Cảnh Hòa năm thứ hai, trong tiếng ve buồn chán khiến người
ta mất đi tính nhẫn nại, Cảnh quốc nghênh đón mùa hè oi bức nhất. Dường như mùa
hè năm nay nóng bức hơn trước đây một ít, Tằng Túy Mặc vừa mới ăn xong một chén
kem đậu xanh, trong tay đang cầm túi chườm nước đá, thế nhưng trong lòng vẫn
không tránh khỏi phiền táo.
Đương nhiên, chút phiền táo này không có quan hệ gì với khí
trời.
- Vì sao phải đi sớm vậy, không đi không được sao?
Nàng thong thả đi trong phòng, nhìn Uyển Nhược Khanh đang xếp
quần áo bên cạnh giường, hỏi.
- Không được, Tôn lão đã đi trước, họ bắt đầu lại từ đầu ở
bên đó, nhất định rất khó khăn.... Uyển Nhược Khanh ôn nhu nói, động tác trong
tay không chậm lại.
- Ngay cả tỷmuội cũng đi, vậy ta làm sao bây giờ?
Tằng Túy Mặc ném túi chườm nước đá hỏi.
Uyển Nhược Khanh quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nói:
- Vì sao ngươi không đến kinh đô với chúng ta?
- Ta...
Tằng Túy Mặc há miệng, thật sự không muốn nhắc tới cái nơi
từng mang cơn ác mộng vô cùng vô tận ấy cho nàng, tức giận nói:
- Đi đi, đi hết đi, một đám không có lương tâm, cứ để ta một
mình ở đây đi!
Uyển Nhược Khanh rốt cuộc đặt đồ vật trong tay xuống, nhìn
bóng lưng Tằng Túy Mặc ra ngoài, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng nhất định phải đi kinh đô, nếu bàn về mức độ quen thuộc
về vận hành Câu Lan viện, so ra ngay cả Tôn lão cũng kém nàng. Bây giờ bọn họ
đang bắt đầu lại tại kinh đô, tất nhiên sẽ càng thêm gian nan, nếu chỉ có mỗi
nàng nhàn rỗi ở nhà, trong lòng chung quy vẫn có chút băn khoăn.
Nhưng nàng đi rồi, Túy Mặc ở đây không có bằng hữu gì, nàng ấy
thậm chí ngay cả một ngày ba bữa cũng không tự giải quyết được. Vừa nghĩ tới
nàng, Uyển Nhược Khanh lại không yên lòng được. Lắc đầu, nàng đi đến ngoài cửa,
đứng dưới hành lang nhìn về một phương hướng khác....
Nửa tháng trước họ đã xuất phát, lúc này, có lẽ đến kinh đô
lâu rồi nhỉ?
——
Mùa hè năm nay tại kinh đô thật sự rất nóng, nếu không có
mưa, sợ là lại nghênh đón một năm đầy ưu tai. Hai chữ “tai niên” này cũng chẳng
vấn đề gì với nhà giàu sang, nhưng đối với đại đa số bình dân lại chính là ranh
giới giữa sống và chết.
Mấy năm nay phát sinh thiên tai liên tục, ngay cả kinh đô
cũng gặp phải nạn hạn hán đã lánh đi mấy thập niên, dân chúng tầng dưới chót
đang bàn tán không biết có phải đương kim bệ hạ thất đức, rước lấy thượng thiên
bất mãn không.
Lý Hiên mặc thường phục đi trên đường, ánh nắng nóng hừng hực
trên đỉnh đầu làm hắn chưa đi được bao lâu đã ướt nội sam, có chút hâm mộ mấy tên
rỗi việc chỉ mặc áo ngắn mà lắc lư trên đường. Đá lạnh trữ trong cung đã dùng hết
từ lâu, bệ hạ không thể xuống Hành cung nghỉ mát, nhóm phi tần đương nhiên chỉ
đành ở tại hoàng cung chịu đựng cơn oi bức, dẫn đến nhu cầu tích trữ băng tăng
lên, bây giờ ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng chỉ được phân một khối không lớn
mỗi ngày.
- Công tử, có muốn vào chơi một chút không...
Thậm chí ngay cả giọng nói của các cô nương đứng cửa thanh
lâu cũng có chút hữu khí vô lực, Lý Hiên nhìn khuôn mặt vì bị mồ hôi cọ rửa mà
vô cùng thê thảm của các nàng, cứ như yêu quái vậy, đến suy nghĩ muốn vào nghe
từ khúc cũng không có.
- Yêu tinh, ăn lão Tôn ta một gậy!
Một đứa nhóc để truồng cái mông cầm trong tay chiếc gậy gỗ
cao nửa người chỉ vào các cô nương thanh lâu, lớn tiếng nói.
Những cô nương kia thấy người chạy tới chỉ là một đứa nhóc bảy
tám tuổi, nhất thời cười run rẩy cả người, chỉ vào vị trí đang lắc lư nào đó của
nó:
- Hì hì, tiểu đệ đệ, gậy của đệ còn nhỏ quá, hay là chờ đệ lớn
lên rồi tới đây đi!
Nếu một nam nhân trưởng thành nói vậy, nói không chừng sẽ bị
các nàng khẽ gắt một tiếng rồi kéo vào trong lâu, thuận tiện làm một số việc
không thể miêu tả, nhưng đối phương lại chỉ là một đứa nhóc chưa đủ lông đủ
cánh, đành giải buồn chút cho các nàng khỏi buồn ngủ.
- Hừ, không biết xấu hổ!
