Nếu như Lý Dịch không nhớ lầm thì lần trước lão hoàng đế mở
tiệc lớn chiêu đãi quần thần trong cung mới qua mấy ngày.
Mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, quy cách yến hội đương
nhiên không thấp, Thục Vương lòng dạ hẹp hòi không thể so sánh, cho dù quốc khố
có dư dả đi nữa cũng không thể lãng phí.
Lần này xem như đánh mặt sứ thần Tề Quốc.
- Không đi có được không?
Lý Dịch hỏi Lý Minh Châu.
Hôm qua đi tham dự yến hội của Thục Vương thì náo loạn ra
phong ba không nhỏ, nếu như cũng náo cho hư yến hội của lão hoàng đế, với cái
loại hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt thì thật không có chỗ để trốn.
- Đương nhiên có thể, có điều tự ngươi đi nói cho phụ hoàng.
Lý Minh Châu liếc nhìn hắn một cái.
Lý Dịch tự nhắc nhở mình, thôi quên đi, tục ngữ nói gần vua
như gần cọp. Tuy Lý Dịch luôn tiếp xúc với con cọp này khi nó dịu dàng ngoan
ngoãn, nhưng có trời mới biết nó lúc nào lộ miệng đầy răng nanh.
Hổ chung quy vẫn là hổ, khi ở trong chuồng có rào ngăn thì
thấy chẳng có gì phải sợ, chỉ có đứa nào ngu mới nhảy vào đi xem hổ ra làm sao,
nhưng nói gì thì hắn vẫn một ngày ngắm hổ hai lần.
Coi như miễn phí ăn nhờ ở đậu một lần, dù sao, mục đích lần
này đến đây đã đạt được, nên tìm Như Nghi thương lượng chuyện ra ngoài hưởng tuần
trăng mật. Về phần tương lai sau này kinh thành phát sinh chuyện gì, Thục Vương
có thể trở thành thái tử hay không, Tề Quốc sứ thần đưa ra điều kiện gì, ai rảnh
quan tâm!!!
--
- Cái gì, Hoàng Hậu nương nương đưa thiếp mời?
Lý Dịch nhìn thiếp mời trong tay Như Nghi, nhất thời ngạc
nhiên.
Lão hoàng đế mở Party ở Vĩnh Hòa Cung chiêu đãi quần thần,
Hoàng Hậu nương nương cũng cho ra một cái yến hội ở Phượng Minh Điện. Đương
nhiên, người được mời đến đều là những danh viện ở Đế Đô hoặc những phu nhân đại
thần trong triều. Theo lý thuyết thì một Tử Tước phu nhân nho nhỏ không đủ tư
cách tham dự, nhưng Như Nghi không biết thế nào cũng nhận được thiếp mời, lúc
này nàng cầm thiếp mời trưng cầu ý kiến của Lý Dịch.
- Nếu hoàng hậu mời thì đi thôi.
Lý Dịch cảm thấy để cho Như Nghi đi loanh quanh hoàng cung
cũng rất tốt, dù sao, cơ hội như này không nhiều, lại nói, đây là lần đầu tiên
hoàng hậu mời, là một con cọp cái địa vị tối cao ở Cảnh Quốc, cứ như vậy mà cự
tuyệt thì không tốt.
Yến hội này, Lý Dịch cũng không để trong lòng, tạm thời
quăng sang một bên, nhỏ giọng nói với Như Nghi.
- Chuyện kia, chuẩn bị thế nào rồi?
Như Nghi khẽ giật mình, sau đó ý thức được hắn nói đến chuyện
gì, nhỏ giọng đáp.
- Chúng ta muốn đi lại không nói cho Như Ý và Tiểu Hoàn, như
vậy không tốt.
- Chúng ta chỉ ra ngoài một đoạn thời gian, không phải không
trở lại.
Lý Dịch lắc đầu, nào có chuyện hai vợ chồng ra ngoài hưởng
tuần trăng mật lại mang theo dì nhỏ, mang theo Tiểu Hoàn thì còn ổn, mà dứt
khoát khỏi xách theo đứa nào là tốt nhất, buổi tối lén lút làm gì mà bị các
nàng phát hiện thì...hai người sẽ dắt tay đứng trên đầu thuyền nhìn mặt trời mọc.
- Cái kia…vậy được.
Như Nghi cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Từ trước đến nay, nàng sẽ không có ý kiến gì với những lời
Lý Dịch nói, cho dù có, cuối cùng sẽ bị hắn thuyết phục.
Tiểu Hoàn ôm một chồng y phục đã giặc sạch đi vào phòng Lý Dịch,
hồ nghi nhìn cô gia và tiểu thư, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ cảnh giác. Mấy
ngày nay, cô gia và tiểu thư có gì đó không thích hợp, nhất định có chuyện giấu
mình, cần phải cấp tốc đi tìm Nhị tiểu thư, người trong nhà chỉ có Nhị tiểu thư
mới là minh hữu kiên định nhất của mình.
--
Sau khi bách quan hạ triều trở về, tin tức Hứa tướng quân về
kinh, bệ hạ muốn mở tiệc chiêu đãi rất nhanh truyền khắp kinh thành.
