Khi nam tử trên lôi đài bị đánh đến liên tục bại lui, bay ra
khỏi lôi đài mà không thành công hoàn tất tư thế Bình Sa Lạc Nhạn trong khi cái
mông còn đang hướng về phía sau, dưới đài đã sớm có một hán tử chuẩn bị, lúc này
chợt nhảy lên, tiếp được hắn, nặng nề rơi xuống đất.
Mọi người đã nhìn mãi thành quen với cảnh này, tỷ thí trên
lôi đài không phải lấy mạng ra mà đọ sức, không cho phép người tỷ thí hạ tử thủ,
thậm chí các chủ sự Câu Lan viện còn suy nghĩ chu toàn muốn để một số nhân sĩ
võ lâm chờ dưới đài, miễn cho người tỷ thí bị rơi xuống lôi đài thụ thương.
Hán tử vừa lao ra chính là người được phân công. Là đại hiệp
nhưng cũng cần sinh hoạt, cũng cần ăn cơm, một số người dứt khoát nhận chút việc
trong Câu Lan viện, đều chỉ đơn giản như trở bàn tay, lại có thể miễn phí
quan sát rất nhiều cuộc luận bàn của cao thủ, thật sự là ăn hời rất nhiều.
- Đa tạ huynh đài!
Sau khi bình ổn rơi xuống đất, nam tử kia lắc đầu, trên mặt
lộ ra vẻ tiếc nuối, một khắc sau quay đầu xin lỗi nói với hán tử.
Hán tử kia chỉ chân chất cười, thầm nghĩ lần đỡ vừa rồi có độ
khó khăn không nhỏ, có lẽ giá trị mười tiền đồng, ít nhất tám. Nếu thấp hơn giá
tiền này, hắn sẽ không thỏa hiệp.
- Không nghĩ tới, trên Thiên bảng lại có thêm một tân nhân.
- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, nữ oa này một tháng
trước khó khăn lắm mới xếp hạng tầm trung trong Địa bảng, không ngờ chỉ một
tháng đã bước vào Thiên bảng. Ta từng xem nhiều cuộc tỷ thí của nàng, hầu như mỗi
một trận nàng đều tiến cảnh cực lớn, có thật là trong chốn võ lâm hôm nay thiên
tài đã tràn lan đến mức này không vậy?
- Ha ha, các ngươi chỉ biết một, không biết hai, thiếu nữ
kia tiến cảnh cấp tốc, thiên phú đương nhiên không tệ, nhưng các ngươi có biết
sư phụ của nàng là ai không?
Trong số những người quan sát lôi đài đọ sức này, tuy cũng
có người thường nhưng không nhiều, những người vây xem hơn một nửa đều là nhân
sĩ võ lâm, họ vô hình trung đảm nhiệm việc giải thích cho người khác.
- Ồ, sư phụ nàng là ai?
Mọi người bị gợi lên hứng thú bởi nam tử cao gầy mới vừa mở
miệng kia, nhao nhao mở miệng hỏi.
Nam tử cao gầy chỉ chỉ vị trí đài thiếu nữ kia nhảy xuống,
nói:
- Chính các ngươi xem đi.
Mọi người nghe vậy đều ghé mắt sang.
- Cái gì, sư phụ nàng là Kinh Hồng Nhất Kiếm Liễu nữ hiệp!
Chỉ liếc một cái, mọi người đã nhận ra Liễu Như Ý Liễu nữ hiệp,
danh xưng “Kinh Hồng Nhất Kiếm”, chính là nhân vật phong vân trên lôi đài gần
đây.
Sở dĩ gọi nàng là Kinh Hồng Nhất Kiếm là vì nàng không những
có võ công cực kỳ cao, kiếm pháp sử ra càng là tinh diệu tuyệt luân, thậm chí
được xưng tụng khó bề tưởng tượng. Chỉ cần có nàng tỷ thí, dưới trận gần như là
người đông tấp nập, nghe nói có mấy người đều thông qua việc quan sát nàng giao
đấu mà thu được đột phá. Bây giờ không chỉ lấy thực lực quyết định chỗ đứng
trên Thiên bảng, mà nàng càng nổi tiếng hơn với nhan sắc xinh đẹp của mình.
Khó trách thiếu nữ kia tiến cảnh nhanh như vậy, có một danh
sư bực này dạy bảo, không trở thành cao thủ cũng khó.
- Sư phụ, cuối cùng ta cũng tiến vào Thiên bảng rồi!
Dương Liễu Thanh nhảy xuống lôi đài, trên mặt có vẻ kích động
khó có thể che giấu. Một tháng, từ tầm trung Địa bảng leo lên Thiên bảng, mặc
dù chỉ là hạng chót, nhưng trừ chính nàng ra có ai biết những ngày qua nàng ăn
bao nhiêu đau khổ?
