- Nghe mấy người hôm đó nói tướng mạo người nọ rất lạ, hình
như không nổi tiếng tại Khánh An phủ lắm.
- Chẳng lẽ hắn không phải người Khánh An phủ ta, thật nực cười,
Lạc Thủy Thần Nữ thuộc về Khánh An phủ, há bị một ngoại nhân cướp.
Chỉ trong vòng hai ngày, mấy đề tài như “Nam tử thần bí bên
cạnh Lạc Thủy thần nữ là ai”, “Kẻ ngoại lai và Lạc Thủy thần nữ có quan hệ gì”
lập tức trở thành điểm nóng bàn tán của mọi người, tốc độ lan truyền nhanh đến
nổi khiến người ta cứng họng nhìn trân trối.
Thậm chí, tiêu điểm đàm luận của mọi người đã không dừng lại
trên người Tằng Túy Mặc, nam tử xuất hiện bên cạnh nàng mới là đầu sóng ngọn
gió.
- Tra, nhất định phải tra hắn là ai!
Trong một phủ đệ hoa lệ, công tử tuổi trẻ phân phó hạ nhân.
- Hắn không thể đột nhiên xuất hiện bên cạnh Túy Mặc cô
nương, nhất định có chuyện chúng ta không biết, nhanh tra!
- Hừ! Trừ bổn công tử, ai có thể xứng với Lạc Thủy thần nữ.
Mặc kệ người nọ là ai, bổn công tử phải khiến hắn hối hận...
Từng mệnh lệnh truyền ra từ khắp ngõ ngách, vô số ánh mắt đều
nhìn chằm chằm vào nơi ở của Tằng Túy Mặc, song, trừ thỉnh thoảng thấy nàng ra
ngoài rạp hát hoặc đến nhà một nữ tử khác, họ vẫn không phát hiện ra chỗ hoài
nghi.
Nam nhân kia dường như đột ngột xuất hiện, rồi đột ngột biến
mất, hoàn toàn bốc hơi.
Lý Dịch đâu biến mất, chỉ để viết “Tây Du Kí” và “Anh Hùng Xạ
Điêu” phiên bản Cảnh quốc, mấy ngày nay gần như không ra ngoài, cứ xóa rồi sửa,
kết hợp với lịch sử thực tế của thế giới này, bỏ đi những phần dễ bị nhạt, việc
làm rất nhiều, ngay cả thói quen phơi nắng mỗi ngày cũng phải nén còn nửa canh
giờ.
Có thể do lâu rồi chưa cố gắng làm việc, mấy ngày qua, Lý Dịch
cảm giác thân thể có chút không chịu nổi, nhưng nghĩ đến Uyển Nhược Khanh kiên
trì hơn hai tháng còn vất vả mệt nhọc hơn mình, một đại nam nhân thế mà không
sánh bằng một nữ nhân yếu đuối, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Lúc này ra ngoài, định đến Hồi Xuân đường mua chút nguyên liệu
làm dược thiện, hắn tra rất nhiều sách mới tìm được phương thuốc, lát nữa giao
hết cho Tiểu Châu để nàng bồi bổ thân thể Uyển Nhược Khanh, dù sao, rạp hát
phát triển không thể thiếu bóng nàng.
Mà đi Hồi Xuân đường, thứ nhất là vì đây là tiệm thuốc gần
nhất, thứ hai, vì mua đồ ở đó không cần trả tiền. Khi hắn dạy kĩ thuật khâu vết
thương cho Trần đại phu ở Hồi Xuân Đường, đối phương có nói, để cảm tạ sự phụng
hiến không cầu lợi của hắn, sau này chỉ cần hắn đến cửa, tiệm thuốc không lấy một
xu.
Tính toán tỉ mỉ thì mới sống được dài lâu, tuy tiền không
nhiều nhưng làm một nam nhân biết sống, tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.
Cửa tiệm thuốc mở, Lý Dịch lấy phương thuốc ra, nhấc chân đi
vào.
- Đại phu, thương thế đại ca ta thế nào?
Trong Hồi Xuân đường, một đại hán to con bắt cánh tay Trần đại
phu hỏi.
- Đừng vội, đừng vội, ngươi thả ta ra trước.
Trần đại phu vất vả tránh thoát tay hán tử, nói.
- Ngoại thương của hắn đã không còn đáng ngại, tu dưỡng vài
ngày là khỏi hẳn, nhưng bị nội thương rất nặng, phải điều dưỡng mấy ngày.
- Điều dưỡng mấy ngày? Nói cách khác, đại ca ta không chết?
Đại hán ngẫm nghĩ lời của Trần đại phu, một lát sau, trên mặt
lộ ra vẻ vui mừng, lại nắm lấy tay Trần đại phu hỏi.
Trần đại phu lại mở tay hắn ra, một tay vắt chéo ra sau
lưng, ngẩng đầu lên, một bộ cao thủ tịch mịch nói.
- Lão phu là ai, chỉ là vết thương nhỏ, đương nhiên không đến
mức toi mạng.
