Thôi Duyên Tân là người của Thục Vương phủ, hành động của hắn
cũng đại biểu cho thái độ của Thục Vương, nhìn thấy hắn đang giận dữ, mọi người
xung quanh hiếu kỳ nhìn sang.
- Hình như Thôi công tử rất tức giận, không biết vừa rồi đã
phát sinh chuyện gì?
- Không biết, có điều người kia nhìn rất lạ, trước đó chưa
bao giờ thấy, vậy mà cũng có tư cách tham gia tiệc của điện hạ.
- Xem ra hắn và Thôi Duyên Tân khúc mắc không nhỏ, lại gặp ở
chỗ này cũng chỉ có thể trách vận khí hắn thật không tốt.
Thục Vương kết giao rất rộng, dù quyền quý hay đệ tử hàn
môn, chỉ khi nào đối phương có một điểm nào đặc biệt mới lọt vào mắt hắn, sau
đó mới có thể trở thành khách trong Vương phủ.
Nhưng mà khách nhân vẫn phải có phân chia cao thấp, có tư
cách tham gia tiệc rượu cũng không có nghĩa điện hạ coi trọng hắn như thế nào,
chí ít, vị đắc tội với Thôi Duyên Tân này sẽ rất không may.
Nghe người tuổi trẻ kia nước miếng văng tung tóe thuyết minh
thái độ bất kính của Lý Dịch đối Thục Vương điện hạ làm sao, tâm tình Thôi
Duyên Tân dần dần bình tĩnh.
Bởi vì oán hận quá sâu cho nên vừa rồi hơi kích động nhưng hắn
vô cùng rõ ràng, nơi này là Thục Vương phủ, coi như hắn là người ở bên cạnh điện
hạ, làm việc cũng không thể hoàn toàn không cố kỵ.
Vạn nhất Lý Dịch thật sự là khách mà Thục Vương điện hạ coi
trọng, hắn tự nhiên không thể làm ra những việc để điện hạ bất mãn, mặc dù khả
năng này rất nhỏ.
Thư sinh bàn bên cạnh Lý Dịch chính nghĩa nói.
- Điện hạ có thán phận bực nào, há lại để cho hắn khinh nhục,
theo tại hạ thấy, loại người như thế không xứng ngồi cùng chư vị.
Vị trí này là chỗ vắng vẻ nhất trong điện, tự nhiên an bày
khách nhân không quá quan trọng, giờ phút này nghe được thư sinh kia miêu tả một
phen cũng cảm thấy người trẻ tuổi kia quá mức bảo thủ, đi dạo thanh lâu cũng rất
phong nhã mà, chỉ có một vài vũ cơ ăn mặc phong phanh mà thôi, sao lại nghiêm
trọng hóa vấn đề?
Bất quá, cũng có mấy người khinh thường đối với biểu hiện của
thư sinh.
Điển hình của kẻ nịnh nọt, muốn nhờ vào đó mà nâng bản thân
mình lên, thu hoạch sự chú ý của điện hạ, chỉ là kẻ tiểu nhân, càng không chịu
được nếu so với người trẻ tuổi không lựa lời nói kia.
Không đợi Thôi Duyên Tân mở miệng, một quản sự bên cạnh hắn
cau mày một cái lên tiếng.
- Thục Vương phủ quả thực không chào đón người bất kính đối
với điện hạ, thừa dịp điện hạ còn không biết việc này, các ngươi vẫn nên tự
mình rời khỏi đây đi.
Thôi Duyên Tân nhíu mày cũng không ngăn cản.
Theo tính tình của Thục Vương điện hạ, hắn tất không vì vài
lời nói vô lễ mà tức giận, tối đa cũng chỉ đuổi hắn ra ngoài, có ra sao thì kết
quả vẫn vậy, hắn không cần nhúng tay vào việc này.
Dù sao, hắn cũng chỉ mới đi theo điện hạ không lâu, làm
nhiều ngược lại sẽ khiến điện hạ bất mãn.
Bất quá, hắn đã biết đối phương ở kinh đô, ân oán giữa hai
người, sau này sẽ chậm rãi tính toán.
Sự việc phát triển thành thế này, hiển nhiên vượt quá dự kiến
của Liễu Như Ý, Lý Dịch nói câu kia chỉ dùng để qua loa tắc trách nàng để lảng
sang chuyện khác, thế mà bị đối phương xuyên tạc.
Nàng không biết trong lòng Lý Dịch đang nghĩ như thế nào,
nhưng hắn mới vừa nói qua, thân phận Thục Vương rất không bình thường, là Hoàng
Đế tương lai của Cảnh Quốc, người không thể đắc tội.
Nếu như kết giao với Thục Vương, tiền đồ sau này của hắn rất
sáng sủa, nếu không, lấy tính lười nhác của hắn, sẽ như thế nào tham gia loại yến
hội này?