- Chúc mừng Thanh cô nương!
- Hì hì, Thanh tỷ tỷ lợi hại như vậy, hay cũng thu muội làm
đồ đệ đi!
- Người tiến vào Thiên bảng chính là cao thủ chân chính có
danh trong chốn võ lâm rồi, chỉ là từ trước đến nay mọi người luôn thích khiêu
chiến hạng chót Thiên bảng nhất, Thanh cô nương nên cẩn thận một chút mới phải.
Liễu nhị tiểu thư chỉ gật đầu, dẫu Địa bảng và Thiên bảng một
cái trên trời một cái dưới đất, nhưng với trình độ khắc khổ của Dương Liễu
Thanh, nếu không đạt được sự đột phá này, nàng ngược lại sẽ cảm thấy kỳ quặc.
Mấy nữ tử đứng xung quanh đều vui vẻ chúc mừng cho nàng.
Khánh An phủ bây giờ đã trở thành nơi tụ tập nhiều nhân sĩ võ lâm nhất, Liễu nữ
hiệp cùng là nữ tử, tuổi còn trẻ mà đã võ công siêu quần đương nhiên trở thành
đối tượng sùng bái của các nàng, bình thường có không ít “nữ hiệp” vây quanh
nàng.
- Võ công không phải chỉ là động tác võ thuật đẹp, càng
không phải biểu diễn. Vừa rồi nếu tính mạng tương bác, ngươi đã không còn cơ hội
đứng đây như bây giờ đâu.
Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến, tuy nhỏ nhưng lại vang vọng
bên tai chúng nữ.
Chúng nữ đều quay đầu, nhìn thấy có một đạo cô trung niên mặc
đạo bào rộng thùng thình đang đứng bên cạnh các nàng không xa, cầm trong tay phất
trần đứng ở nơi đó, tuy rằng đạo cô không quay đầu nhìn các nàng, trong lòng
các nàng lại cực kỳ vững tin lời nói vừa rồi phát ra từ nàng.
- Cái gì chứ, ngươi dựa vào cái gì mà nói vậy!
- Rõ ràng là Thanh tỷ tỷ thắng...
Tỷ muội thắng giao đấu vậy mà bị hạ thấp, trong lòng các
nàng đương nhiên không vui, lập tức giải thích. Đạo cô trung niên kia không mở
miệng nữa, sắc mặt lạnh nhạt, dường như không phải nàng nói lời vừa rồi vậy.
Liễu nhị tiểu thư nhìn đạo cô trung niên kia như có điều suy
nghĩ.
Đạo cô này nói không sai, nàng đương nhiên biết khuyết điểm
của Dương Liễu Thanh chính là lịch duyệt quá ít, kinh nghiệm không đủ, nhưng
cái này lại vừa lúc nàng không thể dạy cho Dương Liễu Thanh, bởi vì chính nàng
cũng cực kỳ khiếm khuyết về phương diện này.
Sở dĩ nàng nhiều lần tìm người luận bàn như thế, cũng là muốn
bù đắp cho chỗ thiếu hụt này, sớm ngày bước vào cảnh giới trong truyền thuyết ấy.
Trừ tỷ tỷ ra, từ xưa tới nay chưa bao giờ có ai nhắc đến chuyện này trước mặt
nàng, hôm nay lần đầu tiên bị ngoại nhân nói đến, trong lòng nàng lập tức dâng
lên mấy phần cảnh giác với đạo cô kia.
- Sư bá, các ngươi tới rồi.
Thấy thân ảnh đang đi sang bên này, Dương Liễu Thanh lập tức
đi qua nói.
- Vừa rồi ta ở dưới nhìn thấy rồi, ngươi lợi hại quá!
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Hoàn tràn đầy vẻ hâm mộ.
Mấy ngày qua, nàng và Dương Liễu Thanh đã sớm quen thuộc với
nhau, thấy nàng đánh bại đối thủ trên đài, trong lòng cũng vui sướng cho nàng.
Lý Dịch nhìn Liễu nhị tiểu thư, rồi nhìn đông đảo nữ tử sau
lưng nàng, không khỏi cảm thán hình như hiệu ứng thần tượng trong võ lâm thần
tượng càng ngày càng đáng sợ, ngay cả Liễu nhị tiểu thư cũng có người theo đuổi,
lại đều là đội quân tóc dài thuần một sắc. Không ngờ đầu năm nay nữ tử lang
thang giang hồ cũng không ít, rạp hát bây giờ thậm chí còn thu nạp không ít người
có nguồn gốc trong sạch trong võ lâm, người phụ trách bảng đan tỷ thí, lực lượng
phòng vệ cũng đang từ từ tăng lên, cũng tỷ như hán tử vừa mới xông ra tiếp người
tỷ đấu thất bại cùng với vị đại ca thương thế đã lành hơn một nửa ấy, bây giờ đều
xem như công nhân viên tại rạp hát.
