Trải qua nhiều việc, lúc này các khách nhân đã không còn tâm
tư tham gia tiệc mừng thọ.
Không ngờ Lý gia thâm tàng bất lộ, không biết ngấm ngầm vươn
cành ô liu đến hoàng thất từ khi nào, xem ra vị trưởng tôn đã rời nhà hai mươi
năm ấy có giao tình không cạn với Thế tử, thậm chí với cả Công chúa. Chuyện năm
đó, thật chỉ là trưởng tử Lý gia bỏ trốn với một người, phải chăng còn có uẩn
khúc khác? Sau tối nay, Trần gia có cừu oán với Lý gia sẽ có cử động gì? Kinh
thành lệnh Trần Việt bị điều đi nơi xa, có phải do Lý gia lửa cháy thêm dầu
sau lưng?
Chuyện xảy ra tối nay quá mức không kịp trở tay, hoàn toàn nằm
ngoài dự liệu của họ. Trong khi đám khách mời đang suy nghĩ nát óc, khuôn mặt
gia chủ phu nhân Phương thị thì từ âm trầm biến thành trắng bệch, đứa cháu trai
hời không có bối cảnh bỗng nhiên có Thế tử và Công chúa chống lưng khiến cho
nàng từ đứng trên nhìn xuống biến thành ngưỡng vọng, chênh lệch tâm lý cực lớn,
không khác gì từ thiên đường rơi xuống tới địa ngục, cho dù phía sau còn có nhà
mẹ đẻ, nhưng cảm giác bất lực vẫn đâm sâu vào ngực nàng.
Trong khi Phương thị hốt hoảng, hai mắt vô thần ngồi trên
ghế thì hộ vệ trong công chúa phủ mặt mang ý cười nhìn Lý Dịch, hỏi.
- Công chúa để ta hỏi Lý công tử một câu, lễ vật Công chúa tặng,
Lý công tử có hài lòng không?
Lý Dịch không thể không thừa nhận, Lý Hiên và Lý Minh Châu
làm thế thật sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho hắn nhưng đây cũng là biện
pháp thích hợp nhất.
Kể từ ngày nhìn thấy vị tiểu thư Trần gia kia, Lý Dịch đã rõ
ràng, sợ rằng sau này hai nhà sẽ triệt để xé rách da mặt. Hắn có thể trở lại
Khánh An phủ, Lý gia không vươn được bàn tay tới đó, nhưng Lý gia tại kinh
thành lại sẽ bị Quốc công phủ trả thù. Thực lực hai nhà cách xa, Lý gia không
thể kiên trì đến cùng.
Một Thế tử, một Công chúa, hẳn đủ để Trần gia kiêng kị. Gia
nghiệp càng lớn, cố kỵ càng nhiều, Trần gia sẽ không vì chuyện này mà đắc tội
người họ không đắc tội nổi.
Mối lo đã được giải quyết, Lý Dịch nhìn nam tử kia hỏi.
- Công chúa còn nói gì không?
Nam tử cười cười, đáp.
- Công chúa còn nói, phần thưởng Lý công tử mong đợi, không
có khả năng thực hiện hết, giảm một chút thì vẫn được.
- Giảm?
Trên mặt Lý Dịch hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Là sao?
- Cái này…Công chúa điện hạ không nói.
Nam tử lắc đầu.
- Điện hạ chỉ nói hai câu này, còn lại, Lý công tử lần sau hỏi
điện hạ nhé.
Lúc đang thầm suy nghĩ Lý Minh Châu có ý gì, phía trước bỗng
nhiên truyền đến một trận xôn xao, một khắc sau, đại đa số khách mời đều đứng
lên.
Lý Dịch nhướng mày, không thể nào, còn nữa à?
Nhẩm đầu ngón tay xem, trừ lão hòa thượng, Lý Hiên, Lý Minh
Châu ra, hắn thật sự không biết ai khác tại kinh thành nữa, đằng trước có động
tĩnh rất lớn, chẳng lẽ Trần gia đến đập phá?
Trừ phi cả nhà Trần gia đều điên, nếu không, đường đường Quốc
công sẽ không làm ra chuyện rất mất mặt. Trong lòng Lý Dịch xoay chuyển ngàn vạn
suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy một tiếng vừa the thé vừa không lên không xuống
“Lý Dịch đâu, còn không mau mau ra tiếp chỉ”, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Xong, xong hết rồi...
Không sợ trộm chỉ sợ bị trộm nhớ thương, bị vua của một nước
nhớ thương càng không phải chuyện tốt lành. Lý Dịch đặt mông ngồi trên ghế, có
xúc động muốn để Như Ý lập tức mang theo hắn bay ra khỏi đây.
Không cần bất luận kẻ nào phân phó, tất cả mọi người đều lập
tức đứng lên, rẽ sang hai bên chưa ra một lối đi, nơi cuối con đường chính là vị
trí của Lý Dịch.
Hai thái giám đến truyền chỉ ngẩng cao đầu dọc theo lối đi
mà tới, dùng thanh âm lanh lảnh nói.
- Lý huyện úy, tiếp chỉ.
Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy lại là hai tên thái giám quen
thuộc ấy.
- Còn ngồi ngây đó làm gì, nhanh quỳ xuống tiếp chỉ!
Lý Minh Trạch bước nhanh tới, thúc giục.
Đang trong thế yếu hơn, Lý Dịch chỉ đành bất đắc dĩ gập đầu
gối. Bao gồm cả Nhị thúc Lý Minh Trạch và lão phu nhân, tất cả mọi người đều quỳ
xuống, tiểu mập mạp không rõ ràng lắm, ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, lập tức bị
nương ấn đầu xuống.
- Chiếu viết: Lý Dịch, Huyện úy huyện An Khê, cải tiến biện
pháp tra khảo, tạo móng ngựa sắt, sáng tạo phương pháp hồi phục tim phổi, kĩ
thuật khâu vết thương, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, phúc phận vạn dân, dâng lên
thần vật Thiên Phạt, đại phá quân Tề, có công mở rộng đất đai biên giới...ngự
phong thành ngủ phẩm Tử Tước Trường An, gia nhân đều được khen thưởng, vĩnh viễn
ban thưởng thiên sủng, khâm thử.
Thái giám truyền chỉ nói một tràng liên miên lằn nhằn, Lý Dịch
chỉ nghe hiểu mấy câu trước và sau, đại khái chính là lúc trước hắn làm nhiều
việc đều được tích lũy công lao, lần này thưởng luôn một lần. Không làm An Khê
huyện úy nữa, Khánh An phủ cũng khỏi về, Hoàng đế cắt một mảnh đất tại Trường
An huyện, sau này Lý Dịch ngoan ngoãn ở trong đó làm một Tử Tước, từ đó chính
thức rảo bước tiến lên hàng ngũ quý tộc.
Huyện Trường An ngay bên cạnh kinh đô, Lý Dịch đứng trên đất
phong của mình cũng thấy được tường thành. Quốc công không có, không nói vạn lượng
kim, nghìn mẫu ruộng tốt cũng không đề cập đến, cái giảm giá này hơi bị nhiều rồi.
Giờ phút này, tâm trạng Lý Dịch bình tĩnh trở lại, xem ra
Hoàng đế bệ hạ cũng biết mình không muốn làm quan liêu, nên chỉ để hắn an tâm
làm một con sâu mọt vô hại. Thật ra từ lâu hắn đã biết sẽ có ngày hôm nay, đến
bây giờ đều không mấy sẵn lòng đối mặt, lần này sợ là tránh không thoát.
Thái giám nọ cố nặn ra một nụ cười, nói:
- Lý Tử Tước, tiếp chỉ.
Thấy Lý Dịch không có phản ứng, Lý Minh Trạch đè xuống khiếp
sợ trong lòng, giật nhẹ tay áo hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Đừng ngẩn người nữa, mau tiếp chỉ.
Thái giám truyền chỉ cung kính đưa thánh chỉ cho Lý Dịch,
nói.
- Khẩu dụ của bệ hạ, truyền Lý Tử Tước ngày mai tiến cung,
sáng mai trong cung sẽ phái người tới đón ngài.
Thái giám truyền chỉ tới nhanh đi cũng nhanh, để lại mấy vật
phẩm như Tước phục rồi dứt khoát rời đi Lý gia, thuận tiện quấy nhiễu thọ yến của
lão phu nhân.
Hiện tại ở đây làm gì có ai còn quan tâm đến thọ yến của bà,
trưởng tôn Lý gia được bệ hạ phong tước làm Trường An Tử Tước, phải biết tước vị
của Lý Minh Trạch - gia chủ Lý gia - cũng chỉ là Tử Tước thôi. Tước vị của Cảnh
quốc, không có công trạng không được ban, mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bệ hạ
phá lệ phong tước. Rốt cuộc Lý gia có phước gì, đã xuống dốc nhiều năm, chẳng lẽ
bắt đầu muốn quật khởi?
Những lời trong thánh chỉ, tất cả mọi người đều nghe vào
trong tai, cực kỳ lạ lẫm với những “công trạng” trong đó, nhưng bệ hạ lại không
tiếc lời khích lệ, hết sức ca ngợi những cống hiến của hắn, việc này hiển nhiên
không giả....
- Chúc mừng, chúc mừng.....
- Một nhà hai tước, chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng Lý thị
lang....
- Lý Tử Tước tuổi còn trẻ mà đã được thánh thượng chiếu cố,
tiền đồ không thể hạn lượng.
——
——
Đợi gợn sóng trong lòng yên tĩnh trở lại, mọi người đều tiến
lên chúc mừng, nụ cười trên gương mặt lão phu nhân xán lạn trước nay chưa từng
có, Lý Minh Trạch mặc dù vẫn kinh ngạc nhưng ý cười trên mặt ý cũng không hề
che giấu nổi.
- Trường An Tử Tước, Trường An Tử Tước...
Tại một chỗ ngồi sau lưng mọi người, Phương thị lẩm bẩm, sắc
mặt càng trắng bệch.