- Hai vị đã nói vậy, ta cũng không thể mặc kệ ngồi xem, có
điều việc này dăm ba câu không cách nào nói rõ, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.
Nghe Lý Dịch hứa hẹn, trên mặt Vương huyện thừa và Trịnh chủ
bộ thoắt cái bỏ hết vẻ chán nản, lộ ra mong đợi.
Hắn đã có tự tin, xem ra phải có tám chín phần thành công.
- Không biết Lý đại nhân định làm gì?
Vương huyện thừa hỏi.
Lý Dịch không có trực tiếp trả lời mà hỏi lại.
- Trước lúc này, ta muốn hỏi hai vị đại nhân một chút, Ngụy
huyện lệnh xa lánh các ngươi như thế, các ngươi không phải một chút chuẩn bị
cũng không có chứ?
Nếu như bọn họ trơ mắt nhìn mình luân lạc đến tình hình hôm
này mà không có chút biện pháp, Lý Dịch cảm thấy họ nên thành thật làm một cái
thùng rỗng tốt hơn.
Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ liếc nhau, một hồi quay
sang nhìn Lý Dịch, cười nói.
- Lý đại nhân nói đùa, gặp phải loại chuyện này, nếu thật sự
không có chuẩn bị, chỉ sợ mười mấy năm trước, vị trí huyện thừa này cũng không
tới phiên Vương mỗ ngồi.
Vương huyện thừa vừa dứt lời, Trịnh chủ bộ đã cười lấy ra một
quyển sổ nhỏ từ trong ngực, đưa cho Lý Dịch.
- Lý đại nhân nhìn xem.
Đại Ngưu và bộ khoái nhanh chóng liếc nhau, ở huyện nha nhiều
năm, bọn hắn sao không có mắt, biết lời các vị đại nhân muốn nói tiếp theo là đại
sự, vội nói.
- Đại nhân, hai chúng ta ra ngoài trước xem sao.
Lý Dịch khoát tay.
- Cũng không phải đại sự gì, muốn nghe thì cứ nghe.
Trên mặt Vương huyện thừa lộ vẻ suy tư, sau một khắc, hắn mở
miệng:
- Nghe theo Lý đại nhân, các ngươi cứ lưu lại.
Trịnh chủ bộ hơi gật đầu, nghe ra được ý Vương huyện thừa…từ
nay về sau, Đại Ngưu và Ngụy Cường là tâm phúc của hắn.
Không hề quan tâm bọn Đại Ngư, Vương huyện thừa quay đầu,
trên mặt lại lộ ra một vẻ buồn rầu, nhìn Lý Dịch nói.
- Không dối gạt gì Lý đại nhân, Ngụy huyện lệnh làm việc
hoàn hảo không chút sơ hở, nên cũng chỉ có một vài việc nhỏ bị chúng ta cầm đến,
nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì không đủ.
Ngụy huyện lệnh bức bách bọn họ, Vương huyện thừa và Trịnh
chủ bộ đương nhiên không ngồi không chờ chết, nhưng vấn đề ở chỗ, bọn họ chỉ
thu thập được một vài thứ không đáng nhắc đến, không thể vặn ngã Ngụy huyện lệnh,
mà trên quan trường, một khi không thể nhất kích trí mệnh, thì cái chờ đợi bọn
họ chính là trả đũa.
- Chỉ dựa vào những vật này thật không đủ, nhưng nếu lại
tăng thêm cái này?
Lý Dịch lấy ra một lệnh bài từ trong ngực, tiện tay ném cho
Vương huyện thừa.
Vương huyện thừa vội vàng tiếp nhận, tường tận xem xét, lát
sau nghi hoặc hỏi.
- Lý đại nhân, không biết đây là vật gì?
Nhìn thấy vẻ mặt hai người nghi hoặc, Lý Dịch có một loại
xúc động muốn quay đầu rời đi…
- Cái gì??!!! Lý Dịch không tới?
Túy Hương lâu, trong một phòng khác phòng chữ Địa, quý công
tử trẻ tuổi giận dữ hét lên.
Một thanh niên nhìn có chút chật vật cắn răng nói.
- Công tử, Lý Dịch kia rõ ràng không để ngài vào mắt, chẳng
lẽ cứ bỏ qua chuyện này?
- Ngụy công tử nói đến Lý Dịch, vị đệ nhất tài tử Khánh An
phủ kia?
Trong phòng có người trẻ tuổi đột nhiên lên tiếng.
- Thế nào, tên Lý Dịch đó có vấn đề?
Quý công tử thiêu thiêu mi hỏi.
Người tuổi trẻ kia do dự một hồi mới đáp.
- Cũng không thể nói vậy, nhưng bối cảnh của hắn không đơn
giản, nếu như Ngụy công tử muốn động đến hắn, tốt nhất nên cẩn thận.
Vị Ngụy công tử này mới đến, chưa từng nghe qua việc có quan
hệ đến vị kia, tuy hắn cũng không quá hiểu rõ Lý Dịch, nhưng tốt nhất vẫn nói
ra hết những gì mình biết, tránh bớt phiền phức không đáng có.