Tôn lão đầu có tâm nguyện giải phóng toàn bộ đào kép, Lý Dịch
cảm thấy Liễu nhị tiểu thư cũng rất nhiệt tình với việc tham dự giang hồ võ
lâm, ngoại trừ mơ ước trở thành vua sơn tặc ra, khi còn bé nàng cũng muốn xách
kiếm xông pha giang hồ.
Lý Dịch ngược lại có chút bận tâm, nếu một lúc nào đó muội ấy
mang theo một đám fan chiếm đỉnh núi..., lực hiệu triệu hôm nay của muội ấy đã
thế này rồi, về sau sẽ thế nào?
Lý Dịch đang suy nghĩ không biết đến lúc thời cơ chín mùi có
nên cũng tổ chức đại hội anh hùng một lần không, âm thầm chọn ra một vị minh
chủ võ lâm cho vui, ra lệnh một tiếng, quần hùng tuân theo. Khi còn bé xem phim
võ hiệp trên ti vi, Lý Dịch chưa bao giờ ít đi một phần nhiệt huyết sôi trào
khi thấy tình tiết đó.
Mình đời này không có hi vọng rồi, Như Nghi đoán chừng không
có hứng thú, dắt da hổ của Liễu nhị tiểu thư để cáo mượn oai một chút cũng
không tệ.
Thời gian giữa hai lần thi đấu cũng không dài, dựa vào thời
gian cụ thể, đại khái là mỗi bốn lần sẽ được tạm nghỉ khá lâu. Hình như người
lên đài lần này rất lợi hại, tiếng reo hò trong sân lớn hơn vừa rồi, Lý Dịch
nhìn về phía một vị thanh y nam tử trên đài, Dương Liễu Thanh bên cạnh nhỏ giọng
giải thích:
- Vị này đang xếp hạng thứ mười một trên Thiên bảng, nếu có
ai có thể khiêu chiến cũng như chiến thắng nàng, là có thể thay thế được vị trí
của hắn.
**
Thứ mười một Thiên bảng đã là rất lợi hại, nếu trong bảng
cao thủ có Nhân bảng, Lý Dịch phỏng chừng bản thân không được nổi vị trí thứ một
trăm.
Lúc này, mặc dù tiếng hoan hô rất lớn nhưng không có ai chen
lấn lên. Người đạt được thứ hạng đến được trình độ kia há là nhân vật tùy tiện
sao, nếu không có chút tài năng thì ai chịu lên bị đánh?
Cũng là vào thời điểm này, Lý Dịch thấy đạo cô trung niên
kia chậm rãi đi lên lôi đài, thầm nghĩ cho dù giờ là buổi chiều rồi, nhưng mặc
một bộ đạo bào kín mít như thế chẳng lẽ không thấy nóng sao?
Thấy người đi lên là một đạo cô không có danh tiếng gì, mọi
người rõ ràng có thất vọng, trận tỷ thí này mặc dù nhanh nhưng lại không đủ đặc
sắc. Quả nhiên, chỉ trong vòng mấy hơi thở đã có một bóng người bay ra ngoài,
rơi ầm ầm xuống đất, miệng hộc ra mấy bãi máu tươi.
Hán tử canh giữ bên sân ngớ người cả ra. Vừa rồi, vừa rồi xảy
ra chuyện gì sao?
Lập tức có hai người chạy tới, dùng cáng cứu thương nâng nam
tử kia vào trong Câu Lan viện, nơi có đại phu đang trực.
Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, chính là tiếng xôn xao ngập
trời. Đạo cô trung niên kia phất ống tay áo, nét mặt có chút thất vọng, nàng chậm
rãi đi xuống lôi đài, tựa như khi nàng đi lên vừa rồi vậy.
Cước bộ tuy nhẹ, nhưng lại như giẫm lên lòng mọi người, tiếng
ồn ào dần dần nhỏ lại.
Thứ mười một Thiên bảng, hoàn toàn bị người ta nghiền ép,
trong toàn bộ quá trình không hề có sức đánh trả, vậy đạo cô xa lạ này mạnh bao
nhiêu?
Sợ sẽ là đệ nhất Thiên bảng, cũng không làm được đến loại
trình độ này?
- Ta và ngươi đánh.
Ngay trong lúc yên lặng này, một giọng nói thanh thúy bỗng
nhiên vang lên.