Dịch
mới chịu ngẩng đầu nhìn Lý Minh Châu, hỏi:
Trên mặt Lý Minh Châu hiện lên một tia nghi hoặc, sau khi
suy nghĩ một lát thì vẫn không nhớ tới tên này, nàng hỏi:
- Ai là Võ Tắc Thiên?
- Ngay cả Võ Tắc Thiên mà cũng chưa nghe nói tới sao....
Lý Dịch chỉ nói một nửa thì im lặng, hắn bỗng nhiên nhận ra
một vấn đề.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác biệt với thế giới trước của
hắn, Tiền Đường tồn tại chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi thì đã bị chia năm xẻ bảy,
thiên cổ nhất Đế còn chưa kịp hoàn thành sự nghiệp của mình thì hồn quy thiên
ngoại, cho nên những chuyện phát sinh sau này không giống với Thịnh Đường ở thế
giới kia.
Ở đây thì sau khi Tiền Đường bị mấy tên hoàng đế làm xuống dốc
không phanh, Vũ muội muội cũng không có cơ hội bày ra phong thái Nữ Đế. Trong sử
sách mà Lý Dịch đã đọc, thậm chí còn chưa từng xuất hiện cái tên này.
- À…. Không có gì.
Sau khi nhận ra vấn đề, Lý Dịch lắc đầu không nói nữa.
- Không thể hiểu được...
Lý Minh Châu liếc nhìn Lý Dịch một cái, cầm đũa lên, Lý Dịch
và công chúa Thọ Ninh chỉ thấy trước mắt lóe lên, sau đó đống đậu hũ mà hai người
tranh đoạt nãy giờ đã chạy vào trong chén của nàng ta.
Mỗi người vứt cho Lý Minh Châu một cái ánh mắt xem thường, cả
hai đối với loại hành vi dùng võ công đi bắt nạt người khác tỏ vẻ khiển trách
mãnh liệt và kháng nghị nghiêm khắc. Khiển trách kháng nghị xong thì lại dời lực
chú ý sang những thứ khác trong nồi.
Thời gian kế tiếp, công chúa điện hạ cũng không lại nói chuyện
nữa, Lý Dịch cho rằng nàng ấy đã quên việc vừa rồi….
Mãi cho đến khi, công chúa điện hạ buông chén ngọc xuống,
nhìn Lý Dịch nghiêm túc hỏi:
- Ai là Võ Tắc Thiên?
-.....
Lý Dịch đột nhiên cảm thấy mình sắp phải làm một việc vô
cùng vĩ đại.
- Đả kích thế gia môn phiệt, phát triển khoa cử, trọng dụng
nhà nghèo, mở “Đại Trị”....
Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch:
- Nữ tử làm hoàng đế, thật sự có thể làm được đến trình độ
này sao?
Trên thực tế, làm vị Nữ Hoàng Đế đầu tiên trong lịch sử, đời
sau đối với nàng ta cũng có rất nhiều ý kiến trái chiều, khen chê không đồng nhất,
nhưng công tích của nàng ta lại là không thể phủ nhận.
Đó là ánh rạng đông của đế chế mạnh nhất hàng ngàn năm qua của
Hoa Hạ. Sau khi Cao Tổ Thái Tông kim qua thiết mã, oanh liệt khai quốc cùng với
Trinh Quán chi trị, trải qua sự tiến hành cải cách của Cao Tông và Võ Hậu, rốt
cục ở trên tay Huyền Tông, thịnh thế mở ra. Bắt đầu một Hoa Hạ mấy ngàn năm từ
trong ra ngoài, dân tộc giàu có, khí độ rộng rãi, bễ nghễ thiên hạ, uy chấn bốn
phương, như mặt trời ban trưa…..
Vô luận là như thế nào, làm vị Nữ Hoàng Đế duy nhất trong lịch
sử, sợ là nàng ta đã làm đến cực hạn mà một nữ nhân có thể làm được.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lý Minh Châu hiện ra một tia
nghi hoặc và mờ mịt, nàng nhìn Lý Dịch hỏi:
- Ngươi nói chính là triều đại nào, vị hoàng đế nào, tại sao
từ trước tới nay ta chưa từng nghe qua?
-....
- Ha ha, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi, làm gì có triều
đại như thế, đừng nói là ngươi thật sự tin nha?
Lý Dịch sửng sốt một chút, sau đó thì cười ha hả lên, nói:
- Cám ơn đã chiêu đãi, ta xin phép đi về trước, lần sau có
cơ hội thì sẽ mời mọi người ăn cơm….
- Tốt, tốt!
Công chúa Thọ Ninh cười vui vẻ, lập tức trở nên cao hứng, vừa
đuổi theo Lý Dịch vừa hô to:
- Đừng có đi vội vậy chứ, trước nói rõ khi nào thì mời chúng
ta nha….
Nhìn Thọ Ninh hô to gọi nhỏ đi theo Lý Dịch ra ngoài, Lý
Minh Châu thu tầm mắt lại, nhìn lò lửa trước mặt lâm vào trầm tư.
Môn phiệt thế gia hưng thịnh, đã thẩm thấu sâu vào bên trong
triều đình. Vì thoát khỏi môn phiệt chính trị, nhiều năm qua phụ hoàng cũng đã
và đang cố ý trọng dụng sĩ tử nhà nghèo, nhưng không có quá nhiều hiệu quả. Triều
đại Lý Dịch nói vừa rồi cũng có điểm này giống với Cảnh Quốc, nhưng sự nghiệp
to lớn mà Cảnh Quốc, thậm chí là các hoàng đế tiền triều cũng hoàn thành không
được, nữ tử kia đến tột cùng đã làm như thế nào?
Lý Minh Châu biết nàng ta làm như thế nào.
Bời vì vừa rồi Lý Dịch đã cực kỳ tỉ mỉ nói qua một lần.
- Võ Tắc Thiên sao….
Tháng sáu, năm thứ hai Cảnh Hòa, Trưởng công chúa điện hạ đứng
trước cửa Thần Lộ Điện, khi ánh mặt trời buổi sáng ấm áp nhảy ra từ nóc cung điện
đối diện, nàng ta nói ra một cái tên như vậy.