Liễu Như Ý nhíu mày, muốn đứng ra giải thích vài câu, mà điều
rất hiếm khi xảy ra trên người nàng. Nếu chỉ có nàng gặp phải chuyện này, sớm
đã giận dữ đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, chỉ thấy Lý Dịch đứng lên, vỗ vỗ bả vai nàng
nói.
- Đi thôi.
Ngữ khí của hắn vô cùng bình thản, trên mặt không có bất kỳ
biểu cảm ảo não hoặc oán giận, tựa hồ đang giải quyết một việc bình thường.
Liễu Như Ý nhìn hắn, lại lạnh lùng nhìn bốn phía, đi theo ra
ngoài.
- Sớm biết như thế, sao lúc trước còn lỡ lời?
- Họa từ trong miệng mà ra, ở nơi này, nói chuyện vẫn cần phải
chú ý một chút.
- Nữ tử kia ngược lại là mỹ nhân tuyệt sắc hiếm thấy, nếu có
thể kết bạn...haiz đáng tiếc.
Khách nhân mấy bàn đều lắc đầu nghị luận, cũng không có để
trong lòng, chỉ nghĩ đến phủ Thục Vương, mình cần phải chú trọng lời nói, cẩn
thận một chút, vạn nhất giống như thanh niên vừa bị đuổi đi thật mất hết mặt
mũi.
Sau khi chuyện này phát sinh, đợi sáng hôm sau truyền ra
ngoài, sợ rằng người tuổi trẻ kia sau này sẽ rất khó ngẩng đầu ở Kinh Thành.
Đây chỉ là một đoạn nhạc dạo ngắn mà, cũng không có khuếch
tán đến nhiều nơi, lực chú ý của mọi người rất nhanh liền chuyển dời qua chỗ
khác, thư sinh trẻ tuổi kia thì hưng phấn, cảm thấy mình đã làm một việc tốt,
duy nhất có chút tiếc nuối là người kia thế mà cứ như vậy rời đi, nếu như hắn
có giải thích thêm vài câu, chết không thừa nhận, sau cùng kinh động Thục Vương
điện hạ, vậy thì không phải càng hoàn mỹ?
Thôi Duyên Tân nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng hiện ra một tia
cười lạnh.
Chỉ để hắn mất mặt một lần còn kém rất rất xa sự sỉ nhục mà
hắn mang đến cho mình, còn nhiều thời gian, món nợ này, chậm rãi tính toán.
Chỗ này cách xa đại môn, đương nhiên sẽ không người Thục
Vương coi trọng, cũng sẽ được những đại nhân vật chân chính coi trọng, vị trí
càng đến gần phía trước, đại biểu địa vị càng cao, cũng là tiêu điểm ánh mắt của
tất cả mọi người.
- Lão công gia gần đây khỏe chứ?
Một chỗ trong bữa tiệc, Thục Vương Lý Hiền cười nhìn nam tử
bên cạnh.
Nam tử trẻ tuổi cười đáp.
- Cực khổ điện hạ lo lắng, gia gia từ trước đến nay vẫn rất
tốt.
Thục Vương nói.
- Trần Quốc công vì Cảnh Quốc ta mà lập nên biết bao công
lao hiển hách, có quốc vận phù hộ, nhất định có thể sống thọ trăm tuổi.
Nam tử trẻ tuổi không quá khách sáo với Thục Vương, Trần gia
từ trước đến nay đều đứng bên Thục Vương, hai người từ nhỏ đã nhận biết, nhìn một
người khác phía đối diện.
- Hôm nay mới biết, Thừa Vũ thế mà cũng tới Kinh Đô, trước
đó sao lại không thông báo một tiếng.
Thôi Thừa Vũ cười nói.
- Hôm trước vừa tới, hai ngày nay bề bộn nhiều việc, không
có thời gian đến bái phỏng.
Nói xong, giơ lên chén rượu lên.
- Đầu tiên xin chịu phạt một chén.
- Một chén sao đủ, tối thiểu phải ba chén!
Một tiếng cười khác truyền đến, đổ đầy chén rượu Thôi Thừa
Vũ thêm lần nữa.
- Nhiều năm như vậy, Tần Dư ngươi vẫn không chịu đổi tật xấu
này.
Thôi Thừa Vũ nhìn người kia, lắc đầu, lần nữa uống cạn rượu
trong chén.
Bốn người trong lúc nói cười tùy ý, người mấy bàn xung quanh
lại không thoải mái như vậy.
Đơn giản chỉ vì trong bốn người trừ Thục Vương điện hạ ra,
thân phận ba người còn lại cũng không tầm thường.
Trưởng tôn Trần Quốc Công - Trần Lập Tuấn, trưởng tôn hào
môn Thôi gia - Thôi Thừa Vũ, độc đinh Tần Quốc Công - Tần Dư, bất kỳ một gia tộc
nào trong bọn họ, chỉ cần dậm chân một cái đều gây chấn động Kinh Đô.