Đối với đại đa số người bên trong trại, vại gạo trong nhà chưa từng
vượt qua một đấu, cơm canh bình thường lấy rau dại trộn cám làm chủ, tộc nhân Liễu thị sinh hoạt hơi giàu có hơn một chút, nhưng nói chung cũng
chỉ có thể uống cháo loãng.
Nếu trên vai bọn người đại hán họ Phương khiêng đều là thóc gạo, ý nghĩ này quá xa xỉ để bọn họ không dám nghĩ tiếp.
Phải biết, toàn bộ mọi người trong Liễu Diệp Trại cộng lại chỉ sợ
cũng góp không đủ một thạch gạo, mà những cái kia khoảng chừng 10 thạch
nha?
Trong lúc tất cả mọi người còn ngờ vực vô căn cứ và lộ ánh mắt chấn
kinh, bọn người đại hán họ Phương ngẩng đầu ưỡn ngực đi xuyên qua trại,
lúc nhìn về phía dòng chính Liễu thị bình thường không hợp nhau, trên
mặt hiện ra vẻ tự hào và kiêu ngạo không chút che giấu.
Đầu năm nay, có thể nhét đầy bao tử thì có tư cách kiêu ngạo.
Uống cháo loãng có thể xem như đồ ăn khang trang, ăn cơm tự nhiên có
thể xem thường húp cháo, khiêng gạo và thịt đi vào trong trại, cái eo
đều thẳng hơn người khác.
Tiểu Hoàn đang ở trong sân giặt y phục Lý Dịch hôm qua thay, cửa sân
bỗng nhiên bị người đẩy ra, bọn người đại hán họ Phương đang vui vẻ
khiêng một cái túi đi tới.
- Phương đại thúc. . .
Nhìn thấy Lý Dịch và Liễu Như Ý đi theo sau lưng mấy người đại hán họ Phương, tiểu nha hoàn vội vàng đứng lên.
- Cô gia, những lương thực này để đâu?
Vừa đi vào cửa sân, đại hán họ Phương dắt cuống họng hỏi.
Lý Dịch chỉ hướng nhà bếp, nói:
- Đều chuyển vào đó, lưu lại một nửa thịt, hai thạch gạo, còn lại, mọi người cầm lấy mà phân chia ra.
Đại hán họ Phương nghe vậy đầu tiên sững sờ, tựa hồ có chút không tin lỗ tai mình, sau đó mới vội vàng nói:
- Cô gia, tuyệt đối không thể, chúng ta. . .
Lý Dịch khoát tay, không đợi cho đại hán họ Phương nói tiếp.
- Cứ chia như lời ta nói, quyết định vậy đi.
Sau đó, đưa tay lắc lắc trước mặt tiểu nha hoàn đang sững sờ tại chỗ vì không biết phát sinh chuyện gì.
- Nhanh pha chút nước nóng để ta tắm nào, tý giặt đồ sau.
Hôm nay bôn ba một ngày, đi bộ cả buổi trời trở về, Lý Dịch không có
thể năng như đám đại hán họ Phương, mệt đến ngất ngư, hai chân bủn rủn,
hiện tại chỉ muốn tắm chút nước nóng, sau đó ngủ một giấc cho đã, có
chuyện gì thì sáng mai lại nói.
Ánh mắt tiểu nha hoàn đang dừng trên nửa phiến thịt heo trên vai đại
hán họ Phương, nghe Lý Dịch bảo, vội vàng "Ừ" một tiếng, thả y phục
trong tay xuống, chạy đi nấu nước.
- Cô gia, chờ một chút, điều này thật không được!
Đại hán họ Phương buông xuống đồ vật trên vai, đang muốn đuổi theo Lý Dịch, một bóng người đột nhiên ngăn trước người.
- Cứ dựa theo lời tỷ phu nói mà làm, mọi người cầm lấy những vật này
phân chia ra, đừng quên cho Tần lão và thẩm thẩm Tôn gia một phần.
Liễu Như Ý nhìn bóng lưng Lý Dịch biến mất trong phòng, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ khác lạ, sau đó quay đầu nói với đám người đại hán họ
Phương.
- Nhị tiểu thư, chúng ta. . .
Ánh mắt bọn người đại hán họ Phương phức tạp nhìn nàng, thật lâu lại không nói ra được một chữ.
Mùa màng bây giờ, mấy đấu lương thực đã có thể nuôi sống một gia
đình, phân hết những lương thực này đủ để bọn hắn mấy tháng không phát
sầu vì thực vật.
- Được rồi, ta biết mọi người thời gian qua đều không dễ dàng, đều là người một nhà, không cần khách khí.
Gương mặt trước giờ băng lãnh của Liễu Như Ý hiện ra vẻ tươi cười hiếm thấy.
Hồi lâu, đại hán họ Phương quay đầu lại, nhìn mấy người sau lưng còn
đang dùng ánh mắt cảm kích nhìn phương hướng Liễu Như Ý biến mất, chất
phác cười cười, nện trên vai một người bên cạnh một quyền, chỉ chỉ nhà
bếp nói:
- Còn đứng ngây đó làm gì, trước mang đồ vào!
Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com
Chỉ mặc một cái quần đùi nằm trong thùng tắm làm bằng gỗ cao khoảng
nửa người, Lý Dịch nhất thời cảm thấy toàn thân sảng khoái, mệt nhọc ban ngày đã bị quét sạch sành sanh.
Một điểm không được hoàn mỹ đó là không gian thùng tắm có chút nhỏ
hẹp, về sau có cơ hội nhất định phải làm một cái bồn tắm lớn hơn, hoặc
dứt khoát đào trong nhà một cái ao tắm, xem như suối nước nóng kiêm hồ
bơi. . .
Tiểu Hoàn đi từ bên ngoài vào, cho thêm một chút nước ấm vào thùng,
thời điểm nhìn về phía thùng tắm, khuôn mặt không khỏi hơi đỏ, thầm nghĩ đến lần đầu nhìn thấy cả người cô gia, khuôn mặt nhỏ càng giống như quả táo chín mọng.
- Cô gia, Tiểu Hoàn kỳ lưng giúp người.
Tiểu nha hoàn cầm lấy khăn mặt, mềm mại nói.
Thủ pháp kỳ lưng của tiểu nha đầu rất lợi hại, thành thạo, lực đạo
không nhẹ không nặng, Lý Dịch dựa vào cạnh thùng, hưởng thụ tiểu nha
hoàn phục vụ, nhất thời cảm thấy cuộc sống của cổ người quả thực xa hoa
đọa lạc, trong nhà có một tiểu nha hoàn đã là dạng này, trong nhà những
người có tiền kia còn không biết xa xỉ thành bộ dáng gì.
Làm một thanh niên tốt Thế Kỷ 21, sao có thể tự cam đọa lạc, bị bầu không khí xa hoa của xã hội phong kiến đầu độc, đại trượng phu không
thể tham đồ hưởng nhạc, trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng lại mở miệng
nói với Tiểu Hoàn:
- Qua bên trái một chút, lại qua thêm bên trái. . . Đúng, chính là chỗ đó!
Sau một ngày mệt nhọc, sự tình hạnh phúc nhất không gì qua được tắm
nước nóng trong sự phục thị của tiểu nha hoàn xinh đẹp, sau khi xong thì ngủ một giấc, một đêm ngủ sâu không nằm mơ tới sáng.
Đương nhiên, nếu tiểu nha hoàn xinh đẹp có thể thị tẩm, chắc sẽ càng tốt hơn một chút.
Không ngờ nghĩ đến việc muốn tiểu nha hoàn thị tẩm, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi thả ở đời sau còn chưa có trưởng thành đâu, Lý Dịch thật
cầm thú.
Đối với tiểu nha hoàn đáng yêu này, Lý Dịch chưa từng có ý nghĩ kia.
Huống hồ, nếu như làm vậy thật, hắn cũng lo sáng mai thức dậy, nương
tử nhà mình hoặc cô em vợ có thể xoát một kiếm cắt mất công cụ gây án
của hắn hay không.
Sau một lát, tiểu nha hoàn lui ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua nhà
bếp liếc vào xem một chút, nhìn thấy trên bàn để nửa phiến thịt heo và
một hai thạch gạo trắng bóng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, trên gương
mặt xinh đẹp thể hiện vẻ kinh hãi lẫn vui mừng nói không nên lời.
Lúc trước đi ra ngoài mua sắm, nhiều lắm mua một túi gạo lức nhỏ hoặc bột mì, trong nhà cũng không có dư nhiều tiền mà mua nhiều đồ, tiểu nha hoàn cũng đầu tiên nhìn thấy nhiều lương thực như vậy.
- Tất cả giống như đều do cô gia mua về. . .
Thì thào vài câu, trên mặt thiếu nữ hiện ra mỉm cười, ẩn ẩn có chút
tự hào, cất kỹ khối thịt heo, nện bước nhẹ nhàng trở lại trong viện giặc y phục lúc nãy còn chưa giặt xong.
Giặt đến một nửa mới nhớ cô gia trước khi ngủ có dặn nàng lấy thứ gì
đó khóa trong tủ chén, tuyệt đối không nên để nhị tiểu thư nhìn thấy,
tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng đứng dậy, chạy cầm lấy ống tranh đang
thả trên cái bàn trước cửa ra vào.
Đang muốn khóa vào ngăn tủ, cước bộ đột nhiên đình trệ, vụng trộm
liếc nhìn phòng ngủ một cái, phát hiện Lý Dịch đã ngủ, lại nhìn về phía
đồ vật trong tay, trên khuôn mặt nhỏ hiện ra một tia nghi hoặc.
- Là cái gì mà thần bí như vậy, không cho nhị tiểu thư nhìn, Tiểu Hoàn vụng trộm mở ra xem, cô gia cũng không biết đâu?
Lần nữa xác nhận Lý Dịch không thể đột nhiên tỉnh lại, thiếu nữ như làm tặc kéo mở dây nhỏ thắt bên ngoài ống tranh ra.
Khi bức họa của mộ cô gái xa lạ tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt, biểu lộ tiểu nha hoàn hơi dừng lại, trong lúc nhất thời lại có chút ngẩn người.
Hồi lâu sau, nàng mới le lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Nếu hai mối tình có dài lâu, lại há cần sớm sớm chiều chiều. . . Cô gia nói chẳng lẽ cũng là vị cô nương này?