Tất cả mọi người đều biết sứ thần Tề Quốc đến Bắc Kinh đã được
vài ngày, lại còn không được bệ hạ triệu kiến, bây giờ bệ hạ tổ chức yến tiệc
quy mô lớn ăn mừng Hứa tướng quân khải hoàn trở về, rõ ràng đang làm cho sứ thần
Tề Quốc mất mặt. Dù sao toàn bộ Cảnh Quốc, vô luận quân hay thần, trên người ai
cũng tích đầy oán khí.
Quan viên phẩm cấp tước vị không cao may mắn nhận được thiếp
mời tự nhiên hoan hỉ, có thể tham gia yến hội tối nay, bất cứ lúc nào cũng có
thể lấy ra nói khoác một phen. Không có nhận được thiếp mời thì thầm thở dài,
không thể tận mắt chứng kiến cơ hội này ngàn năm mới có một lần, thật sự đáng
tiếc.
Bất quá, có người hoan hỉ có người sầu, một ít người tâm tư
lại không đặt trên yến hội.
Sự việc phát sinh hôm qua, hôm nay hạ nhân trong phủ Thục
Vương đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ có một buổi sáng, điện hạ đã đập nát mấy chén trà, khi
có một hạ nhân đang dọn dẹp không cẩn thận phát ra âm thanh lớn, lập tức bị điện
hạ thống mạ, kinh hãi dập đầu.
Bọn họ chỉ là hạ nhân trong vương phủ, trừ việc biết được
sáng nay có vài vị đại nhân đến phủ tìm điện hạ, sau khi bọn họ đi về, tâm tình
điện hạ lại càng kém.
Trong lòng họ có một suy nghĩ, làm việc nhất định phải cẩn
thận, tuyệt đối không thể làm điện hạ tức giận.
So với phủ Thục Vương, bầu không khí Tần phủ cũng chẳng khá.
Rất nhiều quan viên ngay cả nhà mình đều không về, lại đến Tần
Tướng phủ trước.
Bất quá, trừ đệ tử môn sinh của Tần Tướng, những người khác
đều bị gác cửa cản ở ngoài, lý do là thân thể Tần Tướng khó chịu, có chuyện gì
mấy ngày nữa lại nói.
Mọi người thất vọng quay về, người biết nội tình Tần phủ mặt
buồn rười rượi.
- Phụ thân, bệ hạ rốt cuộc có ý gì, sao đại ca lại bỗng
nhiên lại bị Trung Thư Tỉnh điều đi?
- Còn có mấy chiếu lệnh, căn bản nhằm vào phụ thân, nhằm vào
Tần gia ta!
- Những đại nhân kia đều chờ bên ngoài, phụ thân đều không
muốn gặp?
--
Mọi người tiến lên hỏi thăm, lão giả ngồi trên ghế nhíu mày,
nói.
- Việc này không cần nói nữa, tâm tư của bệ hạ, sao chúng ta
có thể nói bừa, lão phu trung thành tuyệt đối đối với bệ hạ, đối với Cảnh Quốc,
nhật nguyệt chứng giám, thiên địa rõ ràng, sự việc này không giống những gì các
ngươi tưởng tượng.
Tần Tướng nhấp một ngụm trà, tâm tư bình tĩnh trở lại, mi đầu
lần nữa thoáng nhăn.
Hành động sáng nay của bệ hạ vượt quá suy đoán trước đó của
lão, tuy trước mắt thì mưa thuận gió hoà, nhưng trong bóng tối lại ẩn tàng nguy
cơ, lão tự hỏi không làm gì có lỗi với bệ hạ, hết thảy đều vì Cảnh Quốc, vì vạn
dân, làm sao bệ hạ…?
Chẳng lẽ bởi vì Thục Vương?
Dù theo điểm nào, Thục Vương đều là người kế thừa đế vị,
không có người thứ hai, điểm này, bệ hạ cũng không thể thay đổi, nếu không,
trong triều chắc chắn sinh ra rung chuyển lớn, tin tưởng bệ hạ cũng không nguyện
ý nhìn thấy cục diện kia.
Ngẩng đầu liếc nhìn một chút, nhìn thấy một người bọc vải trắng
trên cổ ngồi trong nội đường, lão nhăn mày, nhìn người tuổi trẻ kia hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
- Việc nhỏ.
Tần Dư giật nhẹ khóe miệng, không để bụng đáp.
- Những ngày nay, con tốt nhất an ổn lại, ít qua lại với Thục
Vương đi.
Cho dù hắn thất vọng cực độ đối với tôn nhi này, nhưng vẫn
là huyết mạch duy nhất của dòng chính, Tần tướng vẫn không nhịn được căn dặn một
câu.
Tần Dư không có trả lời, biểu hiện trên mặt không có chút biến
hóa, cũng không biết có nghe hay không.
Trên mặt Tần Tướng lộ ra một chút suy tư, lại nói.
- Tối nay Bệ hạ đãi tiệc trong cung, con đi dự cùng ta.
Tối nay mời tiệc cũng không giới hạn chỉ có bách quan mới được
tham gia, mang theo một tiểu bối trong nhà, lộ mặt trước mặt mọi người cũng
bình thường.