Phụ nhân trung niên bên cạnh đứa nhỏ phun một bãi nước miếng
về phía cửa thanh lâu, kéo đứa nhóc qua, ba ba đánh mấy cái lên mông nó:
- Sau này cách xa chỗ đó một chút, nếu không cả Câu Lan viện
cũng không cho con đi đâu!
Trên mông xuất hiện mấy dấu đỏ, đứa nhóc vốn định khóc lên,
lại bị câu sau của phụ nhân nạt đến nuốt nước mắt về. Không cho nó đi Câu Lan
viện, đây chính là chuyện còn đáng sợ hơn bị đánh đòn vô số lần.
- Yêu tinh, chờ ta lớn lên lại đến trị các ngươi!
Đứa bé chùi nước mắt, khiêng gậy gỗ trong tay lên vai, vừa
theo mẫu thân về nhà vừa thầm nói trong lòng.
Lý Hiên luôn cảm giác câu vừa rồi của đứa nhóc nọ có chút
quen tai, hình như trước đây đã nghe qua ở đâu rồi, nghĩ cả một lát cũng không
ra, chỉ coi đó là lời thô tục của khách làng chơi lúc trước đi dạo thanh lâu
nghe từ khúc mà thôi.
- A, chỗ đó có gì vậy nhỉ?
Giương mắt nhìn thấy phía trước có sóng người đang chuyển động,
mấy đội ngũ xếp hàng kéo dài từ trong cửa hàng kia ra ngoài đường, Lý Hiên hiếu
kỳ hỏi một câu.
Một nam tử sau lưng hắn lập tức đi lên, chỉ lát sau trở về,
nói:
- Bẩm điện hạ, cửa hàng bán một thứ gọi là kem đậu xanh, chỉ
là không biết tại sao có nhiều người đến mua như vậy.
- Kem đậu xanh?
Chưa bao giờ nghe cái tên này, trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ mặt
hứng thú, nói:
- Qua xem sao.
Một lát sau, thị vệ trả một lượng bạc rồi nhanh chóng ra trở
lại lối đi cho khách quý, trên tay có thêm mấy cái chén sứ. Lý Hiên tiện tay lấy
một chén, thứ trong tay lành lạnh, hắn dùng thìa gỗ nếm một ngụm nhỏ, lập tức cảm
nhận được cảm giác mát thấm vào ruột gan, kinh ngạc nói:
- Đến hoàng cung cũng không có đá lạnh, chủ nhân của cửa
hàng này là ai, không ngờ xa xỉ đến thế!
Kem đậu xanh tất nhiên có dùng đá, giá cả lại thấp như thế,
phải biết rằng hiện tại kinh đô khó kiếm ra một miếng đá, tại sao có thể có người
bán ra chỉ với giá rẻ như thế?
Thuần thục ăn sạch kem tươi trong chén, nhất thời cảm thấy
toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều, Lý Hiên ngẩng đầu, nhìn lên bảng hiệu
trên cửa hàng, ba chữ “Như Ý Phường” thình lình đập vào mắt!
Xoảng!
Cái chén trong tay hắn rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
- Hắn về rồi!
Thấy thế tử điện hạ kích động, chúng hộ vệ đầy mặt ngạc
nhiên.
——
——
- Ngày đó là ta quá kích động.
- Kích động?
-....Ta sai rồi.
- Muội sai ở đâu?
-.....
- Do do dự dự, thái độ nhận sai không tốt, huynh không nhận,
làm lại!
——
- Ngươi đừng có mà quá phận!
Liễu nhị tiểu thư nheo mắt nhìn Lý Dịch, bầu không khí có
chút sát khí đằng đằng.
Lý Dịch trợn to mắt, không cam lòng yếu thế nhìn nàng. Không
phải chỉ là mắt nhìn mắt thôi sao, ai sợ ai!
Lần này nếu không cho nàng nhớ kỹ, lần tiếp theo sẽ lại ngu
ngốc liều mạng với người ta trong khi vẫn biết đánh không lại mất.
- Một nén nhang rồi....
Tiểu Hoàn xoa xoa con mắt hơi xót, cô gia và nhị tiểu thư đã
nhìn nhau thế này cả một nén nhang, họ —— mắt họ không xót sao?
Lý Dịch hơi đau mắt thật, trong lòng vô cùng hối hận, vừa rồi
không nên trừng lớn như vậy.
- Ngày hôm nay đến đây thôi, đình chiến!
Rượu nho ướp lạnh trên bàn chưa xê xích gì nhiều, hắn dụi dụi
mắt, đang định đưa tay ra thì thấy trước mắt nhoáng một cái, bầu rượu trên bàn
liền không thấy tăm hơi. Liễu nhị tiểu thư lạnh hừ một tiếng, chỉ để lại cho hắn
một bóng lưng lãnh khốc.
Hôm nay là mùng ba tháng sáu năm Cảnh Hòa thứ hai, buổi
trưa, phần lớn người dân tại kinh đô còn đang vì khí trời oi bức mà kêu khổ thấu
trời; rượu nho ướp lạnh của Lý Dịch bị Liễu nhị tiểu thư cướp đi; Cảnh Đế vừa
ăn linh đan chuẩn bị nghỉ ngơi một lát; Tấn Vương dắt Vĩnh Ninh đang đắc ý cười
to; trong Thục Vương phủ đang bày tiệc, vừa múa vừa hát; Tần Dư bị cấm túc được
ra ngoài Tần phủ trước thời hạn hai tháng...
Cũng chính là vào lúc này, thế tử điện hạ nổi giận đùng
đùng bước vào đại môn Tử Tước phủ.