- Tốt quá, tốt quá!
Đại hán kinh hỉ thốt ra hai câu, sau đó lại nghĩ tới cái gì,
tức giận nói.
- Đám lang băm kia còn nói cái gì mà thần tiên hạ phàm cũng
không cứu nổi đại ca, tất cả đều là phế vật, vẫn là y thuật Trần đại phu cao
minh!
Làm một đại phu, được bệnh nhân ca ngợi, Trần đại phu rất hưởng
thụ, trên khuôn mặt già nở nụ cười tươi rói.
Nhìn thoáng qua nam tử trung niên khí sắc tốt hơn trước đang
nằm trên giường, trong lòng thầm tự hiểu, cũng vì mạng hắn chưa đến đường cùng,
nếu hắn đến sớm hơn mấy tháng nữa, sợ rằng mình cũng sẽ như lang băm trong miệng
hán tử kia, chỉ đành thêm một huẩn đoán “Thần tiên khó cứu”.
Rốt cuộc bực thần nhân nào mà có thể nghĩ ra phương pháp may
kín vết thương người lại như túi tiền nhỉ, nhìn như không thể tưởng tượng nổi
nhưng lại có thể nhiều lần cứu người trong lúc nguy nan.
Hắn từng đến kinh thành một lần, tự tay giao phương pháp này
cho Thái Y Lệnh. Khi hắn rời kinh, thái y viện đã quyết định phổ biến phương
pháp này ra khắp thiên hạ. Nếu đại phu khắp thiên hạ đều học được, sẽ cứu được
bao nhiêu mạng người, tạo nên bao nhiêu công đức, có một phần vạn rơi trên người
mình cũng đủ để phù hộ hắn mấy đời vô bệnh vô tai.
- Đa tạ thần y, đa tạ thần y!
Ngay khi Trần đại phu thất thần, hán tử kia quỳ rạp xuống đất,
đập đầu.
Hành y cứu người chính là chức trách của đại phu, Trần đại
phu vội vàng cúi người nâng hắn dậy, nhưng khí lực của hán tử kia rất lớn, hắn
dùng hết toàn lực cũng không thể làm đối phương nhúc nhích mảy may.
Mắt thấy một bóng người rảo bước đi vào Hồi Xuân đường, Trần
đại phu sững sờ một lúc, lập tức nói.
- Ngươi không cần cám ơn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn vị đại
nhân kia đi! Kỹ thuật khâu vết thương dùng để cứu huynh trưởng ngươi chính nhờ
đại nhân nói ra đó.
Mặc dù đại hán nhiều khi đầu óc có chút không đủ dùng nhưng
không đến nỗi không hiểu những lời này. Đổi hướng, đang định mở miệng cám ơn
người trẻ tuổi trước mắt bỗng nhiên giật mình một cái, bật thốt.
- Ân công.
Lý Dịch cũng ngây người, vừa đi vào tiệm thuốc đã có người
hành đại lễ với mình, càng ngoài dự liệu là, gia hỏa đang quỳ trên mặt đất
không phải tên sơn tắc ngu ngốc trước đây mấy ngày muốn cản đường ăn cướp bị Liễu
nhị tiểu thư nhục nhã ngược lại à?
Hắn nghi hoặc nhìn Trần đại phu, ý tứ rất rõ ràng, tình huống
gì đây?
Chuyện xảy ra cũng không phức tạp, Trần đại phu giải thích
vài câu, Lý Dịch rõ ràng.
Hóa ra mấy ngày trước, hán tử bị các đại phu trong thành từ
chối, cõng huynh trưởng đang thụ thương đi vào chỗ Trần đại phu, nếu mấy tháng
trước, Trần đại phu chưa biết kĩ thuật khâu vết thương, để ngăn ngừa phiền phức,
có lẽ hắn cũng sẽ báo cho hán tử trở về chuẩn bị hậu sự. Nhưng trước khác nay
khác, Trần đại phu bây giờ đã thuộc về tầng lớp thần y trong mắt mọi người,
tiêu độc sát trùng, khâu vết thương, toàn bộ quá trình thuần thục tự nhiên, cuối
cùng kéo được người về từ quỷ môn quan, sau đó, có màn dập đầu hôm nay.
Tuy nhiên,, Trần đại phu rõ ràng hơn bất cứ ai, mặc dù hắn cứu
được người về, nhưng người mà hán tử kia nên cảm ơn phải là Lý Dịch.
- Ân công, hai huynh đệ ta nợ ngài một mạng!
Sau khi biết được sự thật, đại hán vỗ ngực một cái, nghiêm
túc nói.
- Nếu sau này cần phân công gì, xin cứ việc phân phó, cho dù
lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ không chút nhíu mày.
Lý Dịch thầm nghĩ nào phải chỉ nợ một cái mạng, nếu không phải
do ngươi ngốc manh thì vài ngày trước đã chết dưới kiếm Liễu nhị tiểu thư khi cản
đường ăn cướp rồi, làm gì có cơ hội quỳ dập đầu ở đây?