- Trong khoảng thời gian này, tuy cha ta không cho ta gây
phiền toái gì, nhưng dám đánh người của ta, chuyện này nếu như cứ bỏ qua, mặt
mũi ta để đâu?
Tuy trong lòng hắn tăng lên mấy phần cảnh giác nhưng ngoài
miệng vẫn không thuận theo người khác.
Thanh niên đứng bên cạnh chợt nhớ tới cái gì.
- Công tử, hình như tối nay đại nhân cũng ở Túy Hương lâu,
chúng ta…
- Cha ta ở chỗ này thì thế nào?
Quý công tử vỗ bàn một cái.
- Ta lại không làm gì, chỉ ở đây ăn một bữa cơm cũng không
được?
Tuy hắn biểu hiện giận dữ nhưng thanh niên kia vẫn biết công
tử gia đang sợ, liên tiếp gây họa mấy lần, xém chút nữa bị đại nhân dùng gia
pháp dạy dỗ, trong khoảng thời gian này, hắn cũng không sống yên ổn như trước
kia.
- Ngụy đại nhân, chúng ta mời ngài một chén!
Túy Hương lâu, phòng Thiên Tự số một, hơn mười người nhao
nhao đứng dậy, giơ chén rượu trong tay khom người mời rượu Ngụy huyện lệnh.
Ngụy huyện lệnh bình tĩnh nâng chén hơi nhấp một ngụm, còn
người khác chỉ có thể cạn sạch rượu trong chén.
- Sau này chúng ta còn phải dựa vào Ngụy đại nhân.
Đối với mục đích tối nay của tiệc rượu, tất cả mọi người biết
rõ, loanh quanh lòng vòng một phen, chỉ đành thẳng thắng nói ra.
Lúc này, bọn họ đều biết bối cảnh sau lưng Ngụy huyện lệnh bất
phàm, hành động bá đạo, trong huyện nha, Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ đều bị
đè ép gắt gao, thoát thân không được, những người theo hướng hai vị kia cũng dẫn
nghiêng ngã.
Bọn họ lựa chọn đi theo một vị quan viên cũng chỉ vì kéo dài
gia tộc, Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ đã thất thế, bọn hắn cũng phải đi tìm
một cây đại thụ tốt hơn.
Tuy trên mặt Ngụy huyện lệnh không có biểu lộ gì, nhưng tâm
lý vẫn hết sức hài lòng, liếc mắt một vòng, bỗng nhiên nhăn mày, hỏi hướng Trần
sư gia.
- Người của rạp hát kia đâu?
Sắc mặt Trần sư gia cũng có chút khó coi, cung kính đáp lại.
- Đại nhân, Tôn lão đầu quả thực không biết điều!
Ngụy huyện lệnh không nói gì thêm, ánh mắt nheo lại.
Từ xưa quan ở kinh thành cao ba cấp, tuy về sau bị điều đến
Khánh An phủ, phẩm cấp không thay đổi, nhưng trong lòng lại không quá để mắt đến
những địa phương ngoài kinh thành, cho dù nơi này là Khánh An phủ, Thục Vương
điện hạ lại rất phần xem trọng địa phương này.
Có người bên trên trợ giúp, những ngày gần đây hắn làm việc
thuận buồm xuôi gió, tuy phải bị cản lại một hai nhưng không quá khó khăn.
Trên mặt Ngụy huyện lệnh lộ ra vẻ tươi cười, nhưng lại làm
cho đáy lòng mọi người xung quanh phát lạnh.
Ngay vào lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Ngụy huyện lệnh
đang suy nghĩ nên không chú ý, nhưng những người khác thấy trước tiên.
Thời điểm nhìn thấy Vương huyện thừa và Trịnh chủ bộ, sắc mặt
một vài người có chút xấu hổ, bởi vì chỉ vài ngày trước, bọn họ còn đứng bên trận
tuyến của hai vị đại nhân này, những người khác lại lộ vẻ nghi hoặc, hai người
không nên xuất hiện nhất lại xuất hiện.
- Các ngươi đi ra ngoài trước.
Vương huyện thừa liếc nhìn mọi người một chút, mặt không biểu
tình nói.
Cho dù Vương huyện thừa bị Ngụy huyện lệnh đè ép, cũng không
phải người bọn họ có thể chống lại, thần tiên đánh nhau, những phàm nhân bọn họ
vẫn chạy được bao xa thì chạy.
Ngụy huyện lệnh rốt cục thu hồi suy nghĩ, nhìn mọi người lui
ra ngoài, cũng không ngăn cản, mà ngước mắt nhìn hai người Vương, Trịnh, cười
nói:
- Hahaha, không biết ngọn gió nào thổi hai vị đại nhân đến
đây?
Huyện thừa và Chủ bộ tuy thấp hơn huyện lệnh nửa cấp, nhưng
vẫn là người đứng thứ hai, đứng thứ ba của một huyện, thái độ Ngụy huyện lệnh lại
cực kỳ kiêu căng.
Đại Ngưu và Ngụy Cường đã đóng cửa phòng, đối diện cũng chỉ
còn lại có Ngụy huyện lệnh và Trần sư gia, Vương huyện thừa nghe thế cũng không
tức giận, cầm một quyển sách nhỏ trong tay ném lên bàn, từ tốn nói.