Lý Dịch chỉ chỉ bóng lưng tiểu cô nương, sau đó nhìn Thượng Thực
Cục Chưởng Thiên, hỏi.
- Đây là vị Công chúa nào?
Hắn chỉ nhận biết hai vị Công chúa của lão hoàng đế, tuyệt sắc
bộ đầu Vĩnh Nhạc công chúa cùng ngạo kiều la lỵ Thọ Ninh công chúa, hoàng tử
thì một người cũng nhận không ra.
Tiểu cô nương nhìn có chút khờ dại vừa rồi là vị công chúa?
- Bẩm Tước Gia, vị kia là Vĩnh Ninh công chúa.
Chưởng Thiên nghe vậy, lập tức trả lời.
Lý Dịch phát hiện, giữa công chúa và công chúa, chênh lệch vẫn
rất lớn, giống ngạo kiều la lỵ Thọ Dương, có thể nói được sủng ái cực điểm, lão
hoàng đế vì thỏa mãn nguyện vọng ăn lẩu của nàng, không tiếc để đường đường Tử
Tước tiến cung làm đầu bếp, mà vừa rồi Vĩnh Ninh công chúa nhìn có vẻ lẻ loi
trơ trọi kia, có thể là vị không được sủng ái nhất.
Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trên thềm đá cạnh cửa lộ ra góc
áo, Lý Dịch chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy tiểu cô nương kia ngồi trên phiến
đá, trong ngực ôm con rối, không cử động, biểu lộ đờ đẫn nhìn về phía trước.
“Cô.”
Một loạt tiếng bước chân bỗng nhiên truyền đến, Lý Dịch cúi
đầu nhìn nàng một cái, lại cất bước trở về Thượng Thực Cục, lần nữa đi ra,
trong tay đã bưng chén nhỏ cơm chiên trứng còn bốc hơi nóng.
Giống như ngửi được mùi thơm, tiểu cô nương quay đầu lại,
ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Dịch, trong ánh mắt sáng ngời lần đầu tiên xuất hiện
một tia thần thái/
- Ăn đi.
Lý Dịch là lần thứ 2 nhìn thấy công chúa đói bụng, ngồi xổm
xuống, đưa chén nhỏ trong tay ra.
Đối với động tác này của hắn, tiểu cô nương vô ý thức tránh
ra, nhưng cảm thấy hắn không có ác ý, hồi lâu, mới đặt con rối qua một bên,
vươn tay tiếp nhận chén nhỏ, bắt đầu ăn từng ngụm nhỏ.
Lý Dịch thuận thế ngồi xuống bên cạnh tiểu cô nương, Chưởng
Thiên từ bên trong đi ra, vừa muốn nói cái gì thì bị Lý Dịch trừng mắt trở về.
Cứ như vậy, một lớn một nhỏ ngồi trên hành lang, cái miệng
nhỏ ăn cơm, ánh mắt ngây ngốc nhìn phía trước.
- Này, nồi lẩu của ta xong chưa?
Một giọng nói thanh thúy kéo Lý Dịch trở về với hiện tại, một
gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn mặt xuất hiện trước mắt hắn.
- Nồi lẩu?
Lý Dịch mặt mê mang.
- Nồi lẩu nào?
Khuôn mặt ngạo kiều la lỵ từ đỏ chuyển xanh.
--
--
Nồi lẩu có ăn ngon hay không, tất cả phải dựa vào nguyên liệu,
những nguyên liệu hải sản ở thế giới này đương nhiên không có, cũng may tự chế
nồi lẩu dựa trên nguyên liệu có sẵn cũng cực đơn giản, không tốn quá nhiều công
phu.
Hoàng cung đến cùng vẫn là hoàng cung, rau tươi ở chỗ này
không phải hàng hiếm, chủng loại đồ ăn càng không phải phủ Thế Tử có thể so
sánh.
Thọ Dương công chúa giống như cái đuôi đi theo bên cạnh Lý Dịch,
thỉnh thoảng còn đặt một hai câu hỏi, xem ra giống như muốn học trộm, bên ngoài
rất ồn ào, bởi vì ngạo kiều tiểu la lỵ không phải người yên tĩnh, mấy tiểu
hoàng tử, tiểu công chúa đều bị “Nồi lẩu” ăn rất ngon trong miệng nàng hấp dẫn
đến, sau khi thể dục buổi sáng xong thì đi theo nàng đến đây, chen chúc mà tới.
Nhóm lớn hoạn quan cung nữ chăm chú thủ ở bên cạnh.
Xem ra Hoàng Đế bệ hạ lúc tuổi còn trẻ tinh lực tràn đầy.
Trong lòng Lý Dịch nghĩ như vậy, liếc mắt ra bên ngoài, lông mày không khỏi
nhăn lại.
Nơi cửa, mấy tiểu hoàng tử tiểu công chúa vây quanh tiểu cô
nương vừa rồi, xô xô đẩy đẩy, tiểu cô nương cũng không phản kháng, ngơ ngác đứng
đó, mặc cho bọn hắn ức hiếp.
- Ngươi có thể dạy ta làm nồi lẩu hay không, như thế ta sẽ
có thể nấu cho phụ hoàng cùng mẫu phi ăn.
Thọ Ninh công chúa cầm lấy đũa chấm mút, nếm thử hương vị,
hài lòng gật đầu, nhìn Lý Dịch hỏi.
Lý Dịch tự tay chỉ chỉ bên ngoài, nói.
- Nếu như muội có thể làm cho bọn hắn không khi dễ Vĩnh
Ninh nữa, ta sẽ dạy.
Thọ Ninh công chúa nghe vậy chỉ sững sờ, không chút do dự, nhanh
chân đi ra ngoài.
Ngạo kiều tiểu la lỵ hiển nhiên là đại tỷ trong đám, chưa được
bao lâu đã trở về từ bên ngoài, Lý Dịch liếc mắt, đám tiểu gia hỏa kia đã tản
ra, tiểu cô nương có chút si ngốc bị hai cung nữ dẫn đi ra ngoài.
- Tiểu cô nương kia thật là công chúa sao?
Lý Dịch vừa bận rộn, vừa hỏi.
- Đúng vậy.
Thọ Ninh công chúa lập tức trở về đáp.
Giữa công chúa và công chúa thật không thể so sánh, so với
Thọ Ninh, Vĩnh Ninh kém quá xa.
Một là người hòn ngọc quý trong tay lão hoàng đế, người còn
lại chi có thể bị đông đảo hoàng tử, công chúa ức hiếp.
Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của tiểu cô nương, Lý Dịch lại hỏi.
- Không phải nàng không biết nói chuyện chứ?
- Không phải.
Thọ Ninh công chúa lắc đầu.
- Trước kia Vĩnh Ninh biết nói chuyện, có điều năm trước sau
cơn bệnh nặng, ngự y kém chút cũng không cứu được, sau đó không biết tại sao
nàng tự nhiên khỏe lại, thế nhưng từ hôm đó thì không thấy nàng nói chuyện nữa.
- Mẫu phi của Vĩnh Ninh qua đời sớm, nàng cho đến bây giờ đều
không chơi cùng chúng ta, hoàng đệ hoàng muội đều không thích nàng.
Đối với người nguyện ý làm đồ ăn ngon cho mình, Thọ Ninh
công chúa vẫn rất nguyện ý nói nhiều với hắn.
- Muội cũng không thích nàng?
Lý Dịch lấy hành đã cắt cùng vài miếng gừng bỏ vào trong nồi,
thuận tiện hỏi.
Tiểu la lỵ trầm mặc một lát, nói.
- Phụ hoàng nói người nhà phải giúp đỡ, yêu thương lẫn nhau,
Vĩnh Ninh cũng là muội muội ta, ta không phải không thích nàng, thế nhưng cho tới
bây giờ nàng đều không nói chuyện với ta, ta cũng không có cách nào.
Lý Dịch hơi kinh ngạc nhìn Thọ Ninh công chúa, một tiểu cô
nương mười tuổi có thể nói được như thế, nói rõ lão hoàng đế giáo dục nàng rất
không tệ.
Tiểu la lỵ này tuy hơi ngạo kiều nhưng tâm địa không xấu, có
thể trở thành chị đại trong số công chúa, đã cực kỳ không dễ dàng.
Lý gia hoàng triều kéo dài không có như Tiền Đường, thời đại
kia, công chúa xa hoa dâm đãng, ức hiếp lương thiện, dưỡng mặt trắng trong cung
đình, thậm chí ngay cả tạo phản cũng nhìn mãi quen mắt, có thể hoàng thất Cảnh
Quốc chú trọng giáo dục tố chất con cháu hoàng gia, tiểu la lỵ ngạo kiều càng
như sen trong bùn mà không nhiễm mùi bùn.
Ngạo kiều thì ngạo kiều, sinh ra là con cháu hoàng gia,
không ngạo kiều mới không bình thường.
Hiếu kỳ của Lý Dịch đối với Vĩnh Ninh công chúa dừng ở đây,
còn nhỏ tang mẹ, lại gặp bệnh nặng, thân ở trong hoàng cung - nơi mà nhân tình
vốn không quá nồng đậm, tâm lý tự bế cũng rất bình thường.
Kiếp trước, Lý Dịch cũng có vài người bạn mắc bệnh tự kỷ, đó
là khi lên tiểu học gặp một tiểu cô nương nhu nhược, không thích giao lưu cùng
người khác, mỗi ngày chỉ ngồi ngơ ngác trên ghế, Lý Dịch ngồi cùng bàn với nàng
nửa học kỳ mới có thể tiến vào trong lòng nàng, trở thành bằng hữu duy nhất.
Đó là người bạn khác giới đầu tiên của hắn, tuy đến học kỳ
thứ hai nàng bị phụ mẫu chuyển đi trường khác, nhưng ấn tượng của Lý Dịch đối với
nàng vẫn rất sâu sắc.
Tiểu cô nương ăn cơm chiên trứng, không nói một lời, biểu lộ
đờ đẫn rất dễ làm hắn nhớ lại một ít chuyện đã chôn giấu trong đáy lòng.
Lập xuân đã qua, khí trời bắt đầu trở nên ấm áp, nhưng vẫn
còn có chút xuân hàn, khí trời thế này ăn lẩu ngược lại là lựa chọn tốt.
Nồi lẩu là một thứ rất có ma lực, hậu thế, không chỉ vang dội
khắp Trung Quốc, mà ở Nhật Bản và các quốc gia Âu Mỹ cũng rất được hoan nghênh,
từ cổ chí kim, chỉ cần ăn một lần thì không quên.
Rất rõ ràng, thứ này ăn sẽ nghiện, mấy hoàng tử công chúa
vây quanh trước lò hô to gọi nhỏ, bị hơi nóng phà lên mặt, nhưng vẫn không ngừng
nhéo vào trong miệng, mấy đại tiểu quan viên ở Thượng Thực Cục hai mặt nhìn
nhau, từ khi nào đồ ăn trong Thượng Thực Cục được những vị công chúa hoàn tử
này yêu thích đến vậy?