Đầu tiên là một đại sư đức cao vọng trọng của nhà Phật, đến
Ninh Vương thế tử bối cảnh thâm hậu, ngay sau đó lại là Công chúa tôn quý của một
nước, cuối cùng ngay cả thánh chỉ của đương kim Thiên tử cũng đến, trưởng tôn
Lý gia mới vừa được bệ hạ phong làm Trường An Tử Tước trong nháy mắt biến thành
nhân vật chính, không một ai còn quan tâm đến đại thọ sáu mươi nữa, bao gồm cả
lão phu nhân.
Lý Dịch thầm áy náy, lão phu nhân trái lại không thèm để ý,
còn vui vẻ hơn trước, phảng phất như chuyện này còn quan trọng hơn đại thọ sáu
mươi của bà.
Điều này cũng chẳng có gì lạ, sau khi khai quốc mấy chục năm
qua, tuy quốc gia vẫn luôn không ổn định, nhưng nhìn chung xem như an ổn, muốn
dựa vào quân công để kiếm được tước vị gần như không thể, nhiều nhất cũng chỉ
ban ruộng.
Đương kim thiên tử tại vị hơn mười năm càng cố ý tiêu giảm
tước vị, người được phong tước lác đác không có mấy. Lý Dịch là người đầu tiên
được phong Tử Tước trong những năm gần đây. Việc này có ý nghĩa gì, không cần
nói cũng biết.
Vì muốn kéo dài Lý gia, lão phu nhân không thể cho hắn nhiều
thứ hơn, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác hổ thẹn, bây giờ xem ra, những thứ
Lý gia có thể cho hắn, sao có thể bì được Hoàng Ân? Còn có cái gì tốt hơn việc
được Thánh Thượng quan tâm?
Gây ra động tĩnh lớn trong thọ yến của lão phu nhân, Lý Dịch
đương nhiên sẽ bị bao phủ với đủ loại vấn đề, trong đó tất không thể thiếu rốt
cuộc hắn cùng với Thế tử và Công chúa có mối quan hệ gì, từng công lao một trên
thánh chỉ cụ thể ra sao...
Lý Dịch chỉ nói sơ quen biết Thế tử điện hạ và Công chúa tại
Khánh An phủ, vài chuyện làm trong lúc vô tình không ngờ lại có tác dụng lớn đến
vậy cho quốc gia, còn cuộc nói chuyện phiếm với Hoàng đế trong hoa viên, rồi
thuận tiện kéo hắn từ quỷ môn quan về, vì nghĩ cho họ, Lý Dịch không nhắc tới một
chữ.
Đám người Lý Minh Trạch cũng chỉ biết danh hào Tử Tước của
Lý Dịch được bệ hạ ngự bút thân phong, nhưng cũng không gặng hỏi đến cùng.
Đương kim bệ hạ yêu quý nhân tài, không biết có bao nhiêu đệ tử nhà nghèo vì một
tờ văn chương mà được đặc cách ân chuẩn làm quan, họ chỉ cho rằng trường hợp của
Lý Dịch cũng như thế.
Nhưng tối nay thánh chỉ phong tước đến, mọi người rốt cuộc
đã nhận ra bệ hạ coi trọng hắn cỡ nào. Một vị Tử Tước không quá hai mươi tuổi,
ai cũng không biết sau này hắn sẽ đi đến bước nào, Lý gia đối với hắn mà nói, vẫn
quá nhỏ.
Lý Minh Trạch suy nghĩ một lát, nhìn Lý Dịch nói.
- Trước đó, ta còn đang do dự không biết sau này có nên để vị
trí gia chủ lại cho con không, hiện tại xem ra, vị trí rơi vào tay con là thích
hợp nhất.
Phương thị nghe vậy, sắc mặt biến đổi,nhưng chỉ cúi đầu
không dám nói tiếng nào.
Xưa đâu bằng nay, một Tử Tước không đến hai mươi tuổi, cho
dù bây giờ trượng phu nhường vị trí gia chủ Lý gia cho hắn, người trong Lý gia
cũng sẽ không phản đối. Vẻ mặt lão phu nhân không thay đổi, cũng nhìn về phía
Lý Dịch, hiển nhiên ủng hộ quyết định của nhi tử.
Cùng bàn, đám nhân vật trọng yếu của Lý gia cũng không ngoài
ý muốn với quyết định của gia chủ. Một gia tộc tồn tại dài lâu, vĩnh viễn giữ
được phồn vinh không đến mức suy sụp đều nhờ mỗi một đời gia chủ nỗ lực không
ngừng.
Mặc dù Lý Minh Hàn là con trai trưởng nhưng lại không phải một
gia chủ tốt, điều này có thể nhìn ra từ việc hắn hoàn toàn không để ý đến gia tộc
mà dẫn một nữ tử bình thường bỏ trốn. Những năm gần đây, nếu không phải gia chủ
đương nhiệm khổ tâm kinh doanh, Lý gia sớm đã xuống dốc không phanh, kém xa tít
tắp so với bây giờ. Mà trong thế hệ nhỏ nhất của Lý gia, bao gồm cả nhi tử gia
chủ cũng không có nhân vật kiệt xuất, không cần nói đến việc không có năng lực
dẫn dắt Lý gia tái hiện huy hoàng, ngay cả bản lĩnh duy trì hiện trạng cũng
không có.
Lúc này, giao tương lai của Lý gia cho Lý Dịch được Thánh
thượng yêu thích, lại có quan hệ mật thiết với hoàng thất là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, hắn là trưởng tôn của Lý gia, tất cả các phương diện đều danh chính
ngôn thuận, dù người ngoài hay người Lý gia đều không có tư cách khoa tay múa
chân.
Liễu Như Ý nhìn mọi người một cái, lại nhìn Lý Dịch, thấy bầu
không khí yên lặng dị thường, chiếc đũa vốn vươn ra lại rút về.
Bị ánh mắt mọi người nhìn chăm chú như vậy, Lý Dịch bỗng
nhiên cười, nói.
- Nhị thúc, ta sinh ở Khánh An phủ, lớn lên ở Khánh An phủ,
trước khi đến kinh thành, ta chỉ muốn chờ qua sinh nhật của nãi nãi rồi lập tức
trở về, cho tới bây giờ đều chưa từng muốn làm gia chủ Lý gia, nếu không phải
thánh chỉ này của bệ hạ, nhiều nhất qua hai ngày nữa ta sẽ lên đường.
Phương thị đối diện nghe vậy, khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện
lên vẻ khó tin.
Lý Minh Trạch còn muốn nói gì, Lý Dịch nói tiếp.
- Ta giống phụ thân, đều không có khả năng làm gia chủ, Lý
gia vào trong tay ta sợ rằng sẽ phải xuống dốc nhanh hơn. Bây giờ Nhị thúc đang
lúc trung niên, Lý gia dưới sự quản lý của ngài mới không còn xuống dốc nữa,
còn sau này là chuyện của Anh Kiệt và Anh Tài.
Lý Dịch không khiêm tốn, những ngày củi gạo dầu muối tạm bợ
mới là cuộc sống hắn thích, có Như Nghi, có Như Ý, có Tiểu Hoàn, đâu cũng là
nhà, hắn có tự tin có thể sống tốt cuộc sống ấy. Còn làm gia chủ của một đại
gia tộc, mỗi ngày lo lắng hết lòng vì hưng suy của gia tộc, dốc hết tâm huyết,
tính kế qua lại, sợ rằng không quá hai năm hắn đã thọ hết mà chết già, cuộc sống
như thế còn có ý nghĩa gì, còn đáng sợ hơn cảnh ngươi lừa ta gạt trên quan trường.
Dưới áp lực của Trần Quốc công phủ mà vẫn có thể kinh doanh
Lý gia tốt thế này, Nhị thúc của hắn mới là người thích hợp nhất. Nghĩ cho Lý
gia, cũng nghĩ cho chính mình, Lý Dịch cảm thấy cần phải nói rõ những điều này.
Phương thị ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Dịch, vẻ chấn kinh
trong mắt càng đậm.
Hắn cho tới bây giờ đều chưa từng muốn làm gia chủ Lý gia,
chưa từng muốn cướp đi mọi thứ vốn nên thuộc về hắn từ tay nhà mình?
Nói như vậy, những chuyện nàng làm, trong mắt hắn, thật chỉ
là…trò cười?
Tước vị, được sự yêu thích của thánh thượng, tình hữu nghị với
Thế tử, Công chúa thậm chí cả Đàn Ấn đại sư, những thứ trọng yếu hơn Lý gia rất
nhiều, hắn lấy được dễ như trở bàn tay, thế mà mình còn khăng khăng cho rằng có
mưu đồ với Lý gia?
Trong lòng rốt ráo thở ra một hơi, Phương thị lại cúi đầu thấp
xuống, trên mặt đỏ bừng, ước gì có một cái lỗ để chui vào.
Lý Minh Trạch nhíu mày, Lý Dịch vô cùng kiên quyết khi nói
những lời này, không những bây giờ sẽ không làm gia chủ, sau này cũng không
làm, Anh Kiệt và Anh Tài đều thường thường xoàng xĩnh, bản thân mình sau trăm
tuổi, Lý gia xuống dốc đã thành tất nhiên, trừ phi vào lúc còn sống hắn có thể
làm ra một các bậc thang cho Lý gia đi lên.
Nhưng chuyện này vào tay hắn thì gần như không có khả năng
thực hiện, một Tử Tước hữu danh vô thực, kém xa Huyện úy của một thực huyện mà
bệ hạ thân phong. Nếu tước vị của Lý Dịch có thể được cao hơn, địa vị của Lý
gia cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, nhưng tiền đề cho mọi chuyện chính là Lý Dịch
bằng lòng trở thành gia chủ Lý gia.
Nhìn Lý Dịch nở nụ cười nhưng thái độ lại kiên định đến lạ
thường, Lý Minh Trạch không nói thêm gì nữa, việc này, còn cần bàn bạc kỹ